Người ở chỗ này, ngoại trừ Mặc Long, nghe qua lính đánh thuê Nanh Sói cũng chỉ có Giao Tuấn Sinh. Hắn từng là đội trường đội đặc chủng Nanh Sói Hoa Hạ, đối với lính đánh thuê Nanh Sói mặc dù không hiểu rỏ, nhưng cũng đã nghe qua tên của nó. Mới đầu nhìn thấy Diệp Khiêm, hắn còn tưởng rằng Diệp Khiêm cũng là người trong quân đội thần bí nào đó của Hoa Hạ, lại không nghĩ rằng hắn dĩ nhiên là thành viên lính đánh thuê Nanh Sói, hơn nữa còn là thủ lĩnh. Nghe xong Diệp Khiêm nói Phó Tuấn Sinh khó tránh khỏi có chút giật mình.
Về phần Triệu Thiết Trụ, hắn đối với mấy cái này hoàn toàn không có hứng thú, chỉ lo vùi đầu ăn. Vạn Xuân Hoa thì hưng phấn kêu lên: "Móa, Diệp Khiêm, ngươi thật là lính đánh thuê? Thật không có nhìn ra. Đúng rồi, các ngươi lính đánh thuê là làm gì? Có phải giống như trong truyền thuyết thường kể? Ta đã thấy không ít lính đánh thuê qua tiểu thuyết cùng phim ảnh."
Diệp Khiêm bất đắc dĩ nở nụ cười, nói: "Những truyện tiểu thuyết cùng trong phim ảnh rất nhiều đều có thành phần hư cấu, kỳ thật muốn nói thì chúng ta làm bất quá chỉ là ngươi trả thù lao ta bán mạng làm việc mà thôi. Không có bất kỳ chính phủ quốc gia nào thừa nhận, nhưng là bọn hắn có đôi khi lại không thể không dựa vào chúng ta như một loại tồn tại. Như nước Mỹ xâm lấn Afghanistan, từng mượn nhờ lực lượng của chúng ta, nhưng cái này bất quá chỉ là quan hệ giữa trên lợi ích mà thôi. Trước đó vài ngày ta thành phố Thượng Hải thành lập một công ty bảo an, nếu như các ngươi có hứng thú gia nhập Nanh Sói như vậy ta sẽ phi thường hoan nghênh, nếu như các ngươi không muốn, các ngươi cũng có thể đến công ty bảo an của ta đi làm, đãi ngộ nhất định sẽ cao hơn tập đoàn Thiên Nhai."
"Nói kế hoạch của ngươi a?" Dừng một chút, Giao Tuấn Sinh nói.
Diệp Khiêm thoả mãn nở nụ cười, nói: "Ở Hoa Hạ, lính đánh thuê không được chính phủ thừa nhận, cho nên chúng ta phải dựa vào việc thành lập công ty để hơp pháp tên tuổi cũng như thân phận của chúng ta. Thành phố Thượng Hải là trung tâm tài chính của Hoa Hạ, đây là nơi phong vân hội tụ, cũng là anh hùng mộ, tại đây có rất nhiều thế lực, mặc dù đối với sự phát triển của chúng ta có thể sẽ có trở ngại nhất định, nhưng cũng tương ứng cung cấp cơ hội cho chúng ta phát triển mang mạnh thế lực của mình. Theo ta được biết, Thanh bang Hồng Môn sắp chuẩn bị đại chiến, nhân cơ hội này tiêu diệt bọn chúng. Đương nhiên, Thanh bang Hồng Môn vô luận tại Hoa Hạ hay là tại trên thế giới đều có được thế lực rất lớn, muốn một lần hành động tiêu diệt khẳng định là không thể nào, nhưng là tại thành phố Thượng Hải thì ta có lòng tin xóa đi sự hiện hữu của bọn hắn. Đương nhiên, ta càng hy vọng chính là có thể không chiến mà có thể thu phục người, nếu thu phục được bọn hắn, đối với sự phát triển của chúng ta sẽ càng thêm lớn mạnh, chỉ là hiện tại ta còn không có nghĩ kỹ phải dùng phương pháp gì để xử lý."
Hoàn toàn chính xác, tối hôm qua lúc Tần Nguyệt nói đến chuyện này, Diệp Khiêm giả bộ hồ đồ nói là ai cũng không giúp. Kỳ thật, hắn chỉ là còn không nghĩ nên dùng biện pháp gì để đạt thành kỳ vọng của Tần Nguyệt, đối với chuyện không có nắm chắc Diệp Khiêm sẽ không đưa ra hứa hẹn. Đương nhiên, nếu quả thật Thanh bang cùng Hồng Môn đại chiến mà hắn chưa nghĩ ra cách nào khác, thì nhất định sẽ đứng bên cạnh Tần Nguyệt. Dù sao, Tần Nguyệt cùng hắn cũng có quan hệ.
"Diệp Khiêm, ta cần cân nhắc vài ngày." Giao Tuấn Sinh trầm mặc một lát, hồi đáp.
Ánh mắt của hắn rất chân thành, Diệp Khiêm cũng có thể lý giải cách nghĩ của Giao Tuấn Sinh. Giao Tuấn Sinh là xuất thân từ bộ đội đặc chủng Nanh Sói, đối với quốc gia cùng xã hội có một phần không giống với người bình thường là sự trung thành chấp nhất của họ, nếu để cho hắn tham dự loại đấu tranh này, về mặt nào đó thì việc này cũng là nhiễu loạn xã hội trị an, hắn tự nhiên có chút bài xích. Hơn nữa, hắn cũng có vợ con, hắn không muốn các nàng đã bị tổn thương gì. Bất quá nói trở lại, hắn kỳ thật cũng minh bạch chính phủ quốc gia cùng những thế lực ngầm thật ra là có một loại quan hệ rất vi diệu, cũng không thể hoàn toàn nói cách làm của Diệp Khiêm là đối với quốc gia không chịu trách nhiệm, hơn nữa về phương diện nào đó mà nói thì đối với chính phủ cũng có chỗ tốt. Nếu như Diệp Khiêm thật sự chỉnh hợp thế lực ngầm của thành phố Thượng Hải, như vậy trị an thành phố Thượng Hải nhất định sẽ tốt hơn nhiều.
Vạn Xuân Hoa thì không có cân nhắc nhiều như vậy, hắn là người bình thường, phấn đấu nhiều năm như vậy, nếu như không có sự xuất hiện của Diệp Khiêm, chỉ sợ hắn vẫn chỉ bảo an bình thường mà thôi, cho nên hắn không có tồn tại những ý nghĩ giống Giao Tuấn Sinh."Diệp Khiêm, ta quyết định gia nhập Nanh Sói." Vạn Xuân Hoa không chút do dự nói.
Triệu Thiết Trụ ha ha nở nụ cười một chút, nói ra: "Ta thì sao cũng được."
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Ta muốn nói rõ chuyện này, chúng ta không phải là xã hội đen, chuyện lấn nam bá nữ chúng ta không làm. Hơn nữa, gia nhập Nanh Sói nhất định phải tiếp nhận huấn luyện rất nghiêm khắc."
"Huấn luyện thì huấn luyện." Vạn Xuân Hoa nói, "Bất quá lúc huấn luyện có tiền lương hay không?" Vừa nói vừa ha ha nở nụ cười.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắn, nói: "Có, bất quá đến lúc đó ngươi chiu không nổi cũng đừng trách ta." Diệp Khiêm cũng không lo lắng sự trung thành của bọn hắn khi tiến vào Nanh Sói, trong quân đội các quốc gia, một khi tiến vào trong đó, dưới không khí sinh hoạt trong môi trường quân đội, rất dễ dàng liền đem nhân sinh của bản thân dung hợp vào trong đó môi trường đó. Đó có thể gọi là sự "Tẩy não".
Giao Tuấn Sinh hít thật sâu một hơi, nói: "Diệp Khiêm, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề?"
"Ngươi nói." Diệp Khiêm nói.
"Ngươi cho là mình sẽ tốn thời gian bao lâu để chỉnh hợp tất cả thế lực thành phố Thượng Hải?" Phó Tuấn Sinh hỏi.
"Một năm!" Diệp Khiêm kiên định nói, "Trong vòng một năm, ta có thể cho thành phố Thượng Hải thuộc sự quản lý của ta. Đương nhiên, đây là dưới tình huống không có chuyện đột xuất xãy ra."
Giao Tuấn Sinh nhẹ gật đầu, nói: "Hai ngày sau, hai ngày sau ta cho ngươi câu trả lời thuyết phục."
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Tốt." Kỳ thật, Diệp Khiêm trong nội tâm đã tinh tường, Giao Tuấn Sinh thật ra là đã đáp ứng rồi.
"Có cơ hội chúng ta luận bàn một chút, như thế nào?" Mặc Long đưa ánh mắt chuyển hướng Giao Tuấn Sinh, nói.
Giao Tuấn Sinh quay đầu nhìn hắn một cái, có chút nở nụ cười, nói: "Tốt."
Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai Mặc Long, nói: "Ta quên giới thiệu cho các ngươi, hắn gọi là Mặc Long, là đệ nhất tay súng bắn tỉa ở bên trong Nanh Sói chúng ta, cũng là cao thủ ngụy trang."
"Súng Bắn Tỉa? Ta tích. Wow, ta thích nhất Súng Bắn Tỉa." Vương Xuân Hoa kêu lên, "Mặc Long đại ca, về sau ngươi cần phải chiếu cố tiểu đệ nhiều chút."
Mặc Long liếc mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi không thích hợp làm tay Súng Bắn Tỉa. Hắn ngược lại có thể." Vừa nói vừa chỉ Triệu Thiết Trụ đang vùi đầu ăn.
Vạn Xuân Hoa liếc qua Triệu Thiết Trụ, có chút dở khóc dở cười, bất quá hắn biết rỏ, thực lực của hắn không thể so với Triệu Thiết Trụ.
Diệp Khiêm dừng một chút, nói: "Đêm nay các ngươi có rãnh không? Cùng đi với ta đến quán bar Cuồng Say, ta mời khách."
"Đương nhiên là rãnh, có tiện nghi không chiếm là vương bát đản." Vạn Xuân Hoa hét lên.
Phó Tuấn Sinh nhẹ gật đầu, nói: "Đêm nay sinh nhật của vợ ta, ta phải về cùng nàng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT