Đối với loại mắt chó nhìn người này, Diệp Khiêm từ trước đến nay đều không có hảo cảm gì. Bất quá, dù sao người ta nói ra những lời đó cũng không tính là quá phận, cho nên Diệp Khiêm cũng không tiện tức giận, nếu không ngược lại ra vẻ mình keo kiệt. Nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Theo ta được biết, hội sở của các ngươi chỉ phân đẳng cấp rồi an bài phòng khác nhau, cũng không có cự tuyệt khách nhân đi vào."

Bảo an cao thấp liếc mắt nhìn Diệp Khiêm, khinh thường nói: "Điều đó thì thế nào? Ta không nói là không cho ngươi vào, nhưng ngươi có đủ tiền tiêu phí sao? Biết điều thì nhanh cút đi, đừng để cho ta phải đuổi ngươi đi, đến lúc đó đối với tất cả mọi người đều không tốt." Bảo an có chút không kiên nhẫn được nữa, nghĩ thầm, tiểu tử này thực con mẹ nó không thức thời, cho mặt mũi mà không biết xấu hổ.

Mà lúc này, ở tầng cao nhất của hội sở Kim Sắc Huy Hoàng, một nữ tử trẻ tuổi đang đứng bên cửa sổ trong phòng tổng giám đốc, nhìn thấy chuyện phát sinh bên dưới. Lúc trông thấy Diệp Khiêm, không khỏi có chút sửng sốt, không cần đoán nàng cũng biết chuyện gì đang phát sinh rồi, nhất định là bảo an thấy Diệp Khiêm mặc đồ bình thường cho nên không cho hắn vào. Quay người ấn xuống một nút điện thoại, nói: "Quản lý Thượng Quan, phiền toái ngươi vào đây một chút."

Một lát sau, một người trung niên nam tử đi vào trong văn phòng, cung kính khom người, nói: "Tiểu thư, có cái gì phân phó?"

"Đi an bài một phòng chữ Thiên." Nữ tử trẻ tuổi nói, "Đi ra ngoài an bài cho người trẻ tuổi ở trước cửa vào phòng đó." Lúc Thượng Quan Phi Vân đi đến cửa phòng làm việc, nữ tử trẻ tuổi lại mở miệng nói: "Đúng rồi, đừng nói là ta nói."

Thượng Quan Phi Vân đi đến trước cửa sổ nhìn một chút, sau đó quay người đi ra ngoài. Trong nội tâm lại kinh ngạc vô cùng, phòng chữ Thiên đã lâu đều không có mở ra, không biết người trẻ tuổi kia là người nào, vậy mà có thể làm cho tiểu thư tự mình hạ lệnh an bài phòng chữ Thiên cho hắn. Dù sao Thượng Quan Phi Vân cũng gặp các mặt của xã hội, rất nhiều người cũng không phải đều thích khoe khoang, thường thường đều là ăn mặc mộc mạc, nếu như ngươi thật sự xem hắn là một người bình thường thì khả năng sẽ rước lấy đại họa. Tuy hậu trường của hội sở Kim Sắc Huy Hoàng xác thực rất cứng, nhưng đắc tội quá nhiều người mà nói cũng không phải là chuyện gì tốt.

Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, lạnh lùng lườm tên bảo an, nói: "Ta nếu như không lăn thì thế nào? Ta ngược lại rất muốn nhìn ngươi làm thế nào để cho ta lăn." Diệp Khiêm cố ý đem "Lăn" chữ tăng thêm ngữ khí.

"Đjxmm~, cho mặt mũi mà không biết xấu hổ." Bảo an mắng một tiếng, giơ tay đẩy Diệp Khiêm, căn bản không có đem Diệp Khiêm để vào mắt. Có thể làm bảo an ở Kim Sắc Huy Hoàng, thân thủ tự nhiên cũng không yếu, nhìn thấy Diệp Khiêm dáng người cũng không phải rất to lớn, hắn nơi nào sẽ để vào mắt.

Tay của hắn vừa mới tiếp xúc đến thân thể của Diệp Khiêm, Diệp Khiêm bỗng nhiên giơ tay bắt lấy cổ tay của hắn, dùng sức kéo một cái, sau đó một cước hung hăng đạp hắn ra ngoài. Lập tức, tên kia bảo an hét thảm một tiếng, cả người ùng ục ục cút ra ngoài. Diệp Khiêm đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu không một cước vừa rồi, đủ để cho tên bảo an mất mạng.

Những tên bảo an khác thấy đồng sự bị đánh, tưởng rằng có người đến đây nháo sự, vì vậy nhao nhao lấy gậy cảnh sát lao đến. Bọn hắn ở chỗ này làm bảo an kỳ thật phi thường nhẹ nhõm, người tới nơi này đều là phú thương cùng hậu duệ quý tộc, hội sở căn bản không có chuyện gì phát sinh. Hơn nữa, danh tiếng của Kim Sắc Huy Hoàng ở thành phố Thượng Hải thậm chí toàn bộ Hoa Hạ đều là phi thường vang dội, đừng nói là một ít tên côn đồ, coi như là người Thanh bang cũng không dám đến nháo sự. Cho nên, lúc bọn hắn trông thấy Diệp Khiêm, liền nghĩ hắn là một tiểu tử mới ra đời không biết cái gì gọi là trời cao đất dày.

Lúc này, hai xe taxi dừng lại trước cửa Kim Sắc Huy Hoàng, chỉ thấy Mặc Long, Giao Tuấn Sinh, Triệu Thiết Trụ cùng Vạn Xuân hoa từ trong xe đi ra. Vừa xuống xe, đã nhìn thấy Diệp Khiêm bị những bảo an kia vây vào giữa. Mặc Long khẽ chau mày, lạnh lùng hừ một tiếng, hướng Diệp Khiêm đi tới. Giao Tuấn Sinh, Triệu Thiết Trụ cùng Vạn Xuân hoa tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Diệp Khiêm có "Khó", bọn hắn cũng đều không chút do dự liền đi tới.

Danh tiếng của Kim Sắc Huy Hoàng, Giao Tuấn Sinh, Triệu Thiết Trụ cùng Vạn Xuân hoa đều không xa lạ gì, đây chính là hội sợ nổi tiếng nhất thành phố Thượng Hải. Giao Tuấn Sinh tuy không rõ ràng lắm thân phận của Diệp Khiêm, nhưng phỏng đoán thân phận của Diệp Khiêm chỉ sợ cũng không phải đơn giản, cho nên đối với chuyện Diệp Khiêm hẹn bọn hắn đến Kim Sắc Huy Hoàng cũng không có bao nhiêu kinh ngạc. Triệu Thiết Trụ thì vẫn là bộ dáng tươi cười gương mặt ngu ngơ, những chuyện này hắn đều mặc kệ không hỏi, hắn cũng không quan tâm hậu trường cường đại của hội sở Kim Sắc Huy Hoàng, chỉ cần đắc tội bằng hữu của hắn, thì hắn phải giúp. Vạn Xuân hoa thì hơi chút lo ngại một ít, tuy không phải rất tình nguyện cùng Kim Sắc Huy Hoàng đối đầu, nhưng là Diệp Khiêm có "Khó", hắn cũng không thể không ra tay tương trợ.

"Không có sao chứ?" Giao Tuấn Sinh nhìn Diệp Khiêm, hỏi.

Diệp Khiêm cười nhạt một chút, nói: "Một đám tiểu lâu la mà thôi, một tay có thể dọn dẹp."

Mặc Long lại bất đồng so với bọn người Giao Tuấn Sinh, hắn chân chính là giết người như ngóe, trong mắt hắn giết người căn bản không phải là chuyện gì quan trọng. Lạnh lùng nhìn lướt qua những bảo an kia, Mặc Long ngữ khí sâm lãnh nói: "Không muốn chết, đều lăn."

Thấy Diệp Khiêm bỗng nhiên có nhiều người giúp đỡ, lại xét thấy thực lực của Diệp Khiêm quá mạnh, những bảo an kia cũng không biết phải làm sao, lên cũng không được, mà không lên cũng không được. Hơn nữa, toàn thân Mặc long phát ra sát khí, bọn họ có thể cảm giác được.

"Dừng tay, đều dừng tay!" Lúc này, Thượng Quan Phi Vân vội vội vàng vàng từ trong Kim Sắc Huy Hoàng đi ra. Nhìn lướt qua đám bảo an, hung hăng trợn mắt nhìn bọn hắn, nói: "Còn không mau cút cho ta."

Đã có mệnh lệnh của Thượng Quan Phi Vân, những bảo an kia đều nhao nhao tán đi. Bọn hắn trong nội tâm cũng đều âm thầm may mắn không thôi, nếu như Thượng Quan Phi Vân không đi ra, bọn hắn thật đúng là không biết làm thế nào mới tốt. Bất quá chỉ là đến kiếm miếng cơm ăn mà thôi, bọn hắn cũng không muốn đem mạng của mình bồi đi vào, vừa rồi từ trên thân thể Mặc Long phát ra sát khí, để cho bọn hắn không chút nghi ngờ nếu như mình động thủ, đối phương nhất định sẽ giết mình.

Thượng Quan Phi Vân cuống quít đi đến trước mặt Diệp Khiêm, áy náy nở nụ cười, nói: "Vị tiên sinh này, thật xin lỗi. Đều là một đám nô tài vô dụng, mắt chó nhìn người, nếu như vừa rồi có chỗ nào đắc tội, kính xin ngài đại nhân đại lượng không nên so đo, ta thay bọn hắn hướng ngươi tạ lỗi."

Diệp Khiêm không phải người cố tình gây sự, người kính hắn một xích, hắn kính lại một trượng, từ trước đến nay là đạo lý làm người của hắn không thay đổi. Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Không có việc gì, ta vừa rồi cũng có hơi quá khích."

Thượng Quan Phi Vân nói tiếp: "Ta là quản lý ở đây, phòng của các vị đã sắp xếp xong xuôi, mời đi theo ta."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play