Cẩu Úc bất đắc dĩ hô lớn một tiếng, Phương Nhiên đã đi xa, phất phất tay ra hiệu chính mình nghe được.
“Tiểu Hoặc, chúng ta cũng đi thôi!!”
Các người định gọi tôi là Tiểu Hoặc luôn sao!?
Cẩu Úc thở dài bất lực.
“Tôi chọn hướng này!! Tiểu Hoặc! Chúng ta từ biệt ở đây! Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, giang hồ gặp lại!!”
Mạnh Lãng như một vị đại hiệp chắp tay từ biệt, cũng phủ lên áo choàng màn cửa của mình, nghênh ngang rời đi!
Giang hồ là cái quỷ gì!!
Sao dáng vẻ của anh như fan cuồng Kim Dung vậy??
Cẩu Úc thật sâu bất lực, cảm thấy suy nghĩ của mình theo không kịp hai tên điên này.
Sau cùng, gã nhìn thoáng qua thời gian, quay đầu nhìn thoáng qua cao ốc Thủy gia, cũng phủ thêm áo choàng, đi về một hướng khác.
...
...
Ba người đều tự tìm phương hướng rời đi, buổi tối thứ hai của Dạ Chiến cứ như vậy kéo lên màn mở đầu.
Sau hai tiếng, phía bắc trung tâm thành phố, trên tầng thượng không chút nào thu hút của một tòa nhà cao tầng nằm thọt lõm giữa các cao ốc khác.
Một tiếng ầm ầm vang lên!!
Sau năm tiếng, trung tâm thành phố, giữa quảng trường!!
Điện quang phóng lên tận trời!!
Sau tám tiếng, phía nam trung tâm thành phố, trong đêm tối bóng đen ngưng tụ!!
Một loại cự thú nào đó rung động đại địa!!!
Ngửa mặt lên trời gầm thét!!
Sau mười tiếng, trung tâm thành phố khôi phục bình tĩnh.
Trong màn đêm tựa như hết thảy chưa có chuyện gì xảy ra!
Sau mười hai tiếng, Phương Nhiên chạy thục mạng về phía cao ốc Thiên Vũ!
Bi phẫn không hiểu gào thét!
"Kệ mẹ nó! Tại sao lại có Zombie đuổi theo lão tử chứ!!!"
Mà lần này Zombie còn đặc biệt lợi hại!
Quơ một thanh Đường đao phải gọi là hổ hổ sinh phong!
Phương Nhiên lập tức nhận ra tên kia ‘khi còn sống’ là ai, khóc không ra nước mắt.
Đại ca, chẳng phải chỉ chọc anh một lần thôi mà, tất cả mọi người cũng không chết.
Tại sao hóa thành quỷ cũng phải đeo bám tôi không thả?
"Gào thét!"
Zombie ‘Túc Quần’ rít lên một tiếng, bỗng dưng bổ nhào về phía trước!
Mấy ngày nay Phương Nhiên bị Linh ‘nhồi nhét’ huấn luyện, cuối cùng lăn một vòng cũng miễn cưỡng tránh khỏi!
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Phương Nhiên rốt cuộc tìm được xe Audi, dường như dùng hết tốc lực bình sinh, một chiêu hổ vồ mồi vọt vào!
“Móa móa móa móa móa!!!!!"
Phịch một tiếng, đóng cửa xe, trong đầu Phương Nhiên điên cuồng nhớ đến trình tự Mạnh Lãng dạy hắn!
Đạp côn! Khởi động! Vô số!
Phương Nhiên nhanh chóng làm xong một loạt động tác, run run rẩy rẩy dùng toàn lực đạp hết ga! Tiếng động cơ ôtô nổ vang lên!
Nhưng xe không nhúc nhích!
"Móa!! Lúc này, con mẹ nó đừng nói là xe bị tuộc xích nha!!"
Phương Nhiên cảm giác muốn nổi điên, thật giống như người thi đại học chuẩn bị xong hết thảy tới lúc nộp bài, bỗng dưng phát hiện chữ viết đều trở nên trong suốt!
Ầm!!!!!
Một cỗ đại lực từ sau xe đánh tới!
Zombie "Túc Quần" đã dùng thân thể đụng vào đuôi xe ở đằng sau!
"Đậu xanh rau má!!! Đến cùng là vì.... Móa!! Không nhả được phanh tay!!!!"
Phương Nhiên giống như kiến bò trên chảo hết nhìn trái lại nhìn phải, bỗng dưng phát hiện tay phải còn đang kéo phanh tay, tranh thủ thời gian nhả ra!
Nhưng mà, hắn căn bản không phát hiện mình còn đang đạp lên chân ga...
Trong chớp mắt ngay khi Phương Nhiên nhả phanh tay!
Ô tô khởi động, Zombie ‘Túc Quần’ ở phía sau đụng mạnh vào!!
Lực đạo to lớn tăng thêm động lực đạp hết ga, xe Audi ‘ông’ lên một tiếng liền xông ra ngoài!!
Trong một chớp mắt ngắn ngủi, Phương Nhiên thể nghiệm được cái gì gọi là ‘cảm giác ngã về phía sau’!
"A a a a a a a a a a a a a a!!!!!!!!!!!!!!!"
Phương Nhiên kêu la thảm thiết!
Hắn cảm giác tựa như đang ngồi trên một con bò tót điên dại! Căn bản không biết làm sao khống chế phương hướng!
Nhưng dưới tình huống này, là một tân sát thủ xa lộ, Phương Nhiên như cũ theo bản năng đạp chết chân ga!
Lập tức vượt qua tốc độ một trăm kilomet trên giờ, đột ngột lao ra ngoài!!
"Trời ạ!!! Con mẹ nó còn có chỗ rẽ!!!!!!!!!!"
...
...
Cửa cao ốc Thiên Vũ, một người mặc áo choàng màn cửa màu đen, đội mũ trùm đầu màu xám, cưỡi một chiếc xe đạp, chậm rãi đi tới.
Hai người kia rõ ràng nói sau mười hai tiếng nhớ về tập hợp.
Con mẹ nó người đâu!
Cẩu Úc bỗng dưng nhớ tới một chuyện rất quan trọng, gã không có số điện thoại của Phương Nhiên và Mạnh Lãng.
Hai tên kia sẽ không liên lạc với nhau rồi bỏ mình ở đây đi gây sự chứ?
Nhưng Cẩu Úc cũng không biết, thật ra Phương Nhiên và Mạnh Lãng cũng không có số điện thoại của nhau.
“Ài, hai tên kia đến cùng đang làm gì vậy?”
Cẩu Úc thở dài, nhưng ngay khi gã vừa nói xong, bên trái khu phố, một người mặc com-lê nhưng hoàn toàn không để ý tới hình tượng vắt chân lên cổ chạy tới, bóng người dần xuất hiện!
Cẩu Úc ngẩn ngơ, sau đó từ từ nhìn rõ dáng vẻ của Mạnh Lãng.
Còn có phía sau gã ít nhất năm mươi con cương thi hình người, muôn hình muôn vẻ.
“Tiểu Hoặc!!” Mạnh Lãng thấy bóng dáng Cẩu Úc, vui mừng quá đỗi! Vội vàng kêu một tiếng!
"Mau tới giúp tôi một tay!!!"
Cẩu Úc quay đầu liền chạy!
“Móa!! Tiểu Hoặc! Cậu thật không có nghĩa khí!! Cưỡi xe đạp vậy mà không chở tôi theo!!”
“Khốn nạn!! Anh chọc tổ ong vò vẽ!! Anh dạng này để cho tôi làm sao giúp anh được!!”
Cẩu Úc và Mạnh Lãng một trước một sau gào thét!!
Hai người đều liều mạng chạy trốn, một người hận không thể mọc ra thêm hai chân, một người hận không thể hiện tại biến xe đạp thành xe máy!
“Móa móa!!! Bọn chúng sắp đuổi tới rồi!!!”
Mạnh Lãng ré lên như tiếng heo bị chọc tiết!
“Chạy về nơi rộng hơn đi!! Rồi nghĩ cách chui vào góc chết cắt đuôi bọn chúng!!”
Cẩu Úc cũng không quay đầu lại mà hét lên! Dùng tư thế thi đấu điên cuồng đạp lấy chiếc xe đạp nữ mang theo giỏ gia dụng!