Đường phố gần nửa đêm vắng xe, gần như không còn bóng người qua lại.
Vưu Minh Hứa mở mắt, bám víu lưng ghế trước từ từ ngồi thẳng dậy. Chân tay tuy vẫn đang tê dại nhưng sức lực đã dần trở lại. Trần Phong lái xe, Quán Quân ngồi ghế trước. Ngồi cạnh cô là Tiểu Yến và Đồ Nha. Thấy cô ngồi dậy, Tiểu Yến lập tức cúi đầu: “Thấy sao rồi? Còn có chỗ nào khó chịu?”
Vưu Minh Hứa đáp: “Ổn rồi.”
Đồ Nha ở cạnh cũng quay sang, không biết anh ấy đã tỉnh táo từ bao giờ, mắt đỏ sọng nhìn Vưu Minh Hứa, muốn nói lại thôi.
“Không phải lỗi của anh. Nhà kho, máy sưởi, nước, bom, đều là kế hoạch của Ân Trần.” Cô nói.
Chỉ vài câu đã lại khiến vành mắt Đồ Nha đỏ ửng, anh ấy bèn ngoảnh đầu nhìn chằm chằm phía trước.
Phía trước.
Họ đang băng băng trên đường quốc lộ, sắp ra khỏi địa phận Hồ Nam. Hai mươi phút trước, cảnh sát thông báo phát hiện dấu vết xe của Ân Trần ở vùng lân cận. Nhưng vẫn chưa bắt được người.
Ruộng đồng ven đường tĩnh lặng, hàng cây thẳng tắp, núi xa tịch mịch. Chỉ là trên ngọn núi phía xa thấp thoáng ánh đèn xe. Đó là một trong những đội xe cảnh sát đuổi bắt Ân Trần. Trước khi Vưu Minh Hứa tỉnh lại, Trần Phong đã hành động cùng cảnh sát.
“Trần Phong, điện thoại.” Vưu Minh Hứa nói.
Trần Phong lập tức đưa điện thoại cho cô, cô gọi cho Hứa Mộng Sơn.
Hứa Mộng Sơn ở đầu kia điện thoại sắp phát điên rồi. Đêm nay, không lâu sau khi Vưu Minh Hứa rời khỏi trại gà, anh ấy nhận được tin tức của Đinh Hùng Vĩ, nói rằng nơi cô đến xảy ra vụ nổ bom. Còn điện thoại của Vưu Minh Hứa và Ân Phùng đều tắt máy cùng lúc.
Đợi đến khi họ đuổi đến tiểu khu xảy ra vụ nổ, liên lạc được với Trần Phong mới biết đã xảy ra chuyện gì. Còn giờ phút này, Trần Phong và mọi người đã đưa Vưu Minh Hứa điên cuồng đuổi theo dấu vết của Ân Trần.
Đinh Hùng Vĩ lập tức hạ lệnh tập trung toàn bộ lực lượng cảnh sát còn lại trong tay chia nhau điều tra camera giám sát, tạo trở ngại trên đường, tiến hành vây bắt một cách toàn diện.
Dù năng lực phản trinh sát của Ân Trần rất mạnh, suốt dọc đường đã tránh được hầu hết camera, tuyến xe chạy cũng không theo quy luật nhưng cái đuôi của Ân Trần đã bị Ân Phùng và Tiểu Yến cắn một lần. Nhát cắn này vô cùng quan trọng – xe Ân Trần đã bại lộ. Bởi vậy, dưới thiên la địa vọng được tạo ra từ ưu thế binh lực tuyệt đối của cảnh sát, tung tích của chiếc xe đó ngày càng rõ rệt.
Vòng bao vây ngày càng thu hẹp.
Tuy nhiên, cục diện này có thể nói là Ân Phùng dùng mạng để đổi lại. Đổi lấy Vưu Minh Hứa, cũng đổi được manh mối then chốt truy bắt Ân Trần. Toàn bộ cảnh sát đều bị chọc giận, không cứu được Ân Phùng thề không từ bỏ.
Vưu Minh Hứa nhanh chóng nắm bắt được rất nhiều thông tin qua Hứa Mộng Sơn, cũng nắm chắc bố trí binh lực cảnh sát. Sau phút trầm tư ngắn ngủi, cô bắt đầu chỉ huy phương hướng cho Trần Phong. Họ không hề do dự, tiếp tục truy đuổi theo lệnh của cô.
Cảm giác này không giống lúc hành động với Ân Phùng. Bất cứ mệnh lệnh nào của Ân Phùng, họ đều chấp hành không chút đắn đo, dù biết rõ là ngốc là sai đi chăng nữa. Bởi vì mạng sống của họ vốn thuộc về Ân Phùng.
Còn với Vưu Minh Hứa, không chỉ vì cô là người phụ nữ của Ân Phùng, hơi thở trầm lặng như núi trên người cô và cả ánh mắt sắc lạnh bức người của cô lúc này bất giác khiến họ tin phục. Có một lòng tin mù quáng rằng đi theo cô mới có thể cứu được anh.
———
Ân Phùng nằm trên ghế sau, tạm thời không cảm nhận được tứ chi. Anh hơi rũ mắt, nhìn thấy bầu trời phía trước gần như mù tịt không một tia sáng nhưng tâm trạng bình tĩnh lạ thường. Thậm chí còn nghĩ: Hóa ra cảm giác vừa rồi của A Hứa là như vậy.
Cảm giác lực bất tòng tâm thế này. Lòng cô phải khó chịu nhường nào.
Nghĩ đến đây, Ân Phùng mới thấy thổn thức, rồi dần dần ứ nghẹn.
Ân Trần đang lái xe cũng im lặng. Ân Phùng không cần nhìn cũng biết anh ta chắc chắn có thể dễ dàng thoát khỏi vòng vây cảnh sát. Nhưng lần này, Ân Trần có thoát được hay không còn rất khó nói. Giả như khi anh ta đưa Vưu Minh Hứa đi mà không để lại dấu vết nào thì còn có cơ hội, còn hiện tại, thông tin xe, phương hướng trốn chạy đều đã bại lộ, Đinh Hùng Vĩ, Hứa Mộng Sơn đều không phải hạng ăn chay hiền lành gì.
Suy nghĩ xoay chuyển, Ân Phùng mở miệng: “Anh?”
Ân Trần: “Hửm?”
Có lẽ bao nhiêu năm qua, hai anh em họ chưa từng có khoảnh khắc nào hài hòa như lúc này.
Ân Phùng: “Đi đâu?”
“Không biết.”
“Năm đó, chuyện của anh và Vưu Nhuy Tuyết rốt cuộc là thế nào?” Ân Phùng hỏi tiếp.
Ân Trần im lặng một hồi.
Dù anh ta là tội phạm đỉnh cấp, nhưng cũng không phải là thần. Thần kinh căng thẳng suốt đêm, huyệt thái dương giờ đang giật đùng đùng. Con đường dài vô biên, tối đen phía trước hệt như miệng túi u tối có thể nuốt trọn anh ta bất cứ lúc nào. Anh ta không biết cuối cùng mình sẽ đi đến nơi đâu, cũng không biết bản thân còn có thể thực sự có được thứ gì. Cho dù ngay lúc này đây, người em trai anh ta luôn muốn đày đọa đến chết đã nằm trong tay đi nữa.
Có điều Ân Phùng bình tĩnh ôn hòa hơn anh ta tưởng tượng rất nhiều.
Anh nhắc đến Vưu Nhuy Tuyết, cái tên này lọt vào tai Ân Trần trong đêm khuya lạnh vắng tựa như dây đàn gảy lên trong đầu Ân Trần. Chuyện dĩ vãng như mây mờ ào ạt ùa về.
Khi đó, anh ta mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học một năm. Nhưng cuộc sống của anh ta khi đó tồi tệ đến nhường nào? Anh ta mở một công ty thương mại, vay đông mượn tây, tích góp được một món tiền khổng lồ, kết quả là bị người ta lừa gạt, mất sạch vốn liếng, mà những chủ nợ kia cũng không phải dễ đối phó. Tất nhiên công việc và tiền của anh ta cũng bất chính nên chỉ đành bỏ trốn, đã bị kẻ đòi nợ đánh không biết bao nhiêu lần suốt chặng đường chạy từ Bắc Kinh về quê hương Tương Thành. Cuối cùng, anh ta trốn vào khu nhà ổ chuột được thuê khi đó mới có thể sống sót.
Kết quả, vì vết thương cũ chưa lành, lại mất sức và suy sụp tinh thần, anh ta ốm nặng, hấp hối hơi tàn trong căn phòng bé như mắt muỗi vừa bẩn vừa loạn đó. Có lẽ cứ chết đi như vậy cũng chẳng ai hay biết.
Chính vào lúc đó, anh ta nhìn thấy Vưu Nhuy Tuyết.
Trên ban công đối diện căn phòng, một người con gái xinh đẹp đang phơi quần áo. Nhìn cô có vẻ lớn hơn anh ta mấy tuổi, tóc đen da trắng, đem lại cho người ta cảm giác trong sạch, dịu dàng kì diệu. Khi đó Ân Phùng sắp chết vì bệnh nên nằm bò trên ban công ngắm cô một cách chẳng hề kiêng nể.
Cô phát hiện ra, quay đầu lại, khoảnh khắc đó mắt cô vô cùng sắc bén. Nhưng khi nhìn rõ chỉ là một cậu trai gầy tong teo, ốm yếu vì bệnh, cô ngẩn ra, cất tiếng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Ân Trần không thèm để ý, quay người vào phòng, đóng chặt cửa.
Bấy giờ có một tên tội phạm giết người xuất hiện ở khu lân cận, đồng thời chuyên lựa chọn những cô gái làm việc trong khu đèn đỏ, sống một mình để ra tay.
Ân Trần moi móc được tin tức từ miệng người gác cổng, khi “biết được” cô là loại phụ nữ chỉ cần dùng 200 tệ là có thể mua được một đêm, lòng anh ta vô cùng khó chịu.
Có một lần Vưu Nhuy Tuyết đang phơi quần áo trên mái nhà, thấy cậu trai lẳng lặng lên phơi quần áo chỉ khẽ mỉm cười. Cũng không biết vì sao mà hai người bắt đầu trò chuyện. Chỉ là, giọng cô dịu dàng bình tĩnh, còn mỗi câu của anh ta đều đầy gai nhọn.
“Cậu chuyển đến đây sống từ bao giờ?”
“Liên quan gì đến chị.”
“Cậu ăn thuốc súng à?”
“Tôi không mua nổi thuốc súng.”
“Tạm biệt.”
Anh ta cũng theo cô xuống lầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT