Điều này Vưu Minh Hứa không giải đáp được. Nếu là không gian hầm ngầm đặc biệt nào đó có lẽ chất đất, chất nước sẽ khác biệt so với trên mặt đất. Với tính cách cẩn thận của Ân Trần, rửa sạch dấu vết cũng là điều có thể.

“Hay sắp xếp người đến Bộ Xây dựng điều tra?” Có người đề nghị.

Hứa Mộng Sơn nhìn Vưu Minh Hứa.

Vưu Minh Hứa hơi ngẩn ra rồi nói: “Đợi đã.” Cô di chuyển con trỏ chuột, mở video Ân Trần xuất hiện thoáng qua tại hiện trường ngày hôm qua, sau đó bấm dừng tại một hình ảnh.

Cũng chính là hình ảnh mà cô đã ngồi trong xe xem đi xem lại suốt dọc đường quay về.

Vì động tác của Ân Trần rất nhỏ, rất nhanh, nếu không xem kĩ thì căn bản không thể phát hiện ra được. Cũng tức là, đây là hành động vô thức của anh ta. Cũng giống việc có một sợi tóc dính trên mặt bạn, bạn ngứa, chắc chắn sẽ đưa tay gạt nó lên vậy, nhưng có lẽ bạn căn bản không hề nhận ra bản thân đang làm động tác đó.

Hiện giờ Vưu Minh Hứa vừa chỉ, mọi người cũng đều chú ý đến ngay.

“Tai anh ta khó chịu.” Hứa Mộng Sơn hạ giọng nói.

Vưu Minh Hứa gật đầu, đúng vậy, tai anh ta tất nhiên là khó chịu. Nhưng vì sao?

Có cảnh sát nói: “Viêm tai giữa?”

Một người khác giải thích: “Viêm tai giữa là liên tục khó chịu, sẽ không nhát ngừng thế này, nhìn có vẻ không giống.”

“Ngứa?”

“Anh ta không gãi mà là xoa.”

“Nước vào tai?”

“Có thể bị nước vào tai ở đâu?”

“Nước vào tai thì phải đập chứ, càng xoa nước càng chảy vào trong.”



Vưu Minh Hứa lắng nghe hết ý kiến của mọi người, nhưng cô luôn thấy những điều họ nói đều không đúng. Luôn cảm thấy Ân Trần khá lạ.

Bỗng như có một luồng sáng vụt lên trong đầu, cô ngập ngừng mở miệng: “Mọi người nói xem… liệu có phải anh ta, nghe thấy ảo thanh* không?”

Tất thảy đều ngỡ ngàng.

Hứa Mộng Sơn lẩm nhẩm: “Ảo thanh… Vì sao?”

Trực giác thôi thúc Vưu Minh Hứa nói tiếp: “Nếu nơi anh ta từng ở rất ồn ào thì sao? Tiếng ồn liên tục sẽ khiến tai anh ta khó chịu, dù rời khỏi nơi đó thì tiếng ồn cũng sẽ chốc chốc lại văng vẳng bên tai, nên mới có động tác vô thức xoa tai như thế để nghe rõ hơn.”

Đúng vậy, chính là thứ cảm giác này. Động tác của Ân Trần cho cô cảm giác không phải khó chịu mà giống như anh ta bị giật mình khi nghe thấy gì đó. Bởi vậy mới quái lạ như thế. Liệu chăng là có một âm thanh gì đó luôn đi cùng anh ta trong suốt mấy hiện trường phạm tội? Nó khiển anh ta cảm thấy khó chịu?

Vưu Minh Hứa nói tiếp: “Những lần trước chúng ta đều chưa từng thấy Ân Trần có động tác nhỏ này, có thể cho rằng nơi ở mới đã ảnh hưởng đến anh ta không?”

“Nơi liên tục có tiếng ồn…” Có người tiếp tục suy luận theo lối tư duy trước đó của Hứa Mộng Sơn, “Liệu có phải là tầng hầm nằm gần đường sắt hoặc tàu điện ngầm không?”

Ai nấy phấn chấn hẳn lên, có người đón lời: “Thế nên dấu vết trên xe và đế giày liệu có phải kiểu như dầu nhớt hay đá vụn trên đường sắt, vì thế mới sợ bị phát hiện? Mùi hôi thối là mùi nước cống?”

Mọi người đều đứng ngồi không yên, đến Vưu Minh Hứa cũng đã hơi kích động. Chỉ có điều, cô vẫn cứ thấy có chút không thỏa đáng.

Tầng hầm gần đường sắt sao? Hình như đã rất gần rồi, nhưng vẫn có đôi chút khiên cưỡng.  Cường độ tạp âm của những đợt tàu xe đi qua đủ để tạo thành ảo ảnh thính giác mãnh liệt như vậy? Trên người dính mùi hôi thối của cống rãnh có thể rõ ràng đến mức khiến nhân viên rửa xe cũng ngửi thấy? Dấu vết gần trạm xe rõ đến mức khiến Ân Trần không thể không đi rửa xe?

Lòng bàn tay Vưu Minh Hứa nhớp nháp mồ hôi. Không chừng hiện giờ nhà kho kia vẫn đang có nước chảy vào, không chừng nước đã lên đến ngực năm người kia. Cũng tức là, họ thực ra có một cơ hội tập trung toàn bộ lực lượng đi điều tra theo phương hướng này, ngộ nhỡ sai lầm…

“Còn có khả năng nào khác không?” Vưu Minh Hứa lên tiếng, “Đáp án này cứ khiến tôi thấy có vấn đề, để thỏa mãn mỗi điều kiện đều cần vừa hay vừa khớp. Dấu vết đặc biệt bắt buộc phải rửa sạch, mùi hôi thối, môi trường liên tục có tạp âm…” Cô lờ mờ cảm nhận được có thứ gì như đang chuẩn bị phá kén chui ra.

“Trang trại?”

“Trại nuôi lợn?”

Hai giọng nói đồng thanh vang lên.

Là Vưu Minh Hứa và một cảnh sát khác. Vưu Minh Hứa hoàn toàn nói theo trực giác, cô giật mình quay đầu nhìn đồng nghiệp đó, còn anh ấy nói với chút thẹn thùng: “Nhà tôi ở nông thôn, những điều cô nói đều phù hợp hoàn toàn với trại nuôi lợn quê tôi, hôi thối, khắp nơi đều là phân, trấu, không cẩn thận là giẫm vào ngay. Hơn nữa, lợn kêu suốt ngày, ở đó mấy tiếng là đầu váng mắt hoa, tai ù ù cạc cạc. Vả lại cô có nói đến ống nước, quạt thông gió, còn cả những trại nuôi bỏ trống, tất cả đều rất dễ bắt gặp.”

Anh ấy vừa nói vậy, mọi người đều thông suốt, ngẫm thêm, ai nấy đều không khỏi kích động – Chính là như vậy! Giống như Vưu Minh Hứa đã nói, tầng hầm gần đường sắt phải phù hợp với vài điều kiện, thực ra còn cần phải đúng lúc nữa. Nhưng nếu là trại nuôi lợn, vậy thì sẽ thỏa mãn toàn bộ những điều kiện đã nói!

Hứa Mộng Sơn xúc động vỗ bàn: “Chính là nơi này! Không sai được!”

Ánh mắt của tất thảy cảnh sát đều vụt lên ánh sáng sắc lạnh như sói. Vì chỉ riêng vài đoạn băng ghi hình, cộng thêm video dài một phút, không có manh mối cụ thể nào khác, song lại khiến họ hợp sức suy luận ra một đáp án như vậy, sao có thể không khiến người ta không mừng rỡ cho được.

Lúc này lại có người nhìn về phía Vưu Minh Hứa.

Những chi tiết quan trọng như tai, mùi thối, rửa xe đều là cô phát hiện. Khi mọi người đều nghiêng về đáp án đường sắt, cô lại giữ vững tỉnh táo, không gấp không vội, không bỏ qua những khả năng khác. Hơn nữa người đồng nghiệp xuất thân từ nông thôn có thể nghĩ đến trại nuôi lợn không lấy gì làm lạ, song cô cũng đồng thời nghĩ đến. Độ nhanh nhạy, độ tinh tường, và cả sức đột phá của bộ não này của cô khiến người khác phải trầm trồ thán phục.

“Vưu tỷ đúng là Vưu tỷ.” Có người nói đầy cảm thán.

“Nhưng mà…” Có người nói, “Dù biết nơi đó có khả năng là nông trại, dù là Tương Thành thì nông trại cũng vô vàn, ngoại ô lại càng nhiều, giờ không còn lại bao nhiêu thời gian nữa, phải tìm thế nào?”

Mọi người đổ dồn nhìn Vưu Minh Hứa.

Cô cũng cau mày trầm tư, lát sau giãn mày nói: “Không, tìm dễ lắm.”

Mọi người ngơ ngác.

Hứa Mộng Sơn cũng như nghĩ ra điều gì, nhìn hình ảnh bị dừng trong máy tính, thì thầm nói: “Đúng vậy, anh ta có điều lo lắng…”

Vưu Minh Hứa mỉm cười, nói: “Không sai. Mọi người xem, mấy ngày nay Ân Trần phải sống ở đây, không lo bị lộ hành tung; anh ta phải đưa 5 con tin về, còn phải nhốt vào nhà kho, bơm nước, ra ngoài gửi video, làm bao nhiêu việc trong một thời gian ngắn như vậy… Anh ta chắc chắn phải đảm bảo có thể kiểm soát hoàn toàn nơi này, không thể để bị phát hiện, cũng không thể để giữa chừng có người vào nhầm, phát hiện con tin rồi báo cảnh sát. Bởi vậy, nơi này không thể là nông trại lớn, vì một mình anh ta không kiểm soát hết được. Anh ta đã bị truy nã mấy ngày rồi, cảnh sát truy tìm đông như kiến vậy mà không hề phát hiện ra anh ta. Cho nên anh ta cũng sẽ không chạy nhảy lung tung thử vận may, nếu không thì đã có người báo tung tích của anh ta từ lâu rồi. Nông trại này rất có thể là nơi ngày trước anh ta từng đến, đồng thời còn vô cùng quen thuộc, thậm chí có khả năng tồn tại mối quan hệ nào đó với anh ta. Hơn nữa người trông coi nông trại vốn ít, nên anh ta có thể dễ dàng có được quyền kiểm soát nông trại.”

Những suy luận này có thể coi là lắt léo song không thể không khiến người ta tin phục. Ai nấy cũng gật đầu tán đồng.

* Nghe thấy ảo thanh hay còn gọi là “ảo ảnh thính giác” (Auditory hallucinations), là một loại ảo ảnh phổ biến nhất trong các loại ảo ảnh tâm lý. Người bị chứng này có thể nghe và phân biệt những tiếng động rất rõ rệt. Thậm chí nghe giống như tiếng ai nói từng lời một hoặc cả câu.

Hết chương 333

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play