Một cảm giác thỏa mãn mãnh liệt và đầy kích thích trào dâng trong lồng ngực, song anh chẳng hề để lộ ra ngoài mặt, nói một câu rất không hợp lúc: “Thú vị. Gọi tiếng ông xã đi, anh sẽ nói cho em anh ta muốn đi đâu.”
———
Cuộc họp hội ý kết thúc, Đinh Hùng Vĩ không lập tức vào đội ngũ tiền tuyến mà đến một nơi khác.
Trại tạm giam.
Đinh Hùng Vĩ đã đánh tiếng cho Sở trưởng, chẳng bao lâu sau ông đã ngồi trong một phòng thăm gặp. Vì nghi phạm ông sắp gặp mặt mang tội ác tày trời nên trại tạm giam đặc biệt cử thêm mấy cảnh sát, trang bị đầy đủ súng đạn canh phòng từ trong ra ngoài.
Đinh Hùng Vĩ chỉ im lặng nhìn, thực ra ông thấy không cần thiết phải làm như vậy.
Người đó giỏi ở bộ não, ở kiểm soát lòng người chứ sức lực thì trói gà chẳng chặt. Vả lại từ nay về sau, liệu chăng trong lòng bà ta có tràn đầy tuyệt vọng?
Vậy nên bà ta mãi mãi cũng không ra ngoài được nữa.
Đợi vài phút, cửa được mở ra, một người phụ nữ mặc bộ đồ tù nhân, tay chân đều đeo còng sắt từ từ bước vào. Đinh Hùng Vĩ thấy ngay mái tóc ngắn của bà ta vẫn sạch sẽ và óng mượt như ngày nào, bộ đồ tù nhân trên người cũng tính là sạch đẹp tinh tươm, khóe mắt ông bất chợt đau nhói.
Nhưng khi ông ngẩng đầu lên một lần nữa, đã là dáng vẻ bình tĩnh, kín kẽ không một sơ hở.
Phạm Thục Hoa nhìn cũng rất khoan thai, điềm tĩnh ngồi xuống đối diện ông, không nói tiếng nào.
Đinh Hùng Vĩ nói: “Ân Trần ở đâu?”
Phạm Thục Hoa khẽ thở dài một tiếng, đáp: “Rốt cuộc cậu ta vẫn bước vào con đường đó?”
Đinh Hùng Vĩ: “Con đường nào?”
Phạm Thục Hoa: “Cũng đúng, tất cả đều đã kết thúc, cậu ta cũng muốn kết thúc.”
Hai người tựa như đang ai nói chuyện người nấy.
Đinh Hùng Vĩ cố nhịn một chút rồi gần như gằn giọng: “Phạm Thục Hoa! Bà từng là phân tử tri thức cao cấp người người ngưỡng mộ, kính trọng! Từng có được sự tôn trọng và lòng tin của cảnh sát chúng tôi, cũng từng nhận được sự cảm kích từ những người bị hại. Bà làm ra những chuyện này lẽ nào không hề có chút áy náy và do dự? Bà, bà rốt cuộc có còn nhân tính hay không? Có từng nói dù là nửa lời thật lòng với tôi chưa?”
Phạm Thục Hoa chỉ cười nhoẻn, nhìn thế nào cũng vẫn là vẻ điềm đạm thông tuệ, ánh mắt ngời sáng xưa cũ. Nhưng nếu quan sát tỉ mỉ, bạn sẽ dễ dàng phát hiện chút nét ngỗ ngược nơi khóe miệng và tàn ác ẩn chứa trong mắt bà ta.
“Thắng làm vua, thua làm giặc. Lão Đinh, không cần phải nói gì nữa. Ông căn bản không hiểu tôi.”
Đinh Hùng Vĩ im lặng một lúc, chuyển sang chuyện khác: “Tối qua, Ân Trần bắt cóc bố mẹ Hứa Mộng Sơn. Hình Kỷ Phục và cả bố mẹ Ân Phùng cũng đang nằm trong tay cậu ta. Liên lụy đến người vô tội, đặc biệt còn là bố mẹ của cảnh sát, đây là giáo lý của kẻ trừng phạt các người? Các người chẳng phải rêu rao diệt ác hướng thiện hay sao?
Hứa Mộng Sơn, Vưu Minh Hứa, Ân Phùng, đứa nào cũng là người tốt. Đứa nào cũng treo đầu mình bên họng súng để bảo vệ thường dân. Kết quả hiện giờ Ân Trần báo thù lên cha mẹ chúng. Công bằng không? Phạm Thục Hoa, tôi chỉ hỏi bà một câu, có công bằng không? Đây là việc mà con người có thể làm ra được hay sao? Nếu chúng tôi không thể cứu được bố mẹ chúng thì còn làm cảnh sát làm gì? Nếu bà còn chút lương tâm thì nói cho tôi biết, Ân Trần có thể đưa họ đi đâu? Ở đời điều gì bản thân không muốn, cũng chớ ép người khác phải làm. Có lẽ có những bậc làm cha làm mẹ mà lại độc ác, nhưng cũng có những bậc cha mẹ coi con cái là bảo bối duy nhất trên đời. Ví như bố mẹ Hứa Mộng Sơn. Phạm Thục Hoa, bà có hiểu tôi đang nói gì hay không?”
Phạm Thục Hoa nhìn ông một hồi rồi chợt cười nói: “Lão Đinh, ông căn bản không hiểu tâm lý tội phạm, cũng không hiểu nó rốt cuộc là gì, là ông không hiểu.” Bà ta ngừng một chút, nói tiếp: “Ông nhầm rồi, tổ chức kẻ trừng phạt đã sớm không còn tồn tại, tất cả đều thành hư vô, không truy tìm được nữa. Ân Trần cũng hiểu rõ điều này nên việc cậu ta đang làm hiện giờ chẳng liên quan gì đến kẻ trừng phạt và tôi. Những việc đó chỉ là nhu cầu cá nhân của cậu ta mà thôi. Tôi không phải cậu ta, không biết cậu ta sẽ đi đâu.” Bà ta đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn người cảnh sát áp giải mình đến, nói: “Đi thôi.”
Đinh Hùng Vĩ nhìn chằm chằm bà ta đi càng lúc càng xa, sau đó cũng lạnh lùng rời đi.
Phạm Thục Hoa đi theo quản ngục về phía một phòng giam cửa sắt, song trong đầu lại hiện lên một cuốn sổ da mềm màu đen. Cuốn sổ mở ra trong đầu bà ta, từng hàng chữ lướt qua trước mắt như những linh hồn.
Bà ta bỗng nhiên cúi đầu cười, thì thầm: “Cậu ta muốn đi đâu? Con đường của cậu ta đã viết xong từ lâu rồi, cậu ta muốn về nhà chứ sao…” Rồi bất chợt đáy mắt bà ta lại vụt lên ánh nước: “Một đứa trẻ muốn về nhà, nguyện vọng cuối cùng của cậu ta, sao tôi có thể ngăn cản cho được?”
———
Vưu Minh Hứa đón lấy ánh mắt lấp lánh của Ân Phùng, rất muốn tung một cú đấm vào gương mặt đẹp trai đó cho anh bình thường lại. Nhưng anh hình như thực sự không phải đang ghẹo cô, mà là đang nghiêm túc đưa ra điều kiện trao đổi.
Đồ thần kinh.
Vưu Minh Hứa dứt khoát xách cổ áo anh lên: “Đừng có lôi thôi lằng nhằng, phá án có thưởng, nói mau.”
Ân Phùng mỉm cười.
“Anh ta muốn về nhà.”
Vưu Minh Hứa buông tha cho cổ áo anh: “Về nhà nào?”
Ân Phùng nhếch mày, nói chuyện với phụ nữ thông minh tiết kiệm sức lực biết bao.
Anh nói: “Ân Trần là người thế nào? Từ nhỏ đã bị bố mẹ ngược đãi, chưa từng nhận được sự khẳng định, được nuôi lớn theo kiểu “thả rông”, vô cùng cô đơn. Với người em trai từng cướp đi tình yêu thương của bố mẹ, sau còn cũng bị ngược đãi, đồng bệnh tương liên với mình, cảm giác của anh ta với anh cũng rất phức tạp – vừa yêu vừa hận vừa ghen ghét. Sau khi khôn lớn thành người, việc anh ta làm là bịp bợm lừa gạt, lăn lộn trong tầng đáy xã hội. Anh không biết giữa anh ta và mẹ vợ anh đã xảy ra chuyện gì, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, vào lúc anh ta sa ngã xuống vực thẳm cuộc đời, mẹ vợ là ánh sáng duy nhất của anh ta.”
Vưu Minh Hứa nghe đến khó chịu khắp người: “Anh không cần phải một câu một lại tiếng mẹ vợ.”
Ân Phùng nói tiếp: “Nhưng ánh sáng này đã bị sát thủ liên hoàn hủy hoại. Anh ta vì bà ấy nên hận Hình Kỷ Phục, trà trộn vào Tập đoàn Khải Dương. Khoảng thời gian này có tiếp xúc với Phạm Thục Hoa, hoặc là được Phạm Thục Hoa phát hiện. Bởi dù sao thì Phạm Thục Hoa cũng là người phác họa ra chân dung tội phạm của vụ án năm đó, bà ta phát hiện ra Ân Trần cũng chẳng có gì là lạ. Ân Trần trở thành kẻ trừng phạt, từ đó cùng mục tiêu báo thù đã có thêm một “tín ngưỡng” cao hơn trong cuộc đời. Một người có tín ngưỡng sẽ rất đáng sợ, dù cho thứ tín ngưỡng này chỉ là giả dối, cho nên anh ta có thể ở trong Tập đoàn Khải Dương cả chục năm trời, vì vậy anh ta điên cuồng tàn bạo đến thế, không sợ trời không sợ đất đến thế là vì có tín ngưỡng chống đỡ.
Nhưng, ngay trước khi anh ta sắp hoàn thành sự trừng phạt cuối cùng, ngay lúc anh ta tưởng rằng có thể giẫm đạp người em trai là anh trong bùn lầy để dành toàn thắng, thì chỉ trong một đêm, tổ chức kẻ trừng phạt bị tiêu điệt toàn bộ, người mẹ về mặt tinh thần của anh ta bị bỏ tù, kẻ trừng phạt bị tuyên cáo hoàn toàn thất bại. Hình Kỷ Phục sớm đã lọt vào tay anh ta, thù cũng đã báo. Vậy anh hỏi em, hiện giờ anh ta sống tiếp còn ý nghĩa gì? Còn có gì đáng để anh ta tìm kiếm, theo đuổi?”
Vưu Minh Hứa nói: “Nên anh ta tìm đến chúng ta, muốn báo thù.”
Ân Phùng gật đầu: “Với tính cách hung ác của anh ta, báo thù là chuyện chắc chắn. Nhưng thực ra anh ta cũng hiểu rõ, trên đời này có vô vàn cảnh sát, chỉ độc lần truy bắt này đã lên tới 300 người, anh ta mãi mãi không thể thực sự báo thù, cũng chẳng có thú mà báo.
Trụ cột tinh thần suốt chục năm của một người bị phá hủy, anh ta còn lại những gì? Anh ta sẽ nghĩ đến đi đâu? Có hàng ngàn cách báo thù chúng ta, nhưng anh ta lại chọn cách hiện tại, vừa hay phản ánh đúng dục vọng chân thực sâu trong nội tâm anh ta – Anh ta đã là kẻ không nhà, nên muốn hủy hoại nhà của chúng ta.”
Vưu Minh Hứa lặng thinh.
Nhà của Ân Trần, chẳng phải cũng là nhà của Ân Phùng sao?
Nhưng lúc này anh nói đến Ân Trần không còn nhà để về hệt như một người bàng quan, bình tĩnh, lý trí, vô tình.
Ân Phùng nói tiếp: “Thế nhưng, anh ta không giết họ ngay tại chỗ, vứt xác cho chúng ta, làm vậy rõ ràng có thể đạt được mục đích hủy diệt và báo thù một cách tốt nhất, song anh ta lại đưa họ đi.
Còn có hai hành vi vô cùng rõ ràng khác chứng minh nội tâm anh ta – Suy đoán từ góc độ thời gian, thứ còn sót lại trên bàn nhà Hứa Mộng Sơn là cơm thừa canh cặn của bữa trưa, anh ta ngồi xuống ăn một bát cơm nhà. Chỗ anh ta ngồi, liệu có phải là chỗ của Hứa Mộng Sơn? Ở hai địa điểm khác, anh ta cũng đều là làm xong việc rồi đi luôn, hành động vô cùng nhanh gọn, không để lãng phí một chút thời gian. Chỉ duy nhất ở lại 1 tiếng đồng hồ trong nhà bố mẹ. Phóng hỏa, hắt chút máu, căn bản không cần nhiều thời gian đến thế. Từ dấu vết ở hiện trường cho thấy, ở trong nhà bố mẹ anh ta chẳng làm việc gì khác. Vậy thì trong khoảng thời gian ở một mình đó, anh ta đang nghĩ gì?
Toàn bộ dấu hiệu đều chứng minh khát vọng sâu thẳm trong lòng anh ta là về nhà. Tuy nhiên, nửa đời này của anh ta lang bạc đầu đường xó chợ, có rất nhiều thân phận khác nhau, với anh ta mà nói, rốt cuộc thế nào mới thực sự là nhà?”
Ánh mắt Vưu Minh Hứa trĩu nặng.
Ân Phùng đan mười ngón tay, tì dưới môi, nói: “Với anh ta mà nói, có bốn nơi được tính là nhà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT