Đầu Ân Phùng thình lình vang lên một tiếng “đùng”, cảnh tượng trước mắt và trong kí ức chợt trùng khớp, đoạn kí ức liên quan tới Quý Châu cũng như làn thủy triều đột ngột đánh úp vào anh.
Đó là một ngày đổ tuyết. Tuyết chất thành một lớp dày bên hồ. Anh đỗ xe ven đường, xuống xe hít một ngụm khí lạnh thấu xương, cảm giác ấy tựa như mới chỉ ngày hôm qua.
Chớp mắt anh đã đi xuống cầu thang, bước tới căn phòng ngầm lạnh lẽo đó.
Anh thấy Tô Tử Ý đứng trước bàn, chị ta mặc chiếc váy lụa ngắn màu đen tôn lên làn da trắng trẻo mịn màng, đang sắp xếp vài bản thảo, quay đầu lại nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Anh ngoảnh đầu, thấy một người nằm trên đất. Người đó chỉ mặc duy nhất chiếc quần lót, người kín vết thương, cổ chân bị xích.
Đột nhiên, những kí ức và cảm giác từng xuất hiện rất nhiều lần cùng lúc ập đến. Trong đó có sự hành hạ, nụ cười khinh miệt, những đòn roi và những lần cắt thịt của Ân Phùng. Sự run rẩy và hoang mang, đau khổ và sợ hãi trong bóng tối như miếng sắt nóng cháy in rõ trong tim anh.
Lúc này, Ân Phùng nghĩ, chắc người trên đất kia chính là người bị kẻ trừng phạt giày vò.
Người đó như phát hiện ra điều gì, từ từ ngẩng đầu.
Ân Phùng nhìn rõ thân hình, đường nét gần như giống hệt mình của hắn, cũng nhìn rõ gương mặt anh tuấn, thanh tú của hắn chính là Lý Minh Đệ. Hắn cũng giống khi trước, vừa thấy Ân Phùng liền lộ vẻ sợ hãi và đau đớn tựa như sự giam cầm và giày vò này là vô cùng vô tận.
Một niềm tin nào đó kiên trì đã lâu trong tim Ân Phùng bỗng như bị khuôn mặt này đập nát.
Hóa ra không phải.
Là Lý Minh Đệ.
Vậy người giam cầm Lý Minh Đệ, là ai?
Ân Phùng đột nhiên không dám nghĩ đến đáp án.
Tiếp đó, lại một cảnh tượng khác hiện ra trước mắt.
Anh lại nhìn thấy người đó.
Hắn ngồi trước bàn, mặc sơ mi trắng, quần dài đen, mặt mũi sáng sủa sạch sẽ. Thứ hắn đang cầm trong tay để đọc hóa ra là bản thảo vừa được hoàn thành. Có những trang thậm chí còn dính cả vết máu mới. Đó là máu của Lý Minh Đệ. Người đó đọc xong, tháo kính đặt xuống bàn.
Sau đó Ân Phùng thấy Ân Trần đứng sau nói câu gì rồi vỗ vai người đó. Ân Phùng thấp thoáng nghe thấy giọng nói của người đó, thanh âm ấy càng lúc càng quen thuộc, quen thuộc hơn bất cứ một người nào khác trên thế gian này.
Người đó nói: “…Trong lúc tôi ngủ say, nhớ dạy dỗ anh ta cho tốt… Hoàn toàn không nhớ bản thân đã làm những gì, còn tự cho mình là anh hùng chính nghĩa chống lại được dục vọng trong thâm tâm, chẳng phải nực cười lắm à… Thực ra tôi đã rơi vào vực thẳm từ lâu rồi…”
Anh lại nhìn thấy những cảnh tượng bản thân đã từng thấy khi còn là Vưu Anh Tuấn, một bàn tay, bàn tay của người đó cầm bút đánh gạch chéo trên giấy, nói: “Chúng đều không đáng được sống trên đời này. Bao gồm mày, bao gồm tao, Ân Phùng. Bởi vì chúng ta đều là…”
Ân Trần ở phía sau hắn cười ha hả, hai anh em cùng quay đầu, hai khuôn mặt hiện ra rõ nét hơn bao giờ hết.
…
Ân Phùng chỉ thấy đầu đau như búa bổ, trong lúc mơ màng, anh đã không còn biết mình đang ở nơi đâu. Anh ngã lăn ra sàn, bên tai là tiếng gọi kinh hoàng của Trần Phong: “Thầy Ân! Thầy Ân! Thầy sao rồi!” Một tay cậu ta đỡ Ân Phùng, tay còn lại vẫn đang cầm súng nhắm vào Lý Minh Đệ khiến hắn căn bản không dám động đậy.
Song Trần Phong thấy Ân Phùng từ từ vực dậy, vì cúi đầu nên không nhìn rõ biểu cảm.
Trần Phong lo lắng bồn chồn, không rõ vì sao lại có dự cảm vô cùng tồi tệ.
Sau đó Ân Phùng chống tay xuống giường, đứng dậy, ngẩng đầu, mắt anh đỏ sọng, trên mặt là nước mắt. Anh nhìn Lý Minh Đệ trên giường, nét mặt thình lình trở nên vặn vẹo, gạt phắt Trần Phong ra, lao vào dùng cả hai tay bóp cổ Lý Minh Đệ. Lý Minh Đệ vốn yếu ớt, gặp tình huống bất ngờ căn bản không có sức phản kháng, hai chân ra sức giãy đạp, liều mạng muốn tách hai tay Ân Phùng ra. Nhưng sắc mặt Ân Phùng dữ tợn, tái nhợt, tầm mắt rõ ràng đang ghim chặt trên Lý Minh Đệ song lại như xuyên qua hắn nhìn về một nơi nào khác, anh như không thấy bất cứ thứ gì, không nghe được điều gì, hai tay càng lúc càng siết chặt.
Chỉ có Lý Minh Đệ có thể nghe được những câu lẩm bẩm cực nhỏ của Ân Phùng: “Không phải tôi… Không phải! Không phải thật! Không thể là thật! Không ai có thể hủy hoại tôi, dù là chính bản thân tôi cũng không thể!”
Trần Phong ngã sõng soài trên sàn vì cú hất mạnh của Ân Phùng, ngây ngẩn nhìn Ân Phùng bóp cổ Lý Minh Đệ. Thấy Lý Minh Đệ gần tắt thở, Trần Phong như bị kim đâm xông tới ôm chặt eo Ân Phùng kéo anh ra: “Thầy Ân thầy không thể tự ra tay! Không thể làm ở đây được!” Nhưng hiển nhiên Ân Phùng đã mất kiểm soát, quay người đạp văng Trần Phong rồi lại tiếp tục bóp chặt cổ Lý Minh Đệ.
Trần Phong ngã lăn, vừa định đứng dậy thì cánh cửa phía sau đùng bật mở, cậu ta kinh ngạc quay đầu liền thấy Hứa Mộng Sơn và Vưu Minh Hứa đứng ngay cửa, toàn bộ đều đang sững sờ nhìn Ân Phùng. Lòng Trần Phong đau nhói, chợt không còn hơi sức đứng dậy, cậu ta cũng nhìn thấy cả những người khác theo sau hai người, chính là Đồ Nha, Quán Quân và Tiểu Yến.
Họ phát hiện cậu ta và Ân Phùng lần lượt rời đi nên đều đuổi theo đến đây chăng?
Thế nhưng họ lại bắt gặp ngay cảnh tượng này!
Trần Phong rệu rã, Hứa Mộng Sơn như chết sững. Thậm chí anh ấy còn vụt lên suy nghĩ, liệu có phải mình đang nằm mơ? Nên mới tận mắt chứng kiến Ân Phùng đang giết Lý Minh Đệ!
Đêm nay vốn là ca trực của Hứa Mộng Sơn và một đồng nghiệp khác, họ cùng canh trước phòng Lý Minh Đệ. Vừa bước ra từ nhà vệ sinh liền đụng trúng Vưu Minh Hứa, theo sau cô còn có vài người của Ân Phùng. Anh biết có chuyện xảy ra song không dám tin vào điều mình đang nghĩ, vội vã chạy về thì bắt gặp cảnh tượng trước mặt…
Hứa Mộng Sơn chỉ thấy mắt đau nhói, tim đập như đánh trống, đầu óc trống rỗng, những động tác tiếp theo của anh ấy hoàn toàn vô thức. Anh ấy rút súng nhắm chuẩn vào Ân Phùng, nghiêm giọng quát: “Ân Phùng! Dừng tay! Lập tức buông Lý Minh Đệ ra! Nếu không tôi nổ súng!”
Bấy giờ Ân Phùng mới khựng lại.
Còn Vưu Minh Hứa chứng kiến cảnh này chỉ thấy mông lung như mộng.
Cũng là trước đó không lâu, cô tỉnh dậy vì khát mới phát hiện bên cạnh không người. Lòng cô bất an, dậy đi tìm mới phát giác quần áo ngày hôm nay của Ân Phùng đều không có trong phòng. Anh nửa đêm ra khỏi nhà.
Vưu Minh Hứa lập tức gọi hết người dậy mới biết Trần Phong cũng không có nhà. Đồng thời, Quán Quân nói thiếu mất hai khẩu súng và một súng gây mê.
Ân Phùng và Trần Phong định làm gì?
Vưu Minh Hứa tức khắc gọi điện thoại cho cả hai nhưng không ai nhấc máy. Cô càng lúc càng thấp thỏm, vừa sợ Ân Phùng xảy ra chuyện vừa nghĩ có lẽ anh chỉ đang bố trí trước việc gì, cũng giống như lần bắt Vệ Lan vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại thấy sai, hai người đã hẹn cùng kề vai sát cánh, anh sao có thể không nói một tiếng đã tự ý hành động?
Hết chương 310
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT