Xe đến, Vưu Minh Hứa tập trung cao độ. Từ xa đã có thể thấy trên xe chỉ có vài người. Sau đó xe dừng bánh tại trạm xe bus cách vị trí của cô khoảng hơn mười mét, một cô gái mảnh mai bước xuống xe, người đó chính là Tưởng My.
Hơn chục cảnh sát mai phục xung quanh gần như đều bắt đầu nín thở. Cửa xe đóng lại sau lưng Tưởng My, không có người xuống theo cô ấy. Tưởng My không hề phát hiện, tiếp tục cất bước về phía những đồng chí cảnh sát đang mai phục.
Vưu Minh Hứa ngơ ngác, lập tức hét lên: “Chặn xe!” Lời vừa dứt, cô lao ra như một con báo.
Ân Phùng tức khắc tỏ vẻ tán thưởng. Phản ứng của cô nhanh thật, nếu anh là Minh Thao thì cũng sẽ không vội, có thể xuống xe trước hoặc sau Tưởng My một trạm, tránh để mục tiêu phát hiện bởi dù sao gần đây những nhân viên mát-xa đều lo sợ và đề phòng cao độ. Chỉ cần nắm rõ địa hình, tính toán thời gian cho lần tới là có thể đến thẳng nơi gần trạm dừng xe rồi theo đuôi là được.
Tài xế và những hành khách trên xe đều thảng thốt khi thấy cảnh sát đột ngột xuất hiện, bao vây xe. Tưởng My vừa xuống xe cũng giật mình, lập tức có cảnh sát chạy đến bên cô ấy.
Hứa Mộng Sơn dẫn theo một đội xông thẳng lên xe. Vưu Minh Hứa dẫn theo đội khác phòng thủ dưới xe, đồng thời cảnh giác quan sát xung quanh.
Hứa Mộng Sơn rất nhanh đã xuống xe, nghiêm mặt: “Không có!”
Ánh mắt Vưu Minh Hứa trầm lặng, nhìn về phía con đường xe bus đã đi, trùng hợp thay, cô bắt gặp một bóng đen vụt qua giao lộ cách đây khoảng vài trăm mét. Vưu Minh Hứa chợt hiểu ra, trên đường đến đây, cô đã xem tuyến hoạt động của xe bus, gần đây đều là khu dân cư, nhiều điểm dừng, cứ cách 500 mét là có một trạm. Lẽ nào Minh Thao đã xuống xe ở trạm trước rồi đi đường tắt bám theo Tưởng My?
“Bên đó! Đuổi theo!” Vưu Minh Hứa quát.
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn lập tức dẫn mấy người đuổi theo. Cùng lúc đó, những người khác cũng lập tức quay người chạy về phía chiếc xe cảnh sát đỗ trong con ngõ nhỏ. Kết quả là ngoại trừ hai cảnh sát còn ở lại hiện trường giải quyết hậu quả và đưa Tưởng My về nhà thì chẳng còn ai khác. Ân Phùng đứng im tại chỗ, nheo mắt, Vưu Minh Hứa đã chẳng thấy bóng dáng đâu, anh có mọc thêm một chân cũng chẳng đuổi kịp nên không vội, rút điện thoại: “Đồ Nha, đang ở đâu?”
“Đang ở đường song song với chỗ cậu, cách khoảng 200 mét.”
Đồ Nha và Quán Quân vẫn luôn bám theo họ từ xa.
“Đến đón tôi, đi đuổi theo bà chủ của mọi người.”
Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn vừa đuổi tới giao lộ liền thấy một chiếc xe hơi lao vụt qua nơi góc con phố cách khoảng vài trăm mét, chỉ còn để lại bóng đuôi xe. Bấy giờ mọi người đều ngỡ ngàng.
Có người tiếp ứng? Hay Minh Thao vốn đã lái xe đến đây?
Vưu Minh Hứa cố dằn lại nỗi nghi hoặc trong lòng, vừa định gọi điện thoại cho xe đến đón thì một chiếc SUV bỗng lao đến từ giao lộ bên cạnh, Đồ Nha và Quán Quân ngồi ở hàng ghế trước đều nở nụ cười với cô.
Vưu Minh Hứa nhanh trí, không phải xe cảnh sát thì càng tốt, có thể ra đòn bất ngờ, cô dẫn theo Hứa Mộng Sơn lên xe, để những cảnh sát còn lại đợi đồng đội khác tới đón.
Ân Phùng ngồi hàng ghế sau, vừa lên xe, Vưu Minh Hứa đã gọi điện thoại cho Đinh Hùng Vĩ: Đội họ sẽ đuổi theo chiếc xe đáng ngờ kia, toàn bộ lực lượng cảnh sát còn lại cùng tham gia vây bắt Minh Thao ở những vùng lân cận, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót.
Đinh Hùng Vĩ lập tức đồng ý, đi bố trí sắp xếp lực lượng.
Đồ Nha cười nói: “Ngồi vững nhé.” Dứt lời, anh ấy bắt đầu phóng vụt đi như gió. Xe lao như tên bắn, toàn bộ người trong xe đều đập người về sau, Vưu Minh Hứa mắng một tiếng, bắt đầu thắt dây an toàn. Bất chợt, một cánh tay vươn ra ôm chặt lấy eo cô.
Cô và Ân Phùng nhìn nhau, cô nói: “Không sao.”
Ân Phùng: “Ừ.” Tuy nhiên, tay anh vẫn không rời khỏi eo cô.
Tâm trạng vốn như đang bị cả băng tuyết và lửa nóng tấn công của cô bỗng bình lặng và trong trẻo hẳn. Cô nghĩ bụng, hỏng rồi, quen với việc có anh kề bên không rời trong lúc tra án mất rồi.
Đồ Nha quả nhiên lợi hại. Mới chỉ vài phút trôi qua, họ đã nhìn thấy chiếc xe khả nghi đang chạy phía trước. Vì còn đường này là trục chính, nửa đêm vẫn còn lác đác xe cộ đi lại nên việc truy đuổi của họ càng khó gây chú ý.
Ân Phùng ngẫm nghĩ rồi nói: “Đồ Nha, cứ lái bình thường, giữ khoảng cách bằng hai xe.”
Đồ Nha tuy không hiểu song lập tức làm theo.
Vưu Minh Hứa hiểu ngay ý Ân Phùng, anh là đang muốn xem Minh Thao còn dở trò gì nữa hay là muốn xem tổ chức trừng phạt có xuất hiện hay không? Bất kể là gì thì hiện giờ thiên la địa võng đã được giăng mắc, Minh Thao không chạy thoát được. Cho nên cô nhìn Hứa Mộng Sơn: “Bảo đội xe cảnh sát phía sau bám theo từ xa, tốt nhất là đánh bọc sườn.”
Hứa Mộng Sơn cũng hiểu ý, lập tức gọi điện liên lạc.
Bởi vậy, đội xe phía sau chẳng mấy chốc đã tản ra, con đường chỉ còn lại vẻ bình thường như bao ngày, lác đác vài chiếc xe.
“Liệu Minh Thao có phát hiện ra không?” Vưu Minh Hứa hỏi.
Ân Phùng đáp: “Cậu ta không thông minh đến thế. Nhưng hiện giờ chúng ta không thể chắc chắn người trên xe có phải cậu ta, hoặc chỉ có một mình cậu ta hay không.”
Cách nhau vài trăm mét, hai chiếc xe vững vàng lăn bánh. Gần nửa giờ đồng hồ sau, họ đi đến khu vực phía Bắc thành phố, xe trên đường ngày càng thưa thớt. Quán Quân chợt thốt lên một tiếng, nói: “Thầy Ân, đây là đang lái về phía bờ hồ.”
Cái nhìn của Ân Phùng hơi đông lại. Vưu Minh Hứa cũng đã nhận ra, phía đối diện nhà Ân Phùng là một hồ nước, đây chẳng phải con đường dẫn đến hồ nước đó hay sao? Vưu Minh Hứa vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, địa thế của khu phụ cận thấp, cây cối um tùm, vị trí nhà Ân Phùng lại cao, đưa mắt nhìn ra xa thực sự có thể thấy được chút ánh đèn của biệt thự cách vị trí này khoảng vài kilomet.
Vưu Minh Hứa ngẩn người.
Lúc này, cô đã chắc chắn rằng người ngồi trong chiếc xe phía trước có vấn đề, nếu không lái xe đến bờ hồ vào nửa đêm canh ba làm gì cơ chứ?
Nhưng đối phương vì sao lại đi về phía này?
Ân Phùng nói: “Bình tĩnh quan sát diễn biến thôi.”
Họ rất nhanh đã tiến vào khu vực hồ nước, chỉ thấy chiếc xe phía trước lướt vụt qua, cả đèn cũng không bật. Vưu Minh Hứa nói với Hứa Mộng Sơn: “Để những xe khác đuổi theo, chặn từ hai đầu hồ.”
Hứa Mộng Sơn: “Được.”
Nhưng hiện tại đang là nửa đêm, khu hồ này lại thông thoáng, không một bóng đèn đường, hàng cây bên hồ rậm rạp, cũng nhiều giao lộ, họ lái đến bờ hồ, chỉ thấy một mảng tối đen như mực, có thể nghe được tiếng động cơ xe thấp thoáng xa xa, song chẳng nhìn rõ được thứ gì.
Quán Quân chợt nói: “Liệu có mai phục đang đợi chúng ta không? Tôi không muốn nhìn thấy ai chết nữa đâu đấy.”
Ân Phùng nhìn Vưu Minh Hứa bằng ánh mắt trong trẻo, bình lặng, anh đang để cô tự quyết định. Nếu cô chọn hiện tại xông lên, vậy thì anh cũng xe theo cùng.
Vưu Minh Hứa bỗng mềm lòng, nhớ lại tối đó anh nói với cô, anh là hòn đá cản đường lớn nhất của chúng. Còn hỏi cô, nếu anh chết cô sẽ làm thế nào? Anh khi đó rất bình tĩnh, rất nghiêm túc đưa ra câu hỏi cho cô. Thực ra chắc lòng anh rất khó chịu đúng không?
Kết quả là hiện giờ, anh không lo không sợ, còn để cô đưa ra quyết định.
Vưu Minh Hứa điều chỉnh tâm trạng, dù có xông lên cũng phải là cô và Hứa Mộng Sơn, cô sẽ để Đồ Nha và Quán Quân ép anh ở lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT