Không ngờ thanh niên đó cũng có chút hiểu biết về điều tra hình sự và tâm lý tội phạm, hai người nói đến những vụ án mạng xảy ra những năm gần đây trong toàn tỉnh, ai ngờ cậu ta cũng nắm rõ tình hình. Về sau không biết vì sao lại nói đến vụ án của Hứa Bá Bình.

Cậu thanh niên nói: “Chú thấy Hứa Bá Bình ghê gớm không?”

Người cảnh sát già buột miệng: “Ghê gớm.” Trong khái niệm của ông, một kẻ giết người như ngóe như vậy chính là một nhân vật độc ác, đáng gờm.

Cậu thanh niên cười nói: “Cháu thấy gã cũng chỉ có vậy. Thực ra thủ đoạn gây án của gã rất đơn giản, lại thô bạo, căn bản chẳng phí sức suy tư. Một là giết người lạ thực sự rất khó điều tra phá án, nếu không từ thời kiến quốc tới nay, mấy tên sát thủ nổi tiếng giết mấy chục người chẳng qua chỉ tốt nghiệp tiểu học, có kẻ còn là nông dân, vì sao phải mất mấy năm trời mới bắt được hung thủ về quy án? Hai là, phương thức điều tra năm xưa vẫn lạc hậu, nếu gã xuất hiện vào thời nay, chắc chắn sẽ bị camera ở mọi ngóc ngách đường phố ghi lại hành tung, một ngày là có thể bắt được gã.”

Người cảnh sát già tuy có chút không thoải mái nhưng cũng không thể không thừa nhận cậu ta nói không sai. Song thái độ của cậu ta cũng thay đổi rất nhanh, vô cùng kiên nhẫn dò hỏi từng chi tiết của một vài vụ án năm xưa. Vì án đã được phá từ lâu, hung thủ cũng đã vào tù, chỉ cần không dính dáng đến thân phận cụ thể của người bị hại thì cũng chẳng có điều gì phải che giấu. Cho nên người cảnh sát già thuật lại hết cho cậu ta nghe. Cuối cùng ông uống say, cậu thanh niên đó còn đưa ông về tận nhà.

Nhưng ông cũng chỉ gặp cậu ta đúng một lần đó.



Vưu Minh Hứa vừa nghe, hai mắt vừa tỏa sáng: “Ông ấy còn nhớ mặt mũi cậu thanh niên đó không? Biết cậu ta tên gì không?”

Hứa Mộng Sơn đáp: “Kẻ đó không nói tên, hơn nữa hai năm đã qua mà chỉ gặp có một lần, ông ấy nói chỉ còn nhớ được vài nét mơ hồ về vẻ ngoài của cậu ta. Có điều còn nước còn tát mà, hi hi, mình đã mời người đồng chí già ấy đến đây rồi, lát nữa sẽ mời thêm chuyên gia phác họa.”

Chuyên gia này chính là chuyên gia phác họa chân dung tội phạm.

Vưu Minh Hứa rất vui mừng, dù chỉ là những đường nét khái quát nhất thì họ cũng sẽ có phương hướng điều tra. Vả lại qua lời lão đồng chí, tên thanh niên kia rất phù hợp với hình dáng trong camera và mô tả tâm lý tội phạm của Ân Phùng.

Tuyến thứ tư mà Hứa Mộng Sơn điều tra là gần đây có vụ tấn công hay theo dõi phụ nữ hay không. Vừa tra đã có hơn mười vụ, nhưng có vụ được chứng minh là nhầm lẫn, có vụ thì đã bắt được tội phạm. Còn lại hai vụ của hai cô gái độc thân tan làm về nhà lúc nửa đêm, cảm giác có người bám theo mình, nhưng cô gái khá cảnh giác nên đã nhanh chóng chạy thoát thân. Vưu Minh Hứa liền bảo Hứa Mộng Sơn đi tra những camera xung quanh xem có tìm được manh mối không.

Tuyến điều tra thứ 5 là đột nhập vào nhà không thu được kết quả.

Còn về tuyến điều tra của Vưu Minh Hứa, cô đã tra toàn bộ nhân viên, khách hàng của hai trung tâm mát-xa, đến nhân viên giao hàng thường xuyên giao cơm đến đó, nhân viên sửa chữa và nhân viên vệ sinh cũng không bỏ sót một ai, song không hề có nghi phạm. Cô thấy không thể tiếp tục như vậy, cô vẫn có cảm giác thực ra quy luật đang nằm ngay trước mắt mình, có lẽ có điểm liên quan gì đó đã bị cô bỏ qua.

Ân Phùng cũng nghĩ vậy, đồng thời nói với cô: “Hay anh đưa em đi mát-xa, em biết quy trình rồi tìm một nhân viên mát-xa hỏi chuyện xem từ ngày đầu tiên họ vào công ty quy trình thế nào, một ngày trôi qua ra sao khi phải tiếp xúc với khách hàng từ sáng đến tối?”

Vưu Minh Hứa nói: “Dẹp!” Tuy biết hai trung tâm đều kinh doanh hợp pháp, Ân Phùng của quá khứ cũng không sa đọa đến mức đó nhưng nghe anh tán chuyện ăn chơi đàn đúm là lòng cô lại không thoải mái, nghĩ bụng giờ người đã trong tay cô, tất nhiên sẽ không để anh thích làm gì thì làm được, cô phải quản anh thật chặt. Mát-xa? Để Quán Quân học rồi mát-xa cho anh là được!

Ân Phùng tất nhiên không biết suy nghĩ của Vưu Minh Hứa, thấy cô lạnh lùng từ chối cũng không để bụng, chuyển sang bảo Trần Phong đi tìm tư liệu về phương pháp mát-xa cho mình. Anh thông minh, đọc qua điện thoại một lúc là nhớ, định tối về nhà sẽ… Vậy là nở nụ cười tươi rói.

Vưu Minh Hứa tuy không định đi mát-xa song có một câu trong lời nói của Ân Phùng đã đả động cô. Cô cảm nhận được có một manh mối vốn rất tầm thường vụt qua trước mắt. Chỉ là có tra ra được điều gì hay không thì còn quá sớm để khẳng định. Cho nên cô đã nhờ một đồng nghiệp trong bộ phận kỹ thuật giúp đỡ điều tra một vài thứ.

Thế nên ai nấy đều không ngờ người đầu tiên cung cấp manh mối mang tính đột phá lại là nhân viên ngoài biên chế, người làm vườn trong nhà Ân Phùng – Quán Quân.

Buổi tối ngày thứ hai sau khi Ân Phùng phân nhiệm vụ cho Quán Quân, cũng chính là năm ngày sau khi nạn nhân thứ hai bị hại, Quán Quân đã đưa một tập mục lục bài viết trên mạng và kết quả truy tìm vài địa chỉ IP cho mọi người.

Anh ta không chịu bước chân vào Cục cảnh sát nên vẫn chỉ có Ân Phùng, Vưu Minh Hứa và Hứa Mộng Sơn ngồi xem qua màn hình vi tính.

Theo yêu cầu của Ân Phùng, Quán Quân sắp xếp lại một vài bài viết thảo luận về những vụ án mạng liên hoàn nổi tiếng trên các diễn đàn lớn. Ngoài ra còn sắp xếp ba bài viết được nhiều người quan tâm nhất trên mạng, toàn bộ đều là thảo luận về vụ án của Hứa Bá Bình. Đến tháng trước mà ba bài viết này vẫn có người tương tác. Có thể thấy quan tâm đến những thứ bạo lực chính là bản tính của con người.

Quán Quân đã lựa chọn ra ba IP trong số những nội dung bình luận.

Vưu Minh Hứa hỏi: “Anh ấy chọn ra kiểu gì?”

Ân Phùng đáp: “Anh bảo anh ta chọn những bình luận có lý.”

Vưu Minh Hứa ngớ người: Quán Quân vốn có chút không bình thường, để anh ấy chọn bình luận có lý… không phải chó ngáp phải ruồi thì là gì?

Ba người cầm tư liệu lên xem.

Chủ nhân của IP đầu tiên đều rất nhiều lần bày tỏ ý kiến về những vụ án mạng liên hoàn qua mạng xã hội, cũng bàn luận một hai lần về vụ án của Hứa Bá Bình. Ý kiến của anh ta là: Hứa Bá Bình là một sát thủ rất tài hoa, tuy xuất thân hèn kém, học hành cũng chẳng ra sao nhưng có thể liên tục gây án, cho thấy gã rất nhạy bén, linh hoạt. Hơn nữa trong lời nói của anh ta có tỏ ý Hứa Bá Bình căn bản không quan tâm có bị bắt hay không, thứ gã tìm kiếm là giải thoát.

Đọc đến đây, Ân Phùng tán thưởng một câu “Nói không sai.”

Ngoài ra, chủ nhân của IP này đều dùng cùng một ID trong vài diễn đàn khác nhau, cho nên cũng được coi là một người có tiếng trong giới bình luận này.

Ân Phùng nói: “ Không phải anh ta.”

Chủ nhân của IP thứ hai giống một người có thành quả nghiên cứu về điều tra hình sự và tâm lý tội phạm, trong mỗi bài viết về một vụ án đều tiến hành suy luận hoặc phân tích một lượt về thủ đoạn gây án. Tuy điều anh ta phân tích có đúng có sai, song rất nhiều chỗ đều nói đúng. Hứa Mộng Sơn lắc đầu: “Nói cao thủ tại nhân gian cấm có sai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play