Cô trở về phòng bệnh của Ân Phùng, thế nhưng anh ngủ đến mãi trưa mà vẫn không tỉnh, cô bèn ăn bữa trưa do Trần Phong mang tới rồi ngả mình trên sofa.

Khi cô thức giấc, Ân Phùng đã dậy. Cho anh ăn xong, Trần Phong thu dọn đồ đạc, cười nói: “Bà chủ ngủ ngon giấc như thế, hại tôi đã phải đút cho người nào đó ăn lại còn bị ghét.”

Vưu Minh Hứa đanh mặt, nghĩ bụng nhóm nhỏ của họ đúng là chuyện gì cũng truyền tai nhau nhanh như chớp. Cô làm như không nghe thấy, bước đến cạnh Ân Phùng. Trần Phong vừa ra khỏi phòng, cô liền hỏi: “Thấy sao rồi?”

Ân Phùng tất nhiên cũng nghe được những lời vừa nãy của Trần Phong, cười hờ hững: “Ổn. Họ gọi em bà chủ là sao?”

Vưu Minh Hứa nhìn anh. Đôi mắt anh sâu thẳm, song cô chỉ thấy con người này xấu xa hơn cả ngày trước, bèn cố ý nói vẻ lạnh lùng: “Em đồng ý rồi à? Còn lâu.”

Ân Phùng nói: “Lẽ nào em thích họ gọi em là cô* hơn? Anh thấy gọi bà chủ thuận tai hơn chút đấy.”

* Ở đây Ân Phùng dùng 师娘 (sư nương).

Vưu Minh Hứa buồn cười: “Biến. Gọi chị hết.”

Cô vừa dứt lời, anh đã nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Vưu Minh Hứa để nguyên cho anh nắm.

Anh nhìn cô: “Vậy sau này em gọi anh là gì? Vẫn gọi Ân Phùng hả? Khô khan quá, anh không thích.”

Vưu Minh Hứa chiều theo ý anh: “Thầy Ân.”

Tay anh siết chặt thêm một chút: “Em gọi hẳn hoi nào.”

Vưu Minh Hứa ngoảnh mặt đi không muốn để ý đến anh.

Ân Phùng khẽ nói: “Lúc có người thì gọi anh là A Phùng. Không có người thì gọi anh là chồng.”

Vưu Minh Hứa ngẩng đầu liền thấy đôi mắt sáng ngời của anh, cô không diễn tả được cảm xúc trong lòng. Hai chữ đó tựa như đang đung đưa nơi đầu lưỡi, cô gọi một tiếng: “A Phùng.”

Ánh mắt Ân Phùng như vụt sáng, anh “Ừm” một tiếng, nói: “Lại đây nào.”

Vưu Minh Hứa tiếp tục không so đo tính toán cùng người bệnh, cẩn thận dựa vào ngực anh, anh nâng một cánh tay ôm cô vào lòng, vuốt ve đầu cô, nói: “Gọi nhầm rồi. Giờ không có người.”

Vưu Minh Hứa: “Anh đừng có được nước lấn tới.”

Anh nói: “Anh nào chỉ có vậy.”

Vưu Minh Hứa không đấu lại anh bèn ngồi thẳng dậy. Từ sau khi anh tỉnh lại, gương mặt dường như lúc nào cũng có nét tối tăm, cô nói: “Anh rốt cuộc là đang tức giận cái gì? Lúc trước chẳng phải rất tốt hay sao, em nào có chọc giận anh đâu?”

Ân Phùng không ngờ cô lại hỏi vậy, ngẩn người rồi đáp dửng dưng: “Em không chọc giận anh. Anh chỉ là gần đây… cơ thể và tâm trạng đều không tốt cho lắm.”

Anh vừa nói vậy, Vưu Minh Hứa lập tức nghĩ đến Lão Cửu bèn nửa tin nửa ngờ lời anh nói. Hơn nữa, tuy cô luôn cảm nhận được Ân Phùng có chút khác thường, nhưng thái độ với cô dường như không hề thay đổi, tình cảm cuộn trào trong mắt anh vẫn như ngày nào. Vậy nên, cô cũng không đắn đo suy nghĩ mãi về vấn đề này nữa.

Cô đọc sách cho anh nghe một lúc, anh nói người khó chịu cần tắm rửa. Nhưng anh bị thương nặng như thế, chắc chắn không thể để vết thương dính nước. Vưu Minh Hứa đã từng hỏi bác sĩ, bèn lấy một thau nước lau qua người cho anh.

Vưu Minh Hứa nói: “Có phải thấy sảng khoái lắm không? Như được làm chủ nhân ấy?”

Ân Phùng đột nhiên cảm thấy hóa ra Vưu Minh Hứa cũng miệng lưỡi sắc sảo thế này. Giống hệt anh.

Nghĩ vậy, khóe môi anh cong lên, đáp: “Chưa đủ.”

Vưu Minh Hứa hừ nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng dùng khăn lau mặt, tay và vai cho anh. Cô từng rất quen thuộc với cơ thể anh, nhưng quả thực là đã rất lâu rồi không chạm vào tỉ mỉ nhường này. Vưu Minh Hứa mặt không biến sắc, tiếp tục lau cánh tay giúp anh. Người anh bị thương nên cô không dám lau, song hai chân thì bình thường. Cô xắn hai ống quần bệnh nhân của anh lên, lau vô cùng cẩn thận.

Ân Phùng không ngờ hóa ra cảm giác được Vưu Minh Hứa chăm sóc lại tĩnh lặng và êm đềm đến vậy. Thời gian như vô cùng chậm rãi, cảm giác tinh tế và thư thái đó bắt đầu từ làn da rồi dần thấm vào toàn thân. Thế rồi tâm trạng đè nén buồn bực suốt cả một ngày lại bắt đầu trào lên.

Anh nhìn cô chằm chằm, bật thốt một câu: “Nếu một ngày nào đó em bỏ đi, anh không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì.”

Vưu Minh Hứa dừng tay một khắc rồi tiếp tục, nói: “Bớt nghĩ linh tinh, cũng bớt uy hiếp em đi. Anh thích ăn đòn hả?”

Ân Phùng không nói nữa.

Lau người cho anh xong, Vưu Minh Hứa nhìn anh: “Có dễ chịu hơn chút nào chưa?”

Anh “Ừ” một tiếng, chỉ giường: “Nằm với anh đi.”

Vưu Minh Hứa nhìn chiếc giường bệnh vốn chẳng rộng rãi bao nhiêu, cùng lắm cô chỉ có thể nằm nghiêng người, chắc chắn chẳng hề dễ chịu bèn từ chối.

Ân Phùng nhíu mày: “Có vậy mà cũng không chịu?”

Vưu Minh Hứa thấy anh như kẻ uống nhầm thuốc, tuy không rõ ràng lắm nhưng thấp thoáng cảm giác như bị dở hơi. Nhìn anh xụ mặt mãi, Vưu Minh Hứa chợt thấy buồn cười, cuối cùng vẫn dè dặt nằm xuống giường, dựa vào người anh.

Hai người kề sát, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt đó khiến tim cô đập thình thịch, thế là cô dứt khoát nhắm tịt hai mắt.

“Bảo bối, hôn anh đi.” Anh nói.

Vưu Minh Hứa đỏ mặt, lạnh lùng nói: “Anh có thôi đi không?” Nói xong thì vươn đầu, hôn lên môi anh.

Anh hôn cô mãnh liệt, hiện giờ cả người anh chắc cũng chỉ còn cái miệng là mạnh mẽ được thôi.

Một lúc sau, hai người thở dốc rời khỏi môi nhau, Vưu Minh Hứa chếnh choáng nhìn anh, tiếp tục vươn tới hôn lên mũi, mắt và cằm anh.

Bấy giờ anh mới cười rất hài lòng rất vui vẻ, tuy nhàn nhạt song cả gương mặt đều đang nở nụ cười. Lòng Vưu Minh Hứa cũng theo đó mà ngọt lịm, Vưu Anh Tuấn từng mang đến cho cô cảm giác này. Nhưng cảm giác mà người trước mặt mang đến rõ ràng càng nồng nhiệt, thấu tận cốt tủy.

Hai người im lặng một hồi, anh khẽ hỏi: “Bảo bối, yêu anh không?”

Vưu Minh Hứa nhếch mày: “Đừng gọi thế, sến quá.”

Anh ngừng một chút rồi nói tiếp: “Sở dĩ ngôn ngữ tràn đầy sức hút là vì những đặc điểm riêng biệt đó, từ ngữ trải qua diễn biến và tích lũy văn hóa có thể biểu đạt khá chuẩn xác hoạt động tâm lý và tâm trạng phức tạp của con người. Anh không tìm được từ nào phù hợp hơn, chỉ có từ này là gần nhất với ý anh thôi.”

Vưu Minh Hứa ngơ ngác, đỏ mặt thì thầm: “Anh gọi A Hứa không được hay sao? Dài dòng văn tự như các bà các mẹ vậy.”

Ân Phùng đen mặt, nói: “Em lại đây.”

Cô nhích gần vào anh thêm chút, anh thì thầm bên tai cô bằng chất giọng trầm thấp: “Bảo bối A Hứa… tâm can… của anh ơi…”

Mặt Vưu Minh Hứa đỏ bừng, im lặng không lên tiếng, một lúc sau tiếp tục cúi đầu hôn anh.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Vưu Minh Hứa bật dậy như chiếc lò xo, lật người xuống giường nhanh như thỏ. Ân Phùng còn chưa thỏa mãn, nhíu mày không vui. Vưu Minh Hứa nhanh chóng sửa sang quần áo, ngồi xuống cạnh giường.

Khi Trần Phong đẩy cửa vào, thấy không khí trong phòng và nét mặt hậm hực căm ghét của Ân Phùng liền hiểu ngay tắp lự. Cậu ta nghĩ bụng, thực ra Vưu Minh Hứa cũng là một người dũng mãnh, thầy Ân đã bị thương thành vậy rồi, thế mà hai người vẫn còn nghĩ đủ mọi cách để thân mật. Ông trời ơi, hai người này làm lành thì ngọt đến sến súa, sau này hầu hạ họ phải cẩn thận hơn mới được, khỏi bị thầy Ân với dục vọng chiếm hữu kinh người ngộ thương. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play