Vì vậy, anh dứt khoát làm một kẻ xấu xa độc ác, dẫn người đến chặn cổng nhà Vưu Minh Hứa. Anh chỉ định cho tên khờ kia một trận, ai ngờ lại bị Vưu Minh Hứa đánh tơi bời.

Thân thủ của La Vũ thực chất rất tốt, nếu không cấp trên đã chẳng giao cho anh nhiệm vụ khó khăn đến vậy. Nếu đánh nghiêm túc cùng Vưu Minh Hứa, dù không hoàn toàn nắm chắc phần thắng song cũng tuyệt đối khiến cô phải đau đầu nhức óc. Nhưng hiện giờ anh vẫn chưa thể bại lộ. Một luật sư sao có thể có thân thủ tốt đến thế được?

Bởi thế, ngày hôm đó, sau khi bị Vưu Minh Hứa đánh một trận, anh về nhà, ngồi một mình trong xe nhớ lại dáng hình mảnh mai nhanh nhẹn của cô, cứ nghĩ mãi nghĩ mãi rồi bật cười.

Đợi đến khi Vưu Minh Hứa điều tra rõ ngọn ngành vụ án thanh thiếu niên trao đổi giết người, La Vũ chỉ dặn dò thuộc hạ tiếp tục tìm cơ hội dạy dỗ tên khờ, nhưng không ngờ đám thuộc hạ lại ra tay tàn độc đến thế, suýt chút thì dìm chết Ân Phùng. Chuyện này khiến La Vũ rất phiền muộn.

Sau khi nhận được tin tức, La Vũ lái xe đến trước nhà Vưu Minh Hứa.

Một cảnh sát nằm vùng tài ba mai phục thì cho dù là Vưu Minh Hứa cũng chẳng thể phát hiện ra được. Huống hồ, tối đó, cô đại khái cũng không rảnh để ý đến anh.

La Vũ đứng trong góc khuất tối đen nhìn chiếc xe cảnh sát lái vào, hai người ngồi hàng ghế sau ôm hôn rồi dần tách ra, anh thấy sự say mê trong mắt Ân Phùng, thấy nét dịu dàng trên mặt Vưu Minh Hứa. Sau đó cô dắt tay anh ta từ từ đi vào tiểu khu giống như hai đứa trẻ lớn xác vừa mới yêu vậy. Suốt một đường hai người đều đỏ mặt dắt tay nhau lên tầng.

La Vũ đứng rất lâu trong bóng tối.

Mặt đất la liệt đầu lọc thuốc.

Sau đó anh quay người bỏ đi.

Cô chưa từng nhìn anh bằng ánh mắt đó.

Hóa ra, là vậy.

Về sau có một khoảng thời gian rất lâu La Vũ không còn quấy phá Vưu Minh Hứa nữa. Anh thậm chí định từ bỏ tuyến đường này.

Mà lúc này, tuyến tội phạm buôn bán ma túy anh theo dõi đã lâu cuối cùng cũng hành động. Anh biết Hình Kỷ Phục định làm một thương vụ lớn rồi sẽ thu tay, coi như là rạch ròi hai “giang sơn” hắc bạch, cũng là giúp Thái tử gia Hình Diễm Quân có một hậu thuẫn vững vàng.

Những ngày đó anh đã không còn nhớ đến Vưu Minh Hứa, đến nằm mơ cũng đều là phải làm sao để bắt Hình Kỷ Phục.

Bắt được Hoàng Lung không tính là to tát, bắt được Quách Phi Vanh cũng vậy, cho dù có bắt gọn toàn bộ những kẻ dính dáng của Tập đoàn Khải Dương thì cũng chẳng là gì.

Anh phải bắt Hình Kỷ Phục.

Chỉ có bắt ông ta, nhiệm vụ nằm vùng của anh mới viên mãn hoàn thành, mới có thể cắt bỏ hoàn toàn “khối u” tội phạm khổng lồ của Tương Thành, mới có thể tạo nên một đòn đả kích trí mạng cho tội phạm, mới có thể thực sự khiến chúng hãi hùng, để mảnh đất này đong đầy uy phong của cảnh sát, sẽ không còn kẻ nào dám phạm pháp. Bởi bạn thấy đó, đến Hình Kỷ Phục cầm đầu giới xã hội đen ở Tương Thành cũng bị cảnh sát bỏ tù rồi.

Điều này gần như đã trở thành một chấp niệm của La Vũ, thậm chí còn vượt trên cả bí mật thân phận cảnh sát nằm vùng.

Vì trong suốt những năm qua, tuy anh chưa từng tận tay giết chết người vô tội nhưng cũng đã từng làm họ bị thương, vu oan cho họ, hết lần này sang lần khác rửa sạch hiềm nghi cho tội phạm, từng đánh cảnh sát, giết xã hội đen. Cấp trên từng nói anh tàn nhẫn, không sai. Có một vài việc, nếu là cảnh sát nằm vùng khác chỉ e sẽ chẳng dám làm, có lẽ đã sớm bị bại lộ, bị băm thây vứt nơi đầu đường xó chợ tự bao giờ. Nhưng anh đã làm, còn thực hiện một cách vô cùng tinh vi; tránh không được thì chỉ còn cách đương đầu mà thôi.

Dần dần, anh đã quen với cuộc sống của một lão đại xã hội đen. Anh hút loại thuốc đắt nhất, uống loại rượu tốt nhất. Tháng trước nữa anh và cấp trên gặp mặt, cấp trên đưa cho anh gói thuốc lá Rurongwang mà ngày trước anh yêu thích nhất. Khi đó anh không nghĩ gì, nhận gói thuốc, mang về nhà nhưng chẳng liếc đến nó một lần liền vứt cho đám thuộc hạ. Anh chơi gái cùng họ, nằm lòng gái gọi của hộp đêm nào là phong tình nhất. Kẻ nào hơi trái ý anh là anh bắt đầu tức giận, luôn nghĩ trăm phương ngàn kế đáp trả để giải mối hận trong lòng…

Anh từng không chỉ một lần đứng hút thuốc trong văn phòng làm việc của tòa nhà cao tầng trong thành phố ngắm nhìn tiền trong tài khoản tăng lên từng ngày, nhìn đám đàn em càng ngày càng nghênh ngang kiêu ngạo, nhìn gương mặt Hình Kỷ Phục ngày càng trở nên quen thuộc, nhìn những “bô lão” như Hoàng Lung, Quách Phi Vanh không còn dám coi khinh anh, đến Thải tử cũng bắt đầu coi trọng anh… Lòng anh cũng có dã tâm và đắc ý đang rục rịch.

Thậm chí có những lúc anh còn nghĩ, nếu ban đầu anh không làm cảnh sát mà đi theo con đường này, liệu chăng sẽ không còn phải giãy giụa, gian nan như ngày hôm nay hay không. Có lẽ anh thực sự có thể ngồi lên vị trí ông trùm Tương Thành.

Có điều, anh cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi.

Trước khi anh thực hiện kế hoạch to lớn này, anh gặp mặt cấp trên lần cuối.

Họ hẹn gặp nhau trên một chiếc thuyền đánh cá nhỏ.

Màn đêm đen tối, thuyền cô quạnh, con sông rộng lớn chỉ có hai người họ.

Thực chất khi đó cấp trên đã được điều đến Bắc Kinh thực hiện nhiệm vụ khác. Tiếp theo sẽ có người khác liên lạc với anh.

Nhưng hôm nay cấp trên vẫn đích thân đến gặp anh, vừa gặp đã đập bàn: “Cậu đánh một cảnh sát?! Còn đánh người đó thương nặng! Có lẽ cả đời sau người cảnh sát đó đều phải nằm liệt trên giường!”

La Vũ im lặng một lúc, đáp: “Nếu khi đó tôi không nổ súng trước thì anh ta sẽ chết.”

Cấp trên: “Nhưng… Ôi! Tương lai cậu trở về muốn nói rõ chuyện này cũng khó!”

La Vũ: “Nhưng tôi biết rõ bản thân mình làm gì, luôn luôn biết rõ.”

Cấp trên im lặng nhìn anh.

La Vũ lấy gói thuốc Hòa Thiên Hạ đưa cho cấp trên. Người đó đón lấy, cúi đầu nhìn, không nói bất cứ điều gì song vẫn nhận gói thuốc.

La Vũ hỏi: “Anh sắp đi Bắc Kinh rồi, tôi làm sao hợp tác được với người thay anh? Không hợp tác nổi!”

Cấp trên tức giận đáp: “Ăn nói linh tinh, lẽ nào nằm vùng còn phải chọn cấp trên? Cứ yên tâm, ai hợp tác cũng như nhau thôi. Hơn nữa mấy năm nay chẳng phải rất nhiều chuyện cậu đều tự làm theo ý mình đó à, đã có bao giờ chịu để tôi quản cậu?”

La Vũ bấy giờ mới bật cười.

Cấp trên nói: “Dù tôi được điều đến Bắc Kinh thì cũng sẽ không hoàn toàn từ bỏ vụ án này, tôi sẽ vẫn theo dõi. Khi cần thiết cậu có thể điều động người của tôi.”

La Vũ cuối cùng cũng nghe được lời mà anh mong muốn bèn cười gật đầu.

“Cậu định làm thế nào?” Cấp trên hỏi.

“Tôi định thu lưới.”

La Vũ bện lên tấm lưới này, thậm chí còn nằm ngoài mong đợi của cấp trên.

Ngay từ năm ngoái anh đã bắt đầu âm thầm câu kết với tội phạm buôn bán ma túy Vân Nam và lão đại Tương Đàm. Cũng có nghĩa là, ngoài thân phận cảnh sát nằm vùng, anh còn gánh trên vai thân phận nội gián. Anh mồm mép lanh lợi, cách làm việc lại quả quyết, tàn độc, thường nịnh nót hai phía đó khiến chúng tin rằng La Vũ thực sự là một tên có dã tâm khổng lồ, muốn “soán vị” Hình Kỷ Phục đã lâu. Những năm qua, bên cạnh Hình Kỷ Phục có Hoàng Lung và Quách Phi Vanh làm việc vô cùng kín kẽ, còn La Vũ tuy mới gia nhập song không những được Hình Kỷ Phục coi trọng mà làm việc cũng rất to gan cuồng vọng. Anh liên minh với hai phe đó, bán đứng Hình Kỷ Phục cũng có nghĩa rằng tương lai mọi người đều có thể cùng chia sẻ thế lực của Hình Kỷ Phục. Hai phe đó đã nhắm đến cơ hội từ lâu, bèn càng ngày càng kéo gần quan hệ với anh.

Hết chương 256

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play