Người đó rất cao lớn và có đôi chút quen mắt, vừa nhìn còn tưởng Quách Phi Vanh nhưng nếu nhìn kỹ thì rõ ràng là một người khác. Anh ta khôi ngô tuấn tú, hai tay đút trong túi quần, chỉ đơn giản đứng đó không khí xung quanh đã vô cùng đè nén, khác hoàn toàn so với Quách Phi Vanh.

Ân Phùng đã nhìn rõ người đó, ngũ quan vẫn khôi ngô như thế, đặc biệt là cặp mắt sâu thẳm. Thời gian không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt anh ta, chỉ là góc mặt càng thêm sắc nét, cũng trầm ổn hơn rất nhiều so với chàng thanh niên trẻ tuổi trong ký ức của Ân Phùng.

Mười ba năm rồi!

Mười ba năm trước, Ân Phùng vẫn là một học sinh Cao trung vừa thi đỗ Đại học Bắc Kinh với số điểm cao. Ân Trần khi đó cũng chưa đến ba mươi, Ân Phùng chỉ biết anh ta tự lập một công ty nhỏ ở Bắc Kinh, đã rất lâu rồi không thăm nom bố mẹ nhưng thỉnh thoảng sẽ gọi điện cho cậu em trai là anh, hai người đôi lúc cũng hẹn gặp nhau.

Ân Phùng năm đó đang trong giai đoạn ngạo mạn và phản nghịch của thời thanh xuân, quan hệ giữa anh và bố mẹ rất không tốt, còn mơ hồ nhận ra nội tâm mình không giống người thường. Thế nhưng khi đó Ân Phùng là một người rất kiêu ngạo, tâm tư lại sâu xa nên không kể với bất cứ ai, bao gồm cả Ân Trần về những nghi hoặc và nỗi kích động bị đè nén mơ hồ đó.

Có điều dù một năm chỉ gặp nhau được một, hai lần thì Ân Phùng vẫn có cảm giác thân thiết với người anh trai cũng cha khác mẹ này. Lúc ấy Ân Phùng chưa hiểu tâm lý học song đã lập chí hướng theo ngành này. Anh chỉ lờ mờ cảm thấy khí chất trên người anh trai thu hút anh, ví như anh ta rõ ràng là một thương nhân nhưng đầu mày lại vô thức toát lên vẻ lạnh lùng tàn khốc; ví như có rất nhiều lúc anh trai luôn thờ ơ với tất cả mọi việc trên đời, đó là cái nhìn xuyên thấu và uể oải toát ra từ trong cốt tủy, với người khác, với tiền bạc và với chính bản thân anh ta đều như vậy. Anh trai không giống những người bình thường luôn vội vã bộn bề với cuộc sống.

Thứ hơi thở tĩnh lặng, cô độc và thần bí trên người Ân Trần thu hút Ân Phùng. Anh thậm chí còn cảm thấy những điều anh không hiểu thì anh trai đều có đáp án, bởi dù sao đi nữa họ cũng chảy chung một dòng máu. Ân Phùng định sau khi tới Bắc Kinh học đại học sẽ từ từ tiếp cận, tìm hiểu người anh trai xa nhà ngay khi còn nhỏ này, nhưng chẳng lâu sau đã nhận được tin tức Ân Trần qua đời.

Ân Trần chết không được thông báo cho người thân, Ân Phùng nhận được tin là khi tro cốt của anh ta đã được an táng ổn thỏa trong mộ. Còn bố mẹ của họ – cặp vợ chồng không quá yêu thích Ân Trần ngay khi anh ta còn nhỏ, thường xuyên ở nước ngoài – thậm chí còn không về nước nhìn con trai một lần.

Lúc ấy Ân Phùng không quá đau buồn vì dù sao quan hệ giữa hai anh em cũng chẳng mấy khăng khít. Anh chỉ đến thăm và đứng trước mộ Ân Trần rất lâu, nghĩ vẩn vơ rằng lại mất đi một người giống anh trên cõi đời này. Có lẽ cuộc đời về sau sẽ chẳng còn ai chỉ anh phải sống thế nào, làm sao để đối mặt với bản ngã. Chỉ có bản thân anh phải tiếp tục làm một “đại tài tử” ưu tú, ngạo mạn trong mắt người đời, tiếp tục yên tĩnh nhìn vực thẳm tối đen đó. Không chừng có một ngày anh sẽ gieo mình xuống đó.

……

Vậy là giả chết ư?

Ân Trần cuối cùng cũng nhảy xuống vực thẳm trước anh một bước.

Người anh trai từ nhỏ đã bị bố mẹ hắt hủi, ngược đãi, mọi việc đều không giỏi bằng anh, sống hời hợt song thực chất rất biết nhìn xa trông rộng, che giấu rất nhiều điều mà người đời chẳng thể nào thấu hiểu, cuối cùng lại bước chân vào con đường không thể quay đầu.

Đến lúc này mà trái tim Ân Phùng vẫn rất bình lặng. Mọi việc dường như đều là thuận theo tự nhiên, đã được vận mệnh sắp đặt. Anh quan sát người anh trai đã hơn mười năm không gặp, lòng không buồn, không vui, không sợ cũng không tủi hổ. Anh nhận ra dù đã tháo mặt nạ song thực ra khuôn mặt kia vẫn có đôi nét giống Quách Phi Vanh, nhưng khí chất thì khác xa lắm, chẳng thể nào tưởng tượng nổi Quách Phi Vanh chính là Ân Trần.

Bởi vậy cũng giống Vưu Minh Hứa, Ân Phùng lập tức hiểu ra anh ta đã ẩn nấp thế nào, hành sự ra sao trong suốt những năm qua.

Giờ phút này nhóm Ân Phùng chưa hay biết ân oán năm xưa giữa Ân Trần và Hình Kỷ Phục, nhưng với địa vị của Hình Kỷ Phục trong giới tội phạm, Ân Trần lựa chọn ra tay vào lúc này, ngồi làm ngư ông đắc lợi, thân là một kẻ trừng phạt đi săn trùm tội phạm lớn nhất Hồ Nam âu cũng là một điều hợp tình hợp lý.

……

Chân tướng được bày ra ngay trước mặt khiến Ân Phùng không khỏi bật cười, nhả từng câu từng chữ: “Anh cả.”

Ân Trần bước ra từ phía sau Vưu Minh Hứa.

Hai anh em dù cách nhau hơn mười tuổi nhưng khi đứng đối diện thế này, dáng người, phong cách ăn mặc, thậm chí là khí chất cả người đều rất giống nhau. Cả hai đều mặc quần đen áo đen, khuôn mặt lạnh lùng như tuyết.

Ân Trần nhìn em trai, cười từ tốn gọi: “Ân Phùng.”

Bỗng đầu Ân Phùng đau nhói, một vài cảnh tượng vụn vỡ vụt lên…

Anh thấy mình không một mảnh vai che thân nằm trong vũng máu, có người cầm đồ đang làm gì đó trên lưng anh, còn anh thì không ngừng run rẩy. Đau, cơn đau đằng đẵng bất kể ngày đêm. Run rẩy, linh hồn run rẩy chìm vào nỗi sợ tột cùng, ấy vậy mà vẫn có một loại cảm xúc như muốn bùng phát cứ mãi quẩn quanh trong lồng ngực anh.

Đau đớn như thế… Nỗi giày vò và sự hành hạ như thế… Dù lúc này chỉ là ký ức đổ về song Ân Phùng bất giác lạnh toát sống lưng.

Trong cảnh tượng mông lung đó, anh rõ ràng đã nhìn thấy một cặp mắt sâu thẳm, quen thuộc, người đứng không xa, còn đang trầm giọng cười với anh. Anh ta chạm vào tấm thân đầy máu của anh như đang vuốt ve một con thú bị giam cầm, một con vật cưng, một còn sói bị cắt mất móng. Anh ta ghé sát tai anh nói: “Ân Phùng, thích không? Hận không? Muốn báo thù không? Muốn trừng phạt kẻ khác để an ủi cơn đau của bản thân không?”

“Chúng đều đáng chết… Mày cũng vậy, vì chúng ta đều là… cùng một loại người!”

“Đến bên anh, cùng anh giết những kẻ khác, như vậy mới được cứu rỗi… Chúng ta là anh em, mày giống anh nhất…”

“Mày không thấy bản thân rất nực cười à? Nhẫn nhịn sống từng ngày như một cái xác không hồn. Anh biết mày rất đau khổ, rất bức bối, rất cô quạnh. Mày không hề cảm nhận được niềm vui.”

“Mày thu nhận những người đó, còn để họ theo mày trồng hoa trồng cỏ, nấu cơm lái xe, tưởng làm vậy là có thể giúp họ đi đúng đường à? Mày tưởng trên đời này có yên tĩnh từ cái thiện thật đấy à? Mày tưởng họ có thể thỏa mãn từ tận đáy lòng à? Mày nhầm rồi, mày làm anh thất vọng quá. Các cụ dạy rồi, xử lý vật việc không thể trực tiếp áp chế mà phải dùng cách thức phù hợp để đưa về quỹ đạo, tránh phản tác dụng, đạo lý đơn giản thế mà một thằng đại tài tử như mày còn không hiểu? Chỉ có dùng ác trị ác, chỉ có phóng thích bản chất mới có thể thỏa mãn loại người như chúng ta, lại vừa bảo vệ được chính nghĩa và công bằng một cách đúng đắn nhất. Đó là điều anh đây tìm kiếm suốt cả một đời.”

……

Có lẽ vì khi đó quá đau đớn, quá bất lực, cũng quá sợ hãi, nên anh mới biến thành một tên ngốc không biết sự đời, cũng quên sạch mọi điều trong tim. Còn Ân Trần có lẽ cũng đã chơi chán, hoặc giả muốn tiếp tục quan sát cậu em trai có phải đồ bỏ đi thật rồi hay không, nên mới vứt anh ra ngoài, lạnh lùng nhìn anh làm thế nào để đối mặt với thế giới một lần nữa.

……

Trần Phong và những người bên anh không phát hiện ngón tay Ân Phùng đang không ngừng run rẩy kể từ giây phút nhớ lại, sắc mặt anh cũng trắng bệch như tờ giấy. Ân Trần nhìn dáng vẻ đó như thể hiểu ra được điều gì, từ từ cười nói: “Bé ngoan, nhớ lại rồi à?”

Hết chương 251

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play