Sáng sớm hôm sau, trời vẫn chưa sáng hẳn Vưu Minh Hứa đã thức giấc, nghe thấy tiếng động phát ra từng phòng ngủ của La Vũ.
Cô đánh răng rửa mặt xong nhìn tay, thường ngày cô chẳng bao giờ tô sơn móng tay thế này. Ngẫm nghĩ một hồi, cô lấy túi đựng mỹ phẩm bắt đầu trang điểm nhẹ, rồi tìm sợi dây chuyền La Vũ đã đưa.
Dây chuyền đã được nhóm Cảnh Bình kiểm tra, nó chỉ là một sợi dây bình thường, không có vấn đề nào khác.
Trang điểm như vậy, bàn tay được sơn màu sẽ không còn quá bắt mắt nữa.
Vưu Minh Hứa bước ra khỏi nhà vệ sinh vừa đúng lúc chạm mặt La Vũ xách vali ra khỏi phòng. Thấy cô, anh ta hơi ngẩn người, tầm mắt dừng trên sợi dây chuyền, nở nụ cười sâu xa.
Một năm qua, Vưu Minh Hứa quả thực đã tiếp xúc quá nhiều với những người tâm lý có vấn đề, không khó phát hiện ra ý vị từ nụ cười của La Vũ: có lẽ từ góc độ của La Vũ, đeo dây chuyền chính là đã mang dấu ấn của anh ta.
Điều này chẳng khác mấy việc tối qua Ân Phùng đột nhiên vạch cổ áo cô, mút mạnh trên đầu vai cô. Tuy là sau đó Ân Phùng đã bị cô tóm cổ vứt sang một bên.
Người nào người nấy đều tự đề cao bản thân quá rồi.
Lúc này có người bấm chuông, La Vũ ra mở cửa, là mấy cậu đàn em đến đón. La Vũ đưa vali trong tay cho họ, Vưu Minh Hứa về phòng ngủ lấy vali, La Vũ theo sau.
“Đừng mang nữa.” La Vũ nói, “Chỉ cần cầm theo vài bộ quần áo thay giặt hằng ngày, để trong vali tôi là được. Những đồ khác em có mang theo cũng sẽ bị họ bóc ra kiểm tra. Em nghĩ kỹ đi.”
Vưu Minh Hứa ngừng tay. Máy theo dõi, máy nghe trộm mà cảnh sát đã cài hầu hết đều nằm trong vali.
Có nên mạo hiểm không?
Cô chợt nhớ tới hôm dùng bữa cùng La Vũ, anh ta lập tức phát hiện ra đồng hồ của cô không bình thường. Không rõ vì sao, Vưu Minh Hứa có dự cảm, nếu mang theo đồ gì khác, rất có khả năng sẽ bị phát hiện. Vậy thì chuyến đi lần này sẽ tốn công vô ích.
Một lát sau, cô chỉ cầm theo quần áo. La Vũ nhận lấy, kiểm tra tỉ mỉ một lượt rồi cầm ra ngoài.
Họ ngồi xe đến thẳng địa điểm đã hẹn – nơi gần cửa vào của một đường cao tốc. Vưu Minh Hứa biết, họ phải bắn một phát súng đánh lừa cảnh sát trước, ban đầu chắc chắn sẽ nghênh ngang lộ diện, công khai đi đường cao tốc, nhất định đã thiết kế xong chuyển hướng giữa đường.
Vài chiếc xe đỗ trong bãi cỏ dại bên đường cao tốc. Bầu trời vẫn là tầng xanh đen chưa sáng hẳn, mấy người dựa thân xe hút thuốc, Vưu Minh Hứa nhận ra Hoàng Lung và Quách Phi Vanh. Nhưng vẫn chưa thấy cha con họ Hình. Nếu họ tham gia là việc cảnh sát cầu còn chẳng được. Đáng tiếc suốt mấy năm nay, người ta đều vô cùng cẩn thận.
La Vũ nói: “Ở đây đừng đi đâu hết.”
Vưu Minh Hứa bèn không xuống xe.
La Vũ xuống xe, đi về phía họ. Hoàng Lung nhìn anh ta rồi lại nhìn chiếc xe phía sau, sắc mặt thay đổi: “Cậu đưa cô ta đến làm gì?”
Quách Phi Vanh cũng nhíu mày.
La Vũ nói: “Cô ấy chẳng biết gì, những chuyện quan trọng tôi đều tránh không để cô ấy biết. Đã một lòng làm người của tôi rồi, yên tâm.”
Hoàng Lung cười lạnh, đè thấp giọng: “Mang theo một cảnh sát? Đầu bị úng nước rồi à? Mau bảo cô ta cút!”
La Vũ không hề sợ hãi, châm thuốc, nói: “Lần này là ai làm chủ? Tôi nhớ ông chủ nói là tôi, hai người các anh đều phải nghe theo sự sắp xếp của tôi. Mang hay không mang theo ai, tôi nói là được.”
Hoàng Lung sắp bị anh ta làm cho tức chết, lạnh lùng nói: “Tôi không tin ông chủ sẽ để mặc cậu làm chuyện hồ đồ, mẹ nó cậu đừng có để anh em bị một con cảnh sát chơi chết!” Nói đoạn móc điện thoại gọi cho Hình Kỷ Phục.
La Vũ thong thả hút thuốc, để mặc anh ta gọi điện.
Hoàng Lung nói mấy câu cùng Hình Kỷ Phục liền đưa điện thoại cho La Vũ, cười đểu: “Ông chủ có lời muốn nói.”
La Vũ nhận máy, đi sang một bên: “Ông chủ.”
“Để nó quay về.” Giọng Hình Kỷ Phục trầm trầm, không nghe ra được tâm trạng.
La Vũ nói: “Tôi muốn đưa cô ấy theo, tôi có chừng mực.” Anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt: “Ông chủ, là ông nói đó, hoặc bay cao hơn cô ấy, hoặc túm chặt cánh cô ấy, không để cô ấy bay lượn. Tuyến đường phía Tây của chúng ta là tôi lợi dụng cô ấy tiết lộ cho cảnh sát. Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, sẽ không để cô ấy phá hỏng chuyện của chúng ta. Về sau vẫn còn cần dùng đến cô ấy. Chuyến lần này tôi phải khiến cô ấy không quay trở về được, cũng chẳng thể bay được nữa.”
Hình Kỷ Phục im lặng một hồi, nói: “La Vũ, thực ra cậu đã sớm biết thân phận của con bé rồi, đúng không?”
La Vũ trầm mặc vài giây, đáp: “Ban đầu không biết, khi trước ở bên cô ấy có từng điều tra qua bối cảnh, không rõ tin tức về người bố, năm đó mẹ cô ấy còn điều tra tập đoàn Khải Dương chúng ta nên tôi đã sinh nghi. Sau này ở bên nhau lâu, tôi thấy bất kể là tính cách hay bề ngoài hai người đều rất giống nhau. Đợi đến khi hai người lần đầu gặp mặt, đứng cùng một chỗ tôi mới chắc chắn.”
Hình Kỷ Phục nói: “Vậy thì cậu càng không nên dẫn con bé theo.”
La Vũ nói: “Ông chủ, ông có từng nghĩ, cảnh sát đang điều tra chúng ta, sớm muộn cũng có ngày tiến sâu vào tổ chức. Một khi thân phận của cô ấy bại lộ, cảnh sát liệu có chấp nhận nổi cô ấy? Đến khi đó cô ấy không còn đường nào để đi, sẽ càng dứt khoát, sẽ oán trách ông. Hiện giờ tôi thay ông làm việc này, sẽ nghĩ cách khiến cô ấy cũng dính dáng vào vụ làm ăn này, để cô ấy không thể thoát thân. Cô ấy là con gái ông, vốn nên đứng về phía ông. Ông chủ, xin để tôi thử một lần. Tôi thực sự rất yêu cô ấy, làm thế nào cũng không buông bỏ được. Nếu chuyện này thất bại, ông chủ nổ một phát súng giết chết tôi là được. Dù sao tôi cũng sẽ không từ bỏ cô ấy.”
Những câu sau ít nhiều có hơi sỗ sàng, song không ngờ sau phút chốc im lặng, Hình Kỷ Phục trái lại bật cười lên tiếng: “Nếu năm đó tôi ác độc được như cậu, có lẽ con bé từ nhỏ đã được tôi nuôi dưỡng chứ không phải lớn lên trong cảnh không cha không mẹ. Được, tôi cho cậu cơ hội. Xảy ra chuyện tôi lấy mạng cậu. Chuyển điện thoại cho A Lung.”
La Vũ đưa điện thoại cho Hoàng Lung, quay đầu nhìn Vưu Minh Hứa trong xe, cô cũng đang nhìn chằm chằm anh ta. La Vũ cười, có chút đắc ý dùng khẩu hình nói một câu: “Em là của tôi.”
Vưu Minh Hứa đọc hiểu, lạnh lùng quay mặt sang nơi khác.
Sau đó, quả nhiên vali của người nào cũng bị kiểm tra kĩ lưỡng như La Vũ đã nói, thậm chí phải cởi cả áo khoác, giày dép, tất chân. Nhóm tội phạm này vừa có tiền, vừa thông minh, rất có tính tổ chức, vài người trong tay còn có cả thiết bị kiểm tra, mỗi một thứ đồ mang theo đều bị tra xét vô cùng khắt khe. Điện thoại của Vưu Minh Hứa cũng bị lấy đi, ngoại trừ mấy người chủ chốt như La Vũ, Hoàng Lung, còn lại đều không được phép cầm điện thoại.
Đội ngũ cuối cùng cũng xuất phát. Vưu Minh Hứa vẫn ngồi chung xe cùng La Vũ, hai tâm phúc của anh ta ngồi hàng ghế trên. Cô bắt chéo hai chân, hai tay đặt trên đầu gối, nhìn móng tay khẽ ánh lên tia sáng.
Dù sao cũng chỉ là một tấm màng rất nhỏ, chỉ có chức năng định vị vị trí. Lúc này, Ân Phùng dẫn theo người của anh cùng nhóm Cảnh Bình đang bám theo phía sau, cách cô khoảng vài kilomet. Ân Phùng cũng đã nói cho Hứa Mộng Sơn biết về móng tay, cho nên hiện tại trong máy giám sát trên mỗi chiếc xe đều hiển thị quỹ đạo đường đi của Vưu Minh Hứa. Trước mắt xem ra mọi chuyện đều bình thường.
Mọi người đều thức dậy từ sớm, La Vũ cũng không đến chọc ghẹo Vưu Minh Hứa mà nhắm mắt tranh thủ nghỉ ngơi. Vưu Minh Hứa chỉ dám ngủ mơ màng để tinh thần tỉnh táo và tích lũy sức lực.
Xe đi khoảng hai tiếng đồng hồ là đến vùng sát ranh giới Hồ Nam. Đoàn xe thoát khỏi cao tốc, lái vào một trấn. Trời đã sáng hẳn, trong trấn người qua lại nhộn nhịp, xe cộ cũng nhiều. Đoàn xe đi rất chậm. Vưu Minh Hứa đã tỉnh từ lâu, nhìn có vẻ mệt mỏi song thực chất tinh thần tập trung cao độ, chú ý quan sát mọi động tĩnh xung quanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT