Cảnh sát điều động một lực lượng lớn đến thế, nếu bố trí ở phương hướng trái ngược, còn trên thực tế, địa điểm giao dịch của họ căn bản không phải phía Tây Bắc, Quý Châu mà là Đông Nam. Đợi đến khi họ hoàn thành giao dịch, cảnh sát đã chẳng thể đuổi kịp nữa rồi.
Nghĩ như vậy, tất cả đều đã có lời giải đáp. Vì cớ gì La Vũ phải mạo hiểm giữ một người cảnh sát là cô bên mình, anh ta tỏ ra rất thâm tình, đen tối khó phân biệt. Song thực chất là muốn lợi dụng cô, sắp xếp một cục diện để vờn cảnh sát. Anh ta nào đã để cô chứng kiến họp bàn bí mật và quyết sách của bọn họ bao giờ?
Cho nên hôm nay anh ta mới giận dữ như vậy, vì cô đột ngột xông vào đại bản doanh của anh ta, ngộ nhỡ bị cô nhìn ra một chút bất thường, vậy thì mọi thứ đều thành công cốc. Chỉ là anh ta hoàn toàn không ngờ tới còn có nét bút thêm vào là Tiểu Yến và Ân Phùng.
Nếu giả thiết này là thật, vậy thì phía chị Vân cũng đã bị bên Vân Nam lừa gạt. Họ chắc chắn đã âm thầm phái người bí mật lập mưu chuyện này. Tương kế tựu kế, lợi dụng chị Vân để đánh lừa cảnh sát.
Vậy thì La Vũ vì sao vẫn còn muốn mời cô cùng “công tác”? Cơ hội này quá hấp dẫn với cảnh sát, song với anh ta mà nói lại quá lơ là.
Lòng Vưu Minh Hứa đột nhiên ớn lạnh.
Nếu đám phần tử tội phạm thực sự dương Đông kích Tây, dẫn dụ toàn bộ cảnh sát sang phía Tây, còn một mình cô đi theo bọn họ. Dù đến lúc đó có cảnh sát phát hiện ra điều bất thường thì sức một người cũng chẳng thể làm nên chuyện, sẽ hoàn toàn bị La Vũ khống chế. Anh ta muốn làm gì cô mà chẳng được? Cho dù có khiến cô “biến mất” không một dấu vết khỏi cõi đời này cũng là chuyện vô cùng dễ dàng.
Nếu cảnh sát thực sự tiến hành như kế hoạch đã đề ra thì sẽ thế nào?
Bắt hụt, đám La Vũ nghênh ngang bỏ đi cùng lượng lớn thuốc phiện, mở rộng toàn bộ thị trường Hoa Trung, Hoa Bắc.
Còn cô rất có khả năng sẽ lọt vào tay họ.
Một mũi tên trúng hai đích.
Dù Vưu Minh Hứa không có chứng cứ xác thực, toàn bộ đều chỉ là suy đoán, nhưng cô và La Vũ đã “giao đấu” không biết bao nhiêu đợt, con người anh ta vốn vô cùng cẩn thận, sáng suốt, tàn độc, có mưu mô. Cô càng nghĩ càng thấy đây mới là mục đích thực sự của anh ta.
Cho dù giờ không có chứng cứ, song đã nghi ngờ cũng tốt hơn là đến khi đó thất bại hoàn toàn. Hiện tại đang ở nhà La Vũ, cô phải đề phòng. Sáng sớm mai sẽ lập tức hồi báo cho Đinh Hùng Vĩ. Nếu đối phương định đánh lạc hướng thật thì chắc chắn sẽ nhìn ra được manh mối, lúc bấy giờ lượng lớn cảnh sát làm công tác chuẩn bị, tới thời khắc kia sẽ không đến mức rơi vào thế bị động.
Quyết định xong, cô ngẫm nghĩ rồi lấy điện thoại định hỏi ý kiến của Ân Phùng.
Kết quả lại nhìn thấy tin nhắn anh gửi tới từ vài phút trước:
“Đông nắng Tây mưa vô văn hóa = dương Đông kích Tây? Không phải Tây Bắc Kiềm mà là Đông Nam Kiềm*?”
*Kiềm: là cách gọi khác của Quý Châu.
Vưu Minh Hứa nhìn một lát, trả lời: “Đồng ý. Sáng sớm mai mở cuộc họp rồi nói tiếp.”
Ân Phùng gửi một đôi môi đỏ mọng cho cô.
Vưu Minh Hứa cạn lời, bật cười sau đó thì ngây ngẩn, lướt xem nhật ký trò chuyện của hai người, kéo đến vài tháng trước. Khi đó biểu tượng cảm xúc của Ân Phùng phong phú hơn nhiều, nào là môi đỏ, hôn, ôm, mè nheo nũng nịu… Cô biết anh đã tải rất nhiều biểu tượng cảm xúc nên thường gửi loạn lung tung. Có điều trong khoảng thời gian hai người bên nhau, thứ anh dùng nhiều nhất chính là môi đỏ. Sáng sớm tỉnh dậy cũng gửi, bữa trưa cũng gửi, chiều cũng gửi, trước khi đi ngủ lại gửi tiếp một tràng.
Sở thích của anh đúng thực chẳng hề thay đổi.
Hay là nói, một Ân Phùng ngày càng tiến gần đến bên cô cũng sẽ ngày càng bộc lộ mặt được cất giấu sâu thẳm trong nội tâm?
Nghĩ vậy, từng luồng ấm áp trải dài mãi tim cô.
Định thần, cô quyết định cũng phải báo trước cho Cảnh Bình. Không hiểu vì sao song cô cảm giác dường như Cảnh Bình cũng đã phát hiện ra gì đó, bởi cuộc họp ngày hôm qua, Cảnh Bình có nói anh có một suy đoán, nhưng vẫn cần dẫn theo Hứa Mộng Sơn đi điều tra.
Vưu Minh Hứa ngày nào cũng tiếp xúc với La Vũ, đoán ý qua lời nói và sắc mặt, cộng thêm thành quả thu được đêm nay mới rút ra được kết luận “dương Đông kích Tây”. Cảnh Bình luôn túc trực bên ngoài, anh đã nhìn ra điều gì? Nếu như vậy mà anh đã có thể nhìn ra âm mưu đánh lạc hướng của đối phương, vậy thì Vưu Minh Hứa thực sự phải tặng anh một chữ “phục” to đùng, phục sát đất.
Nhưng sao Vưu Minh Hứa lại thấy anh thực sự đã nhìn ra được rồi vậy nhỉ? Anh quá tài giỏi, lần trước chẳng có động tĩnh gì anh đã biết sẽ phát nổ. Vừa vào căn phòng ma túy đã thành thạo tìm ra được số thuốc phiện đã được giấu kĩ càng. Vừa nhìn là biết “con la” vận chuyển ma túy trong biển người mênh mông.
Cô gửi một tin nhắn cho anh trước: “Có đó không?”
Không có tin nhắn đáp lại.
Cô gọi thẳng cho anh, hoàn toàn không lo ngại về vấn đề an toàn bởi nếu thực không tiện nhận cuộc gọi, anh nhất định sẽ cài đặt trước.
Quả nhiên, điện thoại không liên lạc được. Nằm ngoài vùng phủ sóng.
Vưu Minh Hứa gọi tiếp cho Hứa Mộng Sơn, song tình trạng cũng hệt như vậy.
Cô buông điện thoại, ôm đầu gối suy ngẫm, không biết hai người này đi đâu rồi?
Hết chương 224
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT