Cố Thiên Thành bị đánh đến ngất xỉu.

Vưu Minh Hứa ra tay có chừng mực, cô biết cùng lắm hắn ta mới chỉ bị chấn động não nhẹ mà thôi. Một tay cô khoá chặt tay hắn, tay kia móc ra bao thuốc từ trong túi áo khoác hắn, châm một điếu, ngẩng đầu hít sâu một hơi.

Anh ngốc cầm dao găm trong tay đứng cách bọn họ khoảng hai mét, tay còn lại cầm hòn đá không biết nhặt được từ nơi nào, như đang trực sẵn, nếu tình hình bất trắc sẽ lập tức xông lên. Hai người nhìn nhau, tuy đầu tóc mặt mũi anh bù xù bẩn thỉu, trên người toàn là máu nhưng lại nhếch môi cười ha hả.

Vưu Minh Hứa cười khẽ: “Đồ ngốc.”

Anh nghe hiểu câu này, ngây ra một chút rồi nhìn mặt đất, lại lập tức nhìn cô, rồi lại nhìn mặt đất, ra vẻ tức giận không thèm để ý đến cô.

Vưu Minh Hứa nói: “Này, đưa tôi hai sợi dây đây, cái loại mà cậu dùng để trói tôi đó. Nói cậu ngốc còn không chịu nhận, rõ ràng muốn cứu vì sao còn trói tôi lại. Làm tôi suýt nữa tưởng cậu cũng là một tên tội phạm não tàn đấy.”

Anh lục lọi trong túi áo ra hai sợi dây trói, đi đến đưa cho cô. Vưu Minh Hứa vừa trói Cố Thiên Thành vừa hỏi: “Cậu mang theo thứ này bên người làm gì?”

“Tôi không biết đâu.” Anh đáp, “Nó ở trong túi áo tôi.”

“Nhưng cậu vừa nhìn đã biết dùng?” Vưu Minh Hứa hỏi ngay tắp lự.

Anh mơ hồ nhìn cô, sau đó gật đầu. Vưu Minh Hứa nghĩ, không đúng, cảnh sát thường mang theo còng tay bắt tội phạm, trên xe, trên người Cố Thiên Thành hay tên ngốc đều không có. Ngược lại là mang theo thứ công cụ đơn giản tiện lợi mà lũ tội phạm hay dùng.

“Hay tôi buộc cho cậu hai dây nhé?” Vưu Minh Hứa dịu dàng cất tiếng hỏi, “Như thế thì cậu sẽ có thể đi theo tôi, không chạy lung tung được.”

Lần này thì anh thông minh lên rồi, lắc đầu nhìn cô, môi bĩu ra rõ cao.

Vưu Minh Hứa lại cười, cũng không vội. Mặc kệ anh ta là gì thì hiện tại cũng đang nằm trong tay cô, muốn chạy cũng không thoát.

Đúng lúc này, ngoài bìa rừng vang lên tiếng còi xe cảnh sát, còn cả những ánh đèn xe nhấp nha nhấp nháy. Có khoảng bốn năm chiếc xe kéo đến.

Vưu Minh Hứa nhìn anh không có bất kỳ biểu cảm nào, xem ra không có phản ứng sợ hãi cảnh sát trong vô thức.

Cô bật đèn pin chiếu về phía bọn họ làm dấu hiệu, chẳng mấy chốc đã có một nhóm người vác theo đèn pin chạy đến hướng này, thấp thoáng còn có cả tiếng khóc thút thít, tiếng nói chuyện, tiếng hô hoán. Vưu Minh Hứa biết có lẽ ba con tin vừa chạy trốn đã được cảnh sát phát hiện. Bọn họ bị nỗi sợ hãi dày vò suốt một đêm, cuối cùng cũng có thể khóc một trận trong cảm giác an toàn.

“Chị nhìn lạ quá.” Anh ngốc ở bên cạnh lên tiếng.

“Sao?”

Cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy con mắt đen thẫm của anh đang chú mục vào mình.

Anh nói: “Chị rõ ràng đang cười, nhưng sao tôi lại cảm thấy chị đang buồn vậy?”

Vưu Minh Hứa ngẩn người, cô bình thản đáp: “Nói linh tinh gì thế, chuyện người lớn cậu không hiểu đâu.”

Anh ngốc dần cúi người dựa gần vào cô. Vưu Minh Hứa túm chặt cổ áo anh, mặt hai người sáp gần nhau, cô phả một hơi thuốc vào khuôn mặt anh. Anh ngốc không phòng bị nên hít phải một đống khói thuốc, anh trợn mắt, cả khuôn mặt nhăn tít lại rồi lùi về phía sau che miệng ho khù khụ, nước mắt cũng tràn ra.

Vưu Minh Hứa cười giả lả, cô dập tắt đầu lọc, đứng lên.

Cảnh sát tới rồi.

Lần này có ít nhất khoảng hơn mười người đi đến, cô không quen biết hai người đầu, họ có lẽ là cảnh sát vùng này, nhưng những người phía sau đều là đồng nghiệp của cô. Vưu Minh Hứa hét lên: “Đội trưởng Đinh.”

Người đi tới là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự khu vực Nhạc Sơn, Tương Thành – Đinh Hùng Vĩ, cấp trên của Vưu Minh Hứa. Đinh Hùng Vĩ khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng người hạng trung, bụng hơi hơi phệ nhìn chẳng có nét uy hiếp người chút nào. Dưới cặp lông mày dày rậm là đôi mắt trầm tĩnh nghiêm túc. Ông nhìn Cố Thiên Thành đang hôn mê bất tỉnh bên chân Vưu Minh hứa, hỏi: “Là hắn?”

Vưu Minh Hứa gật đầu: “Không sai. Hắn đã khai nhận hết với cháu, không chỉ giết bốn người mà là sáu người. Ban nãy còn định giết tiếp ba con tin. Cháu nghĩ hắn khả năng cao chính là tên sát thủ liên hoàn.” Đinh Hùng Vĩ lại nhìn về phía sau lưng cô: “Anh ta là ai?”

Vưu Minh Hứa đáp: “Nghi phạm đã cướp xe của anh ta, còn đâm anh ta bị thương.” Cô chỉ vào đầu, “Không rõ thân phận.”

Đinh Hùng Vĩ tiếp tục quan sát anh ngốc, Vưu Minh Hứa bổ sung thêm một câu: “Cần điều tra xem anh ta có phải đồng nghiệp khu Tây Tạng này không, trước khi anh ta xảy ra chuyện đã dừng xe trên đường quốc lộ, đồng thời nghi phạm cho rằng anh ta là cảnh sát.”

Hai viên cảnh sát lạ mặt đứng bên Đinh Hùng Vĩ nói: “Chúng tôi chưa từng gặp anh ta, sẽ đi xác minh ngay lập tức.”

Mấy người cùng nhìn anh ngốc.

Vưu Minh Hứa nghĩ thầm một câu ‘không tốt’, quả nhiên tay cô bị người khác khẽ nắm lấy. Cô quay đầu, anh ngốc nghiêng đầu qua, cúi xuống, hàm răng cắn chặt môi dưới rồi lại kéo tay cô.

“Sao thế?” Cô dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được hỏi anh.

“Chúng ta đi có được không?” Anh hỏi, giọng rất thấp rất yếu ớt.

Vưu Minh Hứa nói: “Cậu nghe đây, chúng ta không đi. Những người này không phải người xấu, họ đều là cảnh sát, là người tốt, họ đến để giúp cậu. Tôi cũng là cảnh sát, bọn họ đều là anh em đồng chí của tôi. Lát nữa sẽ có người đặt câu hỏi với cậu, cậu phải trả lời đúng với sự thật. Chúng tôi giúp cậu tìm người thân bạn bè… tìm bố mẹ cậu, đưa cậu đến nơi an toàn, có được không?”

Anh ngẫm nghĩ: “Được.” Nhưng vẫn cúi đầu, hai ngón tay túm chặt lấy ngón út của cô không chịu buông. Vưu Minh Hứa không rút ra được: “……”

Thôi được rồi, không thèm để ý đến anh nữa, chính sự quan trọng hơn. Kết quả cô nhìn thấy trong mắt của lão hồ ly vụt qua một ý cười gian xảo. Vưu Minh Hứa trừng mắt cảnh cáo: Đầu óc anh ấy có vấn đề!

Đinh Hùng Vĩ phất tay, hai người cảnh sát bước tới đỡ Cố Thiên Thành dậy, còng tay hắn lại. Cố Thiên Thành bị đưa đi trong lúc còn đang hôn mê. Đinh Hùng Vĩ hỏi tiếp: “Hắn có đồng lõa nào không?”

Vưu Minh Hứa nói: “Tạm thời chưa có phát hiện.”

“Cháu nắm được bao nhiêu tình hình của hắn ta?”

“Hắn tự xưng là Cố Thiên Thành, 28 tuổi, người Tương Thành. Từng là người lập nghiệp trong ngành IT nhưng thất bại, thân mang bệnh ung thư. Theo những gì hắn nói thì bạn gái cũ cũng là bị hắn giết.”

Đinh Hùng Vĩ gật đầu, quan sát cô, nói: “Cho nên hôm qua cháu đi khỏi khu không người, sau khi nhận được tin tức bèn lập tức kết thúc kỳ nghỉ, đi về hướng này là muốn hội hợp cùng mọi người, kết quả lại đụng phải đối tượng tình nghi?”

“Không sai.”

Đinh Hùng Vĩ cuối cùng cũng lộ ra ý cười lương thiện, ông vỗ đầu cô: “Số đỏ đấy! Chúng ta đang thu lưới bắt tội phạm mà cháu lại gặp trúng hắn.”

Vưu Minh Hứa cười nhạt, Đinh Hùng Vĩ vỗ đầu cô xong chợt nhận ra thằng oắt đứng cạnh cô đang trừng mắt nhìn mình.

Đinh Hùng Vĩ nói với anh: “Cậu trừng mắt cái gì?”

Anh ngốc không nói gì, đại khái là do cảm nhận được người trước mặt không có ý tốt, khẽ hừ một tiếng, nhìn đỉnh đầu Vưu Minh Hứa, nhấc tay khẽ vuốt lên đó, rồi lại khẽ phủi phủi như đang muốn phủi bay đi thứ gì. Sau khi phủi xong cũng không thèm nhìn Đinh Hùng Vĩ mà ngẩng mặt nhìn trời.

Đinh Hùng Vĩ: “……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play