Xuống xe bus, khoảnh khắc bước vào tiểu khu dưới ánh đèn đường, cô ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng trưng của những hộ gia đình xung quanh, thầm nghĩ: Ngày trước chẳng phải cũng sống như thế này sao? Sao hiện tại cảm thấy cô đơn hệt như hô hấp vậy, đâu đâu cũng có.
Kết quả, khi nhìn kĩ lại, cô phát hiện đèn nhà đang bật sáng, trái tim lập tức đập thình thịch điên cuồng. Vưu Minh Hứa không nói rõ được là cảm giác gì, nó là nỗi niềm vui mừng, chua xót, thấp thỏm dồn dập trào dâng không thể khống chế. Cô thực sự không yêu thích gì một bản thân với tâm trạng bấp bênh như hiện tại, song vẫn dùng tốc độ nhanh nhất xông vào thang máy, lên đến cửa nhà.
Cô đứng trong hành lang.
Cửa nhà mở toang, vài người nhân công đang chuyển ra chuyển vào, bao gồm tủ quần áo cho thanh thiếu niên, chiếc giường lâu đài vương tử cũng bị tháo dỡ và gấp gọn, còn cả tây trang thẳng thớm và những bộ quần áo xanh lá của người đàn ông đều xếp cùng một chỗ.
Vưu Minh Hứa từ từ bước đến, nhân công không biết cô nên đều liếc nhìn mấy lượt. Cô đi qua bọn họ vào thẳng trong nhà, thấy Trần Phong đang đứng trước gian phòng ngủ kia chỉ huy công việc. Nhìn thấy cô, Trần Phong duy trì biểu cảm rất tốt, chỉ khẽ cười nói: “Cô Vưu, thầy Ân định chuyển về nhà. Tôi đến chuyển những thứ đồ thừa thãi này đi, tránh làm vướng bận đến cô. Hôm nay cũng đã muộn rồi, chuyển xong chúng tôi cũng không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa. Ngày mai sẽ tiếp tục giúp cô trả lại gian phòng nguyên dạng như khi trước.”
Vưu Minh Hứa như nghẹt thở, cô là người kiên cường biết bao nhiêu mà nhìn cảnh tượng này vành mắt cũng thấy chua xót. Nhưng mặt cô lạnh lẽo đến mức không thể lạnh hơn được nữa: “Anh ấy đâu?”
Trần Phong im lặng một lát, cuối cùng khẽ nói một câu: “Ở dưới lầu, trong chiếc xe đỗ bên kia đường.”
Vưu Minh Hứa quay người xuống lầu.
Bóng tối dần lan rộng, lạnh lẽo thấu xương.
Vưu Minh Hứa đứng nhìn chiếc xe Bentley đen từ xa. Có một khoảng thời gian rất dài cô không cho phép anh đi xe này vì quá huênh hoang. Bởi vậy, anh đã bảo tài xế tìm một chiếc xe BMW từ trong ga-ra. Cô đã nhìn thấy người tài xế khi trước đang ngồi trên ghế lái, người ngồi băng ghế sau được lớp cửa kính đen che khuất, từ bên ngoài sẽ khó mà nhìn ra anh.
Vưu Minh Hứa đi về phía chiếc xe.
Tài xế cũng đã thấy cô. Người tài xế cường tráng thường ngày đôn hậu cứng rắn hôm nay cũng lộ ra thần sắc do dự hiếm hoi, song cuối cùng vẫn nhìn thẳng về phía trước, làm như không nhìn thấy cô.
Vưu Minh Hứa đút hai tay trong túi quần, đứng ngay băng ghế sau của xe, lặng lẽ chờ đợi.
Cánh cửa phía đối điện mở ra, Ân Phùng bước xuống.
Vưu Minh Hứa nhìn anh, cuối cùng cũng sinh chút hoang mang. Đây là lần thứ hai cô gặp anh sau khi anh thức tỉnh, song lại cảm thấy anh thực sự là một người khác hoàn toàn. Nếu có bất ngờ gặp trên đường phố, chưa chắc cô đã nhận ra anh ngay lập tức.
Thường ngày, Vưu Anh Tuấn đều tự mình chải đầu qua loa, lọn tóc ngắn bồng bềnh rủ trước trán. Còn người đàn ông trước mặt, đầu tóc tạo kiểu ngay ngắn, chải chuốt không lệch một cọng. Anh mặc chiếc áo len cao cổ màu đen, bên ngoài khoác chiếc áo nhung dài cùng màu, quần dài đen làm nổi bật dáng người cao dáo, thon dài, khiêm nhường mà tinh tế.
Một tay anh gác trên thành xe, mắt nhìn cô, khẽ gõ lên cửa sổ xe. Tài xế hiểu ý, lập tức lái xe sang nơi khác. Nơi này cuối cùng chỉ còn lại hai người.
Vưu Minh Hứa nhất thời tức giận mới xông xuống, khi thực sự đối diện với người này lại không biết phải nên nói gì. Có điều sắc mặt cô lãnh đạm, không mang bất cứ biểu cảm cũng không lộ bất cứ điểm yếu nào, nhìn thẳng vào anh.
Ân Phùng cũng quan sát, đánh giá cô một hồi.
Toàn bộ sự việc xảy ra trong vòng hai năm vừa qua anh đều đã biết khá rõ. Hiện giờ nhìn thấy cô cảnh sát này, quả thực tâm trạng anh cũng có chút khó để hình dung.
Thế là trước khi mở lời, anh bèn tiếp tục quan sát vẻ ngoài cô. Dáng người chuẩn đẹp, thon thả, mảnh mai song cũng không mất đi cảm giác đầy đặn. Lại vì luyện tập trong thời gian dài, đường nét cơ thể càng thêm quyến rũ hơn so với những cô nàng trắng trẻo, xinh đẹp. Nhưng anh thích những cô gái yếu đuối hơn, chứ không phải hình mẫu khỏe mạnh, thiếu mất nét thương hương tiếc ngọc thế này. Gu thời trang của cô khá tốt, dù đơn giản, còn không trang điểm, nhưng chỉ mặc chiếc quần jean ngắn cũng đã tôn lên nét đẹp cứng rắn trong cô. Song anh vẫn không hề yêu thích kiểu này.
Trước khi đến đây ngày hôm nay, Ân Phùng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý hứng chịu cơn phẫn nộ, ai oán, không nỡ, thậm chí là dây dưa không dứt của người phụ nữ. Cũng giống hệt như những cô nàng bám lấy anh khi trước. Nhưng điều nằm ngoài dự liệu chính là, cô gái trước mặt có dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, thậm chí có có mấy phần nghiêm nghị, không hề để lộ nét biểu cảm thừa thãi nào.
“Nhìn đủ chưa?” Cô gái lạnh nhạt cất tiếng.
Ân Phùng điềm nhiên chuyển tầm mắt từ mắt cá chân trở lại mặt cô, cười cười, nói: “Những chuyện xảy ra trong thời gian này tôi đều đã nghe Trần Phong thuật lại rồi. Cảm ơn cô đã thu nhận và chăm sóc tôi, nghe bác sĩ phân tích, hành động của cô cũng mang lại tác dụng tốt cho việc hồi phục của tôi. Tôi sẽ ghi nhớ ân tình này. Sau này nếu có việc gì cần giúp đỡ, có thể mở lời bất cứ lúc nào, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của tôi.”
Vưu Minh Hứa càng nghe, trái tim càng trầm xuống. Cô nhìn anh chằm chằm, không tiếp lời.
Ân Phùng tiến lên mấy bước, đèn đường nằm phía sau, bóng anh bao trọn trên người cô. Vưu Minh Hứa thẫn thờ nghĩ: Sao khi trước không cảm thấy anh cao đến vậy? Có lẽ là bởi vì anh luôn cúi người, hoặc giả ngồi xổm luôn xuống đất ngây ngốc ngắm cô. Anh khi đó giống hệt như cây trúc, lúc nào cũng vì cô mà ngả người.
Mũi cô chua xót, đột nhiên không muốn nhìn người đàn ông quần áo lượt là trước mắt, bèn ngoảnh đầu sang hướng khác.
Ân Phùng quan sát thần sắc của cô. Anh phát hiện, cô gái này thực sự rất khác so với những người con gái khác. Ví dụ về biểu cảm, dù rõ ràng cô từng yêu một bản thân khác của anh song chưa từng để lộ quá nhiều tâm trạng, ngoại trừ nụ hôn đột ngột trong phòng bệnh ngày hôm qua… còn lại, biểu cảm cô thay đổi vô cùng nhỏ nhặt qua ánh mắt hay ngón tay út khẽ cong lên. Thế nhưng không có điều gì có thể lọt qua mắt anh.
Cô muốn giữ anh lại.
Nhưng với Ân Phùng mà nói, điều này quá mức làm khó người ta.
“Cô Vưu.” Anh bình thản nói, “Hy vọng cô hiểu cho, có lẽ khoảng thời gian vừa rồi chúng ta đã từng có tình cảm với nhau, nhưng dù sao đó cũng là khi tôi mất đi thần trí, mất đi kí ức, cả trí tuệ và EQ đều không bình thường. Hơn nữa hiện tại tôi cũng không nhớ được khoảng thời gian đó. Nếu miễn cưỡng ở bên nhau, với tôi mà nói, không khác nào yêu người phụ nữ xa lạ. Tôi không làm được. cũng hy vọng cô đừng cưỡng cầu.”
Vưu Minh Hứa bóng hình hai người chồng chéo lên nhau trên nền đất, bật cười ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh: “Nghĩ quá rồi. Anh cũng nói rồi đó, tôi và bản thân trong quá khứ của anh có tình cảm với nhau, chứ không phải anh của hiện tại. Anh của hiện tại là cái thá gì, liên quan quái gì đến tôi. Chuyển đồ đi là được, cũng chẳng ai buồn ép buộc anh yêu đương với “người phụ nữ xa lạ”. Chỉ là, Ân Phùng, hãy nhớ những lời hôm nay tôi nói: Tôi trước nay không cầu đàn ông, cũng không thể chịu đựng bị đàn ông phản bội. Hôm nay anh đi, sau này cũng đừng đặt chân vào nhà tôi một lần nào nữa. Tôi xem như người đó chưa hề tồn tại.”
Nói xong, cô lập tức quay người bỏ đi.
Ân Phùng đứng nguyên tại chỗ, song lại có chút hốt hoảng. Công bằng mà nói, lời này của người phụ nữ khiến lòng anh nổi lên tia phẫn nộ. Nhưng nhìn bóng lưng rời đi của cô, câu nói “Tôi xem như người đó chưa hề tồn tại” lại vang vọng rõ nét bên tai anh. Cũng không biết vì sao, cảm giác phiền muộn đè nén trong tim lại bắt đầu trỗi dậy. Anh lạnh lùng nhìn cô đi về phía cánh cổng tiểu khu rồi ngoảnh đầu không nhìn nữa, vẫy tay ra hiệu cho tài xế đang đỗ xe ven đường, lạnh mặt ngồi vào xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT