Vưu Minh Hứa ngồi trong văn phòng lật xem hồ sơ tăng lên mấy ngày nay mà thấy lạnh toát, trong lòng bí bức nên muốn hút thuốc, nhưng vừa lấy điếu thuốc ra đã bị người khác đoạt mất.
Ân Phùng mặc áo vest đen kết hợp cùng sơ mi xám bạc sáng sớm cô chọn cho anh, không đeo cà vạt, đứng dựa bên bàn. Anh vứt thuốc lá vào thùng rác, lên tiếng phản đối: “A Hứa, vết thương của em còn chưa lành hẳn, ai cho em hút thuốc?”
“Ấy ấy……” Vưu Minh Hứa đau khổ vì không kịp cứu điếu thuốc. Rurongwang* xanh lam đó! Lão Đàm vừa mới cho cô!
*Nhãn hiệu thuốc lá nổi tiếng của Trung Quốc.
Một viên kẹo cao su được đưa tới trước mặt cô, Vưu Minh Hứa không buồn đế mắt. Kết quả, Ân Phùng trực tiếp nhét kẹo vào miệng cô, ngón tay anh chạm vào môi cô. Vưu Minh Hứa ngượng ngập nhìn những đồng nghiệp xung quanh, may mà không có ai nhìn thấy cảnh tượng ban nãy.
Ai ngờ tên này cúi người chống tay lên lưng ghế cô, nói: “A Hứa, em cai thuốc đi được không?”
Vưu Minh Hứa liếc xéo anh rồi cười, hạ thấp giọng nói: “Mới làm bạn trai em được có mấy ngày mà đã muốn quản rồi hả?”
Trái tim Ân Phùng nóng rẫy, cúi đầu nhanh chóng đặt một nụ hôn lên mặt cô. Vưu Minh Hứa trợn mắt, chuẩn bị trở mặt đến nơi. Đây là văn phòng đấy! Kết quả anh thốt ra một câu: “Sau này bất kể là ở đâu, bất kể bên cạnh có ai chăng nữa, em hút thuốc một lần, anh hôn em một lần.”
Vưu Minh Hứa nghiến răng kèn kẹt, bị anh làm cho nghẹn họng, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng tiếp tục đọc hồ sơ. Khóe mắt cô liếc thấy ý cười trong mắt anh. Người nào đó hôm nay mặc theo ý cô nên đẹp trai ngời ngời, Vưu Minh Hứa bỗng thấy cơn giận bay biến sạch.
Cô lại nghĩ, không đúng, vốn tưởng rằng đến với anh, cô buộc phải chiếm thế thượng phong trong mọi chuyện, vẫy tay là anh phải đến, phất tay là anh phải đi. Ai ngờ mấy ngày nay vì vết thương mà bị anh chèn ép trên giường. Hiện tại anh còn giở trò khôn vặt với cô, quản đông quản tây, thuốc cũng không để cô hút.
Vưu Minh Hứa thầm cười lạnh hai tiếng, vết thương của cô cũng tạm ổn rồi, đã đến lúc để Vưu Anh Tuấn nhớ lại cái nhà này là ai làm chủ rồi đây.
Đúng lúc này, Hàn Phong bước vào văn phòng nói với bọn họ: “Hai người có thể đến gặp Đặng Diệu rồi.”
Nhiều ngày không gặp, Đặng Diệu dường như không hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ trầm mặc, âm trầm như tòa tháp sắt kia. Chỉ là lúc này, bộ đồ trên người hắn là quần áo tù nhân, đeo còng tay còng chân. Hắn ngẩng đầu, sắc mặt trở nên phức tạp khi nhìn thấy Vưu Minh Hứa.
Đặng Diệu cảm nhận được nên rất phẫn nộ, ngước con mắt ghê gớm nhìn cô chằm chằm. Nhưng cô thong dong điềm tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, còn mang theo ý cười khó lòng diễn tả. Đặng Diệu chợt nhớ lại cảnh tượng người phụ nữ này điên cuồng đánh hắn đêm đó, hắn chưa từng bị ai đánh đến thảm hại và đau đớn đến thế. Lòng hắn bỗng run sợ. Nỗi sợ hãi ấy giống hệt như khi hắn trốn chui trốn lủi trong gian giết mổ, nhìn xe cảnh sát hú còi lướt qua; giống hệt như tâm trạng bồn chồn vào lần đầu tiên hắn gây án.
Bên cạnh cô còn hai ánh mắt cùng dừng trên Đặng Diệu. Đặng Diệu chú ý đến, người đàn ông đó rất đẹp trai, rất tinh anh. Là loại người mà từ nhỏ hắn đã chẳng thể so bì. Ánh mắt người đàn ông rất lạnh, thấm đẫm nỗi hận thù và tức giận.
Đặng Diệu chợt thấy bản thân vô lực, nhỏ bé biết bao. Hắn tràn đầy căm phẫn song bất lực nhường nào, cần cổ đỏ bừng cúi rạp đầu xuống.
“Khai hết rồi?” Vưu Minh Hứa hỏi.
Đặng Diệu: “Ừm.”
Nhưng lại nghe thấy cô cười lạnh: “Tôi thấy chưa chắc.”
Đặng Diệu lặng thinh, từ từ ngẩng đầu nhưng lại thấy ánh mắt sắc như dao của người phụ nữ đang ghim thẳng vào hắn.
“Nghe nói, anh không chịu thừa nhận có một tên đồng phạm?” Vưu Minh Hứa hỏi.
Đặng Diệu vẫn không nói, rồi lại thấy cô cười lạnh: “Anh ta đúng là đã diễn một vở kịch hay, muốn thoát thân, phủi sạch quan hệ. Đáng tiếc là cẩn thận mấy cũng có sai sót, càng chu toàn càng dễ dàng để lộ sơ hở. Điểm sơ hở lớn nhất chẳng phải là sân nhà anh đó sao? Còn cần tôi nhắc hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT