“Vậy là được rồi, tẹo tôi lên Kim Thị lấy cũng
được.” – Cô thở phào nhẹ nhõm, “A, tôi không hiểu rõ về Thượng Hải lắm
mà lại muốn mua một căn hộ, anh nhiều cổ phần như vậy thì quan hệ cũng
không phải tầm thường…”
“Em muốn tôi giới thiệu à?”
Cô gật đầu, anh cũng có chút thắc mắc nhưng chẳng dám hỏi. Để một khoảng
không trong bầu không khí, trở nên ngột ngạt. Anh vươn vai lên tiếng:
“Tẹo tôi đưa em thuốc mà bác sĩ kê đơn.”
“Tôi có bị bệnh gì đâu?”
“Dạo này đầu em có đau không?” – Anh rót cốc nước rồi đưa cô.
“Cũng thi thoảng.” – Cô cầm cốc nước rồi nhấm một ngụm, bình thản trả lời;
chắc anh đã được bác sĩ nói nên biết là chuyện bình thường.
“Tôi đưa em về nhà.” – Anh đứng dậy.
“Đừng! Tôi sẽ ở Thượng Hải.” – Cô dùng hai tay mình ngăn cản anh bằng cách cầm tay.
“Em nên về nhà đi, trời tối rồi.” – Anh ngoảnh mặt lại nhìn đăm chiêu.
Bên ngoài, tưởng hôm nay là một ngày đẹp trời; ai ngờ tí tách mấy hạt mưa
thi nhau đáp đất. ‘Đoàng’ một tiếng sấm như xé toạc cả bầu trời, nó
khiến cô giật bắn mình đến mức nhảy vồ lên người anh. Anh xoa đầu, ôm cô vào lòng, ôn nhu nói:
“Vậy là em ở Thượng Hải?”
Tưởng chừng cô sẽ một mình ở một khách sạn nào đó để cư trú một thời gian.
Nào ngờ bây giờ cô đang ngồi trên xe với anh để về Kim Gia. Cũng tại anh cứng đầu quyết không cho cô đi đâu với thời tiết giông bão này, nếu cô
có mệnh hệ gì chả biết anh sẽ trách mình như nào nữa. Bước vào căn nhà,
cô thấy nó mới chính là nơi cô thuộc về, nhưng quanh đây thật lạnh lẽo
và cô đơn dù đã có những người làm ờ đây. Rụt rè đi vào nhà, anh dặn dò
cô cẩn thận:
“Em đi tắm đi, nước mưa ngấm vào ốm đấy.”
Cô định gật đầu nhưng nhận ra mình không mang theo quần áo, rối rít lắc đầu.
“Sao thế? Cứ tự nhiên như ở nhà.” – Anh cởi cà vạt rồi móc lên giá.
“Cảm ơn nhưng mà…”
“À, quần áo tôi có, em đợi nhé.” – Anh bước chân lên cầu thang.
“Này…”
“Hử?” – Anh ngoảnh mặt lại.
“Quần…quần áo nam tôi không mặc đâu.” – Cô gãi đầu đỏ mặt.
Anh phì cười rồi đi lên phòng của mình. Khoảng một lúc sau quay lại với bộ
quần áo ngủ nữ, bây giờ cô ngại đỏ ửng cả tai vì vừa nãy nghĩ những thứ
vớ vẩn. Đưa cho cô bộ đồ đó rồi ân cần nói:
“Nước ấm rồi nhé, dầu gội sữa tắm của nữ đều có. Tôi tắm dưới tầng.”
“Cảm ơn Kim Tổng.”
Ai nấy đều làm việc cá nhân của mình, một không gian tĩnh lặng hòa trong
tiếng mưa ngoài kia. Cơn mưa lớn dần, nhưng lại dịu đi những tiếng sấm;
thi thoảng bầu trời đen ngoài kia sáng một góc trời bởi chớp. Những giọt mưa đua nhau đáp xuống những cây lá trong vườn thượng uyển, mỗi một
giọt mưa mang trong mình một nốt nhạc, cơn mưa mùa xuân đêm nay thật dữ
dội. Nhưng nó mang anh và cô gần nhau hơn.
Cô mở cửa phòng tắm, mái tóc hơi ướt được cô chăm chút cẩn thận lúc đi
xuống cầu thang, nghe đâu đó tiếng đàn cùng với tiếng mưa tí tách thật
bình yên. Hóa ra, anh đang chơi đàn violin, một nam nhân sắc đẹp phải
gọi là tuyệt mĩ đang chơi đàn khiến ai cũng say mê. Cô lên tiếng thán
phục:
“Oa, anh chơi giỏi ghê. Bài này cũng hay nữa.”
“Là bài cuối cùng tôi và Vũ Huyền cùng hát trước khi xa nhau.” – Anh dừng chơi, mỉm cười đáp lại.
“Vậy à…” – Cô cúi mặt xuống buồn thay anh.
Anh đặt cây violin xuống, mở máy tính lên làm việc. Thấy anh bận bịu với
công việc của công ty nên cô ngồi trên thềm của cửa sổ ở trên tầng hai.
Ngồi đăm chiêu ngắm những giọt mưa. ‘Giá như cô có thể biết được số phận thật sự về mình cũng như những giọt mưa này, chúng biết rằng kiểu gì
cũng phải rơi xuống rồi lại bốc hơi thành mây.’ Từ lúc nào anh đã tới
gần, hai tay cầm cốc rượu vang đỏ tiến tới đưa cho cô rồi ngồi xuống bên thềm cửa sổ đó:
“Nghĩ gì đăm chiêu vậy?”
“Chậc, chuyện riêng ý mà.” – Cô cười cho qua.
Anh chẳng giám hỏi gì hơn, chỉ gật đầu nhấm môi cốc rượu đó. Cô lên tiếng tiếp:
“Bộ đồ này của cô Kim nhà anh đúng chứ?” – Cô ấp úng
“Ừm.”
Cô dựa người vào tấm kính ở cửa sổ, hà hơi vào đó rồi vẽ linh tinh như
biểu hiện sự rối rắm của bản thân. Thở dài, nhắm mắt suy nghĩ về mình,
cô hạ tông giọng mình trầm xuống nói với anh:
“Anh nói anh đang theo đuổi tôi đúng chứ?”
“Em cảm thấy phiền sao?” – Anh đáp lại bằng câu nghi vấn.
“Không, cảm thấy bị thay thế.” – Cô cười nhạt.
Anh vươn người tới gần cô, đặt cốc rượu vang xuống, đặt lên gò má cô một nụ hôn rất nhanh rồi rời ra, cười nhẹ:
“Lần sau, em đừng làm vẻ mặt đó trước mặt tôi. Tôi không yên lòng…”
Cô giật mình, ủn nhẹ anh ra, rồi bình tĩnh nói:
“Chúng…chúng ta vẫn là đối tác.”
“Chuyện em là ai em vẫn không hỏi sao?”
“Tôi là ai không quan trọng.”
“Tôi sẽ bảo vệ em. Tìm ra người đứng sau việc này.” – Anh lùi người lại với vị trí ban đầu.
“Đừng, tôi không muốn…”
“Hử? Sao vậy, em nhớ ra được gì sao?”
Đáp lại anh là cái im lặng, hóa ra cô đã thiếp đi từ bao giờ. Anh cười
hiền, bế cô về phòng của mình, rồi đắp chăn cẩn thận, nhẹ nhàng đóng
cửa. Tối hôm nay anh sẽ ngủ ở sofa, vì cô vẫn coi anh là một đối tác.
Lúc ngủ, khuân mặt cô vẫn toát lên một sự đau thương. Phải chăng cô đã nhớ
được gì về quá khứ của mình nên mới tìm đến anh sau 3 năm trời?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT