Nghe chị Bình nói như vậy, Đường Diệc Sâm nhất thời hiểu ra. Người tới đón Thủy Tâm Nhu đi nhất định là Phí Lạc.
“Chị Bình, đêm nay không cần nấu cơm cho chúng tôi, chúng tôi trễ chút sẽ về.” Nói xong, Đường Diệc Sâm cầm chìa khoá xe của anh ra cửa.
Nhấn trang thiết bị trên xe, Đường Diệc Sâm kết nối Bluetooth gọi cho Thủy Tâm Nhu.
Phí Lạc còn đang thử xe, Thủy Tâm Nhu ở một bên nhìn, cô không tham dự. Thình lình di động của cô vang lên, đưa mắt nhìn màn hình, là cuộc gọi của Đường Diệc Sâm. Sửng sốt vài giây Thủy Tâm Nhu mới bắt máy.
“Bà xã, em ở đâu?”
“Nhu Nhu, em cảm thấy chiếc xe này như thế nào?”
Cơ hồ là cùng lúc, hai người đàn ông đều cất tiếng hỏi. Đương nhiên, trong điện thoại Đường Diệc Sâm tương đối nghe rõ giọng người đàn ông này là của ai.
Không tự giác, hàng mày anh tuấn của Đường Diệc Sâm siết chặt, ánh mắt sắc bén như liệp báo cũng lướt qua tia giận dữ.
Thủy Tâm Nhu nhìn Phí Lạc, cô làm dấu tay OK, bên kia cô cũng không giấu diếm Đường Diệc Sâm.
“À… Buổi chiều Phí Lạc tới tìm em đi coi xe, hiện tại đang cùng anh ấy thử xe.”
“Đại lý hãng xe nào, anh qua đón em, anh đang trên đường tới.” Lời nói của Đường Diệc Sâm có phần cường ngạnh, lại mang theo một tia bá đạo không cho phép cự tuyệt.
Đôi mắt đẹp như nước chớp chớp, Thủy Tâm Nhu hừ nhẹ, “Tụi em ở đại lý McLaren 4s.”
“Được, anh lập tức tới đó.”
————————————-
Ban đầu, bọn họ không phải tới đại lý McLaren 4s.
Không biết Phí Lạc trúng gió gì, anh lại dẫn cô tới đây, lại liên tục thử xe.
Trước kia, cô chỉ biết là anh có vẻ thích những kiểu xe như Lamborghini, Ferrari. Đi Mỹ ba năm, tên nhóc thối này ngay cả sở thích cũng thay đổi.
Cất kỹ điện thoại, Thủy Tâm Nhu vẫn thất thần ngồi trên ghế chờ xem tạp chí. Cô rất thích chiếc McLaren P1, thấy thế nào liền thích thế đó, nhìn đến không muốn buông tờ tạp chí xuống.
Phí Lạc xuống xe, anh cùng nhân viên bán hàng ký giấy tờ xác nhận sau cùng. Nếu Thủy Tâm Nhu nói chiếc xe này không tệ, vậy anh liền đặt, lại còn lựa thêm một bộ động cơ cao.
“Xin hỏi, có thể đặt mua chiếc P1 không? Nếu có thể giúp tôi đặt một chiếc.” Vừa chờ đợi đơn đặt hàng, ánh mắt thâm trầm sắc bén của Phí Lạc tràn ngập tò mò liếc nhìn người đang giúp anh làm hồ sơ mua bán.
“Anh Phí, thật ngại quá, anh đến chậm một bước rồi, sáng hôm nay chúng tôi mới vừa đặt cho một vị khách. Nhanh nhất phải đến tháng sau mới có. Nếu anh không vội, chúng tôi có thể đặt trước giúp anh, có điều phải đến tháng sau mới giao hàng.”
Đôi mắt thâm thúy có chút tối trầm, Phí Lạc nheo mắt lại nói: “Tháng sau hả? Có hơi chậm, có thể giúp tôi thương lượng với vị khách kia một chút, nhờ anh ấy nhường lại cho tôi. Tôi có thể bồi thường tiền cho anh ấy.”
Giá của một chiếc McLaren P1 trong nước là 1260 vạn, mua nổi chiếc xe này tuyệt đối là phú hào, huống chi đối phương thật sự không thể đắc tội.
Ngay lập tức, nhân viên bán hàng dịu dàng cự tuyệt thỉnh cầu của Phí Lạc, “Anh Phí, thật xin lỗi, chuyện này chúng tôi không giúp được.”
Tựa hộ là nghĩ tới cái gì, ánh mắt Phí Lạc co rụt mạnh, “À.. vậy có thể cho tôi biết người đặt chiếc xe ấy là ai không?”
“Anh Phí, thật xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng.”
“Như vậy à… Cám ơn! Giao hàng chậm quá, tôi tạm thời không đặt chiếc P1.”
Lấy đơn đặt hàng, Phí Lạc đi tới chỗ Thủy Tâm Nhu.
“Quyết định mua? Tên nhóc thối, anh thật đúng là biết tiêu tiền, vừa về liền đổi một chiếc xe mới mấy trăm vạn.” Thủy Tâm Nhu cân nhắc cười cười.
“Ông già nhà anh nói chị anh sinh ra liền phụ trách xinh đẹp như hoa, tiêu xài. Đàn ông chỉ phụ trách kiếm cơm no áo ấm cho chị ấy. Nhưng mà, anh không ngốc như vậy, tiền của chính mình như thế nào cũng phải tiêu xài một chút, bằng không liền không có động lực đi kiếm tiền rồi. Huống hồ, bên cạnh anh lại không có phụ nữ tiêu xài.
Hơn nữa, chị ấy có anh rể anh nuôi là được, cho dù chị ấy xài như thế nào, với gia thế nhà anh rể thì chị ấy xài không hết đâu.” Cùng với tiếng nói tràn đầy từ tính, Phí Lạc có thâm ý khác nhìn chằm chằm Thủy Tâm Nhu.
“Xì… Anh đây là đang oán giận ông già nhà anh trọng nữ khinh nam đi, anh ghen tỵ với chị anh rồi hả?”
Không phải anh không thích phụ nữ sao?
Cho nên, muốn phụ nữ ở bên cạnh để làm chi nha?
Nếu anh có phụ nữ, chẳng phải là cực kỳ không bình thường!
Có nháy mắt như thế, Thủy Tâm Nhu có phần lờ mờ rồi.
“Chắc có một chút. Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, chờ chút anh chở em về.”
Không đợi Thủy Tâm Nhu đồng ý, Phí Lạc đã lôi kéo tay cô đi tới trước.
——————————-
Xe Đường Diệc Sâm đứng ở trước cửa đại lý 4s, ngồi ở trong xe anh nhìn thấy Phí Lạc nắm tay Thủy Tâm Nhu tùy tiện đi ra.
Ánh mắt lạnh lùng trong phút chốc rét lạnh như sương tuyết, vẻ mặt âm trầm.
Đường Diệc Sâm bất ngờ xuống xe, anh bá đạo kéo Thủy Tâm Nhu vào trong ngực mình, tùy ý kéo ra khoảng cách giữa hai người bọn họ.
Anh cũng ngay trước mặt Phí Lạc chiếm lấy đôi môi Thủy Tâm Nhu, cho cô một nụ hôn nóng bỏng, giống như không nhìn thấy khuôn mặt đen thui căng cứng đông lạnh kia của Phí Lạc. Mãi đến khi hơi thở Thủy Tâm Nhu có chút dồn dập, Đường Diệc Sâm mới dời môi mỏng gợi cảm đi.
Anh nheo đôi mắt như đầm nước sâu không thấy đáy, nhìn chằm chằm Phí Lạc không chớp mắt.
“Cảm ơn anh đã đi cùng vợ tôi cả một buổi chiều. Tôi rảnh, cũng không phiền đến người bạn thân này nữa rồi.”
Lời nói của Đường Diệc Sâm rõ ràng gây hấn, ánh mắt Phí Lạc hiện lên một cơn sóng, anh cũng nhìn thẳng anh.
“À… tôi và Nhu Nhu là bạn thân cực kỳ tốt, không ai có thể thay thế được. Đương nhiên, quan hệ của chúng tôi cực kỳ gần gũi, là bạn từ nhỏ, đương nhiên so với những người đến sau quan hệ bền chắc hơn rất nhiều.”
Bọn họ đang nói cái gì vậy trời?
Thủy Tâm Nhu ổn định hô hấp dồn dập, cô liếc qua liếc lại giữa Đường Diệc Sâm và Phí Lạc.
Cũng bởi vì cô không nghe lời nằm ở nhà, đi ra ngoài xem xe với Phí Lạc, Đường Diệc Sâm mới tức giận sao?
Nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng kia của anh, ngay cả nói chuyện cũng giống như mang theo dao.
Xì… Quỷ hẹp hòi!
Anh hôn rất mạnh, có phần thô lỗ, cánh môi của cô còn có chút đau.
“Chúng tôi là vợ chồng, mỗi ngày đều làm chuyện cực kỳ thân mật, muốn đầu bạc tới già, còn nữa thời gian cả đời rất dài. Anh nói xem, người nào mới thân thiết nhất đây?”
Nghe vậy, Thủy Tâm Nhu cực kỳ bất lực nâng trán, đôi má đã ửng đỏ.
Vẫn cảm thấy rất kỳ quái, vì sao Đường Diệc Sâm và Phí Lạc vừa thấy mặt liền giống như thuốc súng, nháy mắt biến thành con nít như vậy?
Bọn họ gặp mặt tổng không thể bình tĩnh nói một câu, luôn luôn cầm thương mang côn, hận không thể đánh chết đối phương.
Xem ra, đời trước bọn họ khẳng định là kẻ thù, vừa thấy mặt liền trả thù.
“Chuyện kia… tới phiên em nói được không? Đường Diệc Sâm, chúng ta đi thôi. Phí Lạc, hôm nào đi, em mời anh ăn cơm.” Nói xong, Thủy Tâm Nhu nửa kéo nửa lôi Đường Diệc Sâm lên xe.
Nếu cãi nhau trước cửa tiệm người ta, vậy rất khó coi nha, bọn họ không biết xấu hổ nhưng cô còn cần mặt mũi.
Nhìn Thủy Tâm Nhu cứ như vậy rời đi cùng Đường Diệc Sâm, trong lòng Phí Lạc cực kỳ khó chịu, khuôn mặt tuấn tú của anh cũng thêm lạnh lùng đen thui.
Tay nắm thành quyền, khớp ngón tay trở nên trắng, nhìn rõ ràng vô cùng.
——————————
Ngồi trên chiếc xe việt dã nhập khẩu Land Rover, Đường Diệc Sâm và Thủy Tâm Nhu đều không hé răng.
Thủy Tâm Nhu cảm thấy thật mắc cười, cô hiện tại ngồi ở ghế trước, ngày hôm qua xe của chồng cô lại có người phụ nữ khác ngồi nha.
Xe của cô bị đụng phải, mà chồng cô lại chùi đít giúp cho người phụ nữ kia, lại còn mời người phụ nữ kia ngồi lên xe anh.
Đến bây giờ, anh đối với vụ tai nạn xe ngày hôm qua cũng không nói một chữ.
Tội nghiệp chiếc Ferrari màu đỏ của cô, vậy mà so ra kém chiếc BMW màu đỏ ngọc của người ta.
Tròng mắt hoạt bát chuyển động, tay Thủy Tâm Nhu cũng không yên, khẽ gõ nhịp.
Ngón tay thon dài khẽ kéo, cái hộc trước mắt bị cô mở ra, một cây son môi an tĩnh nằm ở bên trong.
Ánh mắt sắc bén của cô đã nhìn thấy rồi.
Tuyệt đối không phải của cô.
Bĩu môi, Thủy Tâm Nhu có phần mạnh tay đóng sầm cái hộc kia lại.
Tiếng vang kinh động đến Đường Diệc Sâm, anh dời mắt liếc Thuỷ Tâm Nhu vẫn ngây ngốc không nói tiếng nào một cái. Cô lại đang cắn ngón tay.
Không ai hé răng, không khí trong xe vẫn căng thẳng.
Đường Diệc Sâm lái xe tới khách sạn Peninsula, anh tắt máy cởi dây an toàn, chuẩn bị muốn xuống xe. Thủy Tâm Nhu ngồi ở ghế trước lại một chút ý tứ muốn xuống xe cũng không có.
“Đường Diệc Sâm, em không muốn ăn món Tây, em muốn đi phố Chùa.”
“Được!” Đường Diệc Sâm ngồi lại, một lần nữa thắt dây an toàn, khởi động xe.
Vừa đến phố Chùa, Đường Diệc Sâm ngừng xe xong, Thủy Tâm Nhu liền trực tiếp mở cửa xe xuống, tiếng đóng cửa kia của cô vô cùng chói tai.
Hơn nữa, cửa vừa đóng lại, cô không đợi Đường Diệc Sâm xuống xe liền trực tiếp đi vào bên trong phố Chùa.
Giật giật cánh môi, hàng mày lưỡi mác anh tuấn của Đường Diệc Sâm chau lại, ánh mắt thâm thuý của anh cũng nheo lại.
Nhìn bóng lưng băng lãnh kia của Thủy Tâm Nhu, anh mở cái hộc ở trước ghế lái phụ ra. Anh cũng nhìn thấy, bên trong có một cây son.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT