Đường Diệc Sâm mới cùng Nguyễn Hàm tách ra không bao lâu, lúc này lại nhận được tin tức cô xảy ra tai nạn xe.

Không biết người cô như thế nào? Có bị thương hay không?

“Em ở đâu? Anh lập tức qua đó.”

“Em mới đi ra khỏi nhà hàng, quẹo trái đại khái đi được 500m.”

Anh bây giờ còn ở nhà hàng, vậy là khá gần, “Được, anh lập tức tới, em trước đừng hoảng hốt.”

Cúp điện thoại, Đường Diệc Sâm sải bước đi tới xe của mình, lái xe chạy tới nơi xảy ra tai nạn.

Lưu manh, người này sao lại như thế *, đụng phải xe của cô vẫn còn không đi xuống xem xem hoặc là nói lời xin lỗi gì gì đó.

Đôi mắt đẹp của Thuỷ Tâm Nhu nháy mắt bốc lửa, tự nói với bản thân người có tu dưỡng tốt không được kích động, nhất định phải bình tĩnh.

Khí chất, khí chất! Có thế nào cũng phải là thục nữ, cô cũng có thể là một thục nữ biết điều!

Đầu xe BMW màu đỏ va chạm đuôi xe Ferrari màu đỏ đến lõm, cho thấy người lái xe bất cẩn đến thế nào.

Nhìn dấu vết cực kỳ giống như là cố ý.

Bĩu môi hừ lạnh, Thuỷ Tâm Nhu gõ gõ cửa sổ tài xế chiếc BMW màu đỏ ngọc, “Này, cô ơi, cô trốn ở trong xe cũng không phải biện pháp, việc này vẫn nên làm rõ. Nếu cô không chịu xuống xe, tôi sẽ báo cảnh sát đó.”

Người phụ nữ bên trong chiếc BMW màu đỏ chỉ đưa mắt theo cửa kính nhìn Thuỷ Tâm Nhu ở bên ngoài, cô cũng không vì vậy mà hạ cửa kính xe, càng không có bất kỳ lời nói nào.

Cô chính là không đi ra, bọn họ có thể làm gì cô!

Thật sự là bị người phụ nữ vô lại trong xe đánh bại, Thuỷ Tâm Nhu hít sâu vài cái kìm nén lửa giận sắp bốc cao, lại thở ra.

Ánh mắt sắc bén thâm trầm lạnh lùng kìm nén nhìn người phụ nữ trong chiếc BMW màu đỏ ngọc, Phí Lạc không vui chậm rãi khẽ mở môi mỏng, “Nhu Nhu, báo cảnh sát đi, để người ta tới xử lý, đỡ phải tức.”

“Good! Ý kiến hay!” Thuỷ Tâm Nhu giơ ngón cái về phía Phí Lạc.

Sau đó, cô lấy điện thoại ra.

Dãy số còn chưa bấm xong, bỗng dưng, ngay tại hiện trường tai nạn xe cộ của bọn họ vang lên một tiếng thắng xe chói tai.

Người đi tới gấp gáp đến thế nào chứ, thắng mạnh đến như vậy!

Hơn nữa, lại còn để lại dấu vết phanh xe màu xám.

Theo phản xạ, Thuỷ Tâm Nhu bỏ qua một bên việc báo cảnh sát, cô ngước mắt tuần tra nhìn một vòng.

“Đường tổng, thật tao nhã a, thì ra anh có thiên lý nhãn, biết Nhu Nhu bị xe đụng, vội vàng tới? Thật sự là ông chồng nhị thập tứ hiếu, ha ha.”

Phí Lạc dựa vào bên cạnh chiếc Ferrari màu đỏ của Thuỷ Tâm Nhu kia, hai tay khoanh trước ngực, khoé miệng nhếch lên một độ cung tà mị, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm đóng cửa chiếc xe việt dã nhập khẩu màu đen Land Rover bước xuống.

Ánh mắt trầm xuống, mày kiếm Đường Diệc Sâm nhếch lên.

Đôi mắt thâm thuý giao nhau với Thuỷ Tâm Nhu, anh muốn xem nhẹ Phí Lạc ở bên cạnh Thuỷ Tâm Nhu thật sự rất khó.

Biến mất hơn ba năm, anh ta lại trở lại. Anh hiện tại còn hiểu được cách che giấu cảm xúc của bản thân, cũng trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.

Hơi hơi ngẩng cao cằm, Đường Diệc Sâm thu hồi tầm mắt, anh dùng lực gõ gõ vào cửa sổ ghế lái chiếc BMW màu đỏ ngọc.

Người phụ nữ bên trong trực tiếp mở cửa xe, cũng điều chỉnh ghế lái, cô xuống xe.

“Sam, thật ngại quá, em mới vừa về nước đã gây phiền toái cho anh rồi. Quy tắc giao thông của Hong Kong em không rành lắm.” Nguyễn Hàm giang tay, vẻ mặt xin lỗi.

“Em không có việc gì thì tốt rồi, chuyện khác để anh xử lý, em vào xe anh ngồi trước đi.”

“Được, cám ơn.” Nguyễn Hàm cực thức thời lên xe của Đường Diệc Sâm, đồng thời ngồi ở ghế trước, cô không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cuộc đàm phán của bọn họ.

————————-

“Nhu Nhu, anh đã gọi xe cẩu đến đây, không cần báo cảnh sát, đều để anh xử lý đi, em xem có được không? Alice mới về Hong Kong, đối với nơi này không quen thuộc.”

Đường Diệc Sâm nhìn chằm chằm Thuỷ Tâm Nhu.

“Hì… Đường tổng, ý của anh là muốn giải quyết riêng sao? BMW màu đỏ ngọc đúng là không giá trị bằng chiếc Ferrari màu đỏ a… Anh xem, cốp xe phía sau đã lõm sâu vào trong rồi.”

Cùng với tiếng nói u lãnh, Phí Lạc còn dùng lực gõ gõ vào đuôi xe bị lõm.

“Hành lý của tôi ở bên trong, vô cùng vinh hạnh là nó cũng bị phá huỷ… Mặc dù là xe của vợ anh, cũng không thể không bồi thường chứ?”

Từ lúc Đường Diệc Sâm đột nhiên xuất hiện kêu người phụ nữ trên chiếc BMW kia lên xe anh, cổ họng Thuỷ Tâm Nhu liền không phát ra tiếng.

Hàm răng hung hăng cắn môi dưới, thật sâu hãm vào, cánh môi đều bị cô cắn đến trắng rồi.

Chớp chớp mắt to, Thuỷ Tâm Nhu kéo Phí Lạc lại, cô lạnh lùng nói với Đường Diệc Sâm, “Tuỳ anh.”

Alice… Alice, gọi thân thiết lắm!

Hơn ba năm, cô vẫn nhìn không thấu Đường Diệc Sâm.

Theo bản năng, Thuỷ Tâm Nhu liếc nhìn người phụ nữ trong xe Đường Diệc Sâm một cái.

Một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ, bộ dáng cũng rất xinh đẹp, cao lãnh lại không mất đi khí chất mê người, lại vẫn lộ ra một vẻ cường thế tháo vát.

Thuỷ Tâm Nhu xoay người mở cửa xe Ferrari, cô lên xe thu thập đồ đạc của mình.

Cô chậm rãi đi đến trước mặt Đường Diệc Sâm, nói: “Nếu như mở được cốp xe, phiền anh cho người đem hành lý đưa tới nhà họ Phí.”

“Được!” Hàng mi Đường Diệc Sâm rung rung, tầm mắt của anh chưa từng rời khỏi Thuỷ Tâm Nhu.

“Đồ đạc này nọ của em cũng lấy khá đủ rồi, cũng không biết em có để những món khác trong cốp xe hay không. Nếu anh cảm thấy vô dụng thì tuỳ tiện ném đi, không cần mang về nhà.”

Không tự giác, đôi mắt thâm thuý của Đường Diệc Sâm nheo lại, anh không có hé răng.

Cô vậy mà đủ bình tĩnh, cái gì cũng không hỏi, cũng không tức giận, cũng không nháo.

Xe cẩu đến nơi, Đường Diệc Sâm cùng lái xe làm thủ tục liên quan, sau cùng, anh đưa cho Thuỷ Tâm Nhu ký tên.

Lấy giấy tờ qua, ánh mắt sắc bén của Thuỷ Tâm Nhu liếc thấy chủ xe ký tên cho chiếc BMW màu đỏ kia hoá ra là Đường Diệc Sâm.

Chiếc xe kia vậy mà là của anh, anh khi nào thì mua chiếc BMW màu đỏ?

Cô không biết!

A…. chuyện lớn chuyện nhỏ cũng không cần nói cho cô biết.

Có lẽ, anh có rất nhiều chuyện, cô không biết a!

Thuỷ Tâm Nhu ngớ ra một phen, cô vẫn ký tên, sau đó trả lại giấy tờ cho Đường Diệc Sâm.

“Vậy thì phiền anh rồi, em và Phí Lạc đi trước.”

Nói xong, Thuỷ Tâm Nhu đã nắm tay Phí Lạc đón một chiếc taxi rời đi trước.

Đầu mày cau chặt, đôi mắt Đường Diệc Sâm như là cây đao băng lãnh bình tĩnh trừng mắt nhìn hai bàn tay kia.

Xe cẩu rời đi, Đường Diệc Sâm cũng lên xe, Nguyễn Hàm cũng cài dây an toàn.

“Sam, các anh quen biết nhau à? May nhờ có anh, nếu không em không biết nên làm cái gì bây giờ. Xem ra, em phải nhanh chóng làm quen với Hong Kong rồi.”

“Anh đưa em về khách sạn trước, chờ chút nữa anh nói Vô Ngân đưa cho em một chiếc xe khác.”

Khởi động động cơ, Đường Diệc Sâm lái xe đi.

“Thực xin lỗi! Cô gái đó… cô ấy là vợ anh? Người đàn ông bên cạnh cô ấy…. hình như em không nên hỏi rồi.”

Đôi mắt lóng lánh ánh sao chuyển động, Nguyễn Hàm đúng lúc im miệng. Nhưng mà ánh mắt tìm tòi nghiên cứu vẫn không rời khỏi khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm.

“Ừ, cô ấy là vợ anh, người đàn ông kia là bạn từ nhỏ của cô ấy.” Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Đường Diệc Sâm làm cho người ta nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, lời anh nói ra cũng rất nhẹ nhàng bâng quơ.

“À… xem ra em gây hoạ lớn rồi! Hôm nào đi, em mời vợ anh ăn cơm giải thích.”

“Không cần khách sáo, cô ấy không để ở trong lòng đâu.”

“Ồ… vậy là tốt rồi!”

Nheo mắt lại chậm rãi mở ra, Nguyễn Hàm nhìn chằm chằm Đường Diệc Sâm, rất nghiêm túc nói: “Hay đi ăn tối trước đi, em mời anh, cho em một cơ hội cám ơn anh. Lỡ như vợ anh xảy ra chuyện gì trong vụ tai nạn này, em thật sự áy náy. Cũng cám ơn anh thay em xử lý tốt.”

Đường Diệc Sâm không chút dao động tạm dừng vài giây, khẽ mở môi mỏng: “Được rồi, vậy cũng nên là anh mời em mới đúng.”

“Anh với em quen biết như vậy, không cần phải nói lời khách khí. Anh cho em điều kiện hậu đãi như thế, em cảm kích anh còn không kịp nữa.”

Nói xong, bên môi Nguyễn Hàm có thâm ý khác cười cười.

———————————-

Thuỷ Tâm Nhu cùng Phí Lạc ăn cơm nước xong, bọn họ đi tới quán bar kia của Phí Lạc uống chút rượu.

“Anh Lạc trở lại, chị Nhu rốt cục cũng đến đây. Ba năm anh không có ở Dolly này, chị ấy chưa từng tới qua.” Quản lý quán bar trêu ghẹo nói.

“Cậu đi làm việc đi, làm gì mà nói nhảm nhiều như vậy. Người ta hiện tại là mợ cả nhà họ Đường, lúc này không giống như xưa, có thể nói đến là đến à? Vậy phải ứng phó với bao nhiêu tin tức lá cải nữa chứ!”

Thu được cái nhìn xem thường của Phí Lạc, quản lý quán bar thức thời tránh đi.

“Này, ba năm không gặp, giống như anh ‘man’ hơn đó, nói một câu nghe khí phách như vậy. Xem ra sống ở Mỹ cũng không uổng phí.” Thuỷ Tâm Nhu nghiêng đầu nhìn Phí Lạc, khoé môi hiện lên ý cười nhạt nghiền ngẫm.

“Anh đẹp trai hơn phải không, cũng rất có mị lực phải không, em liệu có thích anh như vậy không?”

Ha ha… Thuỷ Tâm Nhu cười ra tiếng, “Đúng là không thể khen, mới khen đã bay lên trời rồi.”

“Nhu Nhu, em cùng Đường Diệc Sâm…. có chỗ nào không tốt sao? Hôn nhân của hai người…. em sống không hạnh phúc à?”

Phí Lạc bình tĩnh nhìn Thuỷ Tâm Nhu, anh hỏi rất nghiêm túc.

“Vì sao lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ trên mặt của em viết mấy chữ cực kỳ không vui thật to ư? Ha ha…. Em vẫn là bộ dáng trước kia mà.”

“Uống xong ly cocktail này anh đưa em về.”

“Phí Lạc, anh chừng nào thì trở nên gà mẹ như vậy rồi hả? Anh vừa về đến đã muốn đuổi em đi sao? Em còn chưa muốn về nhà, còn chưa tới 12 giờ, còn sớm, cuộc sống về đêm ở Hong Kong vừa mới bắt đầu nha.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play