Liếc mắt nhìn cấp dưới một cái, Trình Triển Bằng phân phó nói: “Cậu đi gọi điện thoại cho Đường Diệc Sâm, nói cho anh ta biết vụ án này đã có manh mối, bảo anh ta buổi chiều tới cục cảnh sát một chuyến.
Còn về phần anh ta muốn làm gì, cũng không phải là chuyện chúng ta nên lo lắng, nhưng mà, bước qua phạm vi này liền là chức trách của chúng ta, hiểu không?”
Cấp dưới vẫn còn có phần lờ mờ, Trình Triển Bằng nhíu mày lắc lắc đầu, lập tức đi về phòng làm việc của mình.
—————
Thuỷ Tâm Nhu mới từ bên ngoài trở về, đi ngang phòng thư ký liền bị gọi lại, “Tổng giám, anh Phí đã chờ trong phòng chị lâu rồi. Thật ra thì sau khi chị đi không lâu anh ấy đã tới.”
Thuỷ Tâm Nhu mặt không mang biểu tình gì, đạm mạc hừ nhẹ. “Ừ, tôi biết rồi.”
Cất bước đi về phía phòng làm việc của mình, mở cửa, Thuỷ Tâm Nhu nhìn thấy Phí Lạc.
Biểu tình nghiêm túc, ánh mắt lãnh ngạnh, khoảnh khắc Phí Lạc nhìn thấy Thuỷ Tâm Nhu kia, lo lắng trong lòng giống như hiện lên ánh mặt trời, ngay cả ánh mắt lạnh như băng cũng dần trở nên ấm áp.
Lông mày nhíu chặt vì lo lắng, anh vọt tới trước mặt Thuỷ Tâm Nhu, đau lòng nhìn cô, “Nhu Nhu, bọn họ có làm khó em không? Đường Diệc Sâm tên khốn đó, hắn ta làm sao có thể để em vào cục cảnh sát chứ?”
Không tự giác, trong đầu Phí Lạc hiện lên một tia hồ nghi, ngay sau đó, trái tim của anh từng hồi từng hồi đau đớn.
Anh càng hối hận chính mình hôm qua tìm hết sức vẫn không tìm thấy cô.
Ngay cả Phí Lạc cũng biết cô vào cục cảnh sát, nói vậy, tin tức cô vào cục cảnh sát sớm đã truyền khắp Hongkong.
Đường Diệc Sâm, anh ngạo mạn như vậy, là anh làm sao?
Đôi mắt đẹp lấp lánh phun lửa giận, trong lòng không thoải mái, biểu tình của Thuỷ Tâm Nhu cũng khá lạnh lùng.
“Phí Lạc, anh đi về trước đi, em muốn một mình yên lặng một chút.” Đúng, cô lúc này thật sự cần bình tĩnh nghĩ kỹ một chút, ngẫm lại nên đối phó như thế nào, triệt để thoát khỏi Đường Diệc Sâm ngạo mạn.
Lão hổ không phát huy, anh thực cho rằng chị đây dễ khi dễ.
Khốn kiếp, cô sẽ không bỏ qua cho anh.
Cô muốn móc mắt anh ra, lột da anh, đánh gãy gân cốt của anh, còn có, cô muốn phế…. chỗ đó của anh.
Dám khi dễ cô như vậy, anh là người đầu tiên, cũng tuyệt đối là người cuối cùng, về sau, cô tuyệt đối không cho phép có chuyện tương tự như vậy xảy ra.
Trong lúc vô thức, đôi má non mịn bóng loáng của Thuỷ Tâm Nhu hơi hơi ửng đỏ, đó là tức giận không cam lòng.
“Nhu Nhu, mặc kệ phát sinh chuyện gì, em còn có anh. Nếu cần anh, lúc nào em cũng có thể gọi điện cho anh.”
Nếu Thuỷ Tâm Nhu cũng không chịu nói gì, Phí Lạc cũng không muốn miễn cưỡng cô.
Anh căn bản không dám nghĩ tiếp, anh sợ…
Không kiềm chế được, Phí Lạc siết chặt bàn tay thành hình quả đấm, khớp ngón tay cũng trở nên trắng.
Ngóng nhìn Thuỷ Tâm Nhu thật sâu, vô cùng thức thời, anh xoay người rời khỏi văn phòng.
————————
Sau khi bữa ăn cùng Thuỷ Mộ Hàn kết thúc, Đường Diệc Sâm đi đến cục cảnh sát, tiếp đãi anh vẫn là thanh tra Trình Triển Bằng.
“Anh Đường, vụ án của anh đã có tiến triển rồi. Theo khẩu cung của Thuỷ Tâm Nhu, ý của cô ấy là mượn xe của anh chứ không phải ‘trộm’. Quả thực, về phần xe của anh, chúng tôi điều tra thấy đã đậu trong gara nhà riêng của nhà họ Thủy. Sự tình là như vậy, nếu hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, anh có gì bất mãn có thể khởi tố cô ấy.”
Nói xong, Trình Triển Bằng giao chứng cớ xác nhận cho Đường Diệc Sâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT