Hơi hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng của Đường Diệc Sâm trong phút chốc như phủ một tầng sương rét lạnh, vẻ mặt âm trầm.

Người đàn ông vô cùng ưu tú, anh vừa xuất hiện liền dễ dàng trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.

Phong thái này của anh cùng cặp mắt mị hoặc mê người khiến cho ánh mắt ái mộ của các cô gái ở đây đều biến thành hình trái tim, thậm chí còn lớn mật đi đến gần anh.

Đường Diệc Sâm chỉ đảo ánh mắt âm lệ qua, vẻ mặt nghiêm khắc cảnh cáo khiến cho những người phụ nữ muốn đến lấy lòng anh thức thời tránh ra chỗ khác.

Đang trò chuyện cùng Phí Lạc đột nhiên cảm thấy một trận lạnh buốt, Thuỷ Tâm Nhu không tự giác rùng mình, giật mình, đôi mắt đẹp như nước đề phòng nhìn chung quanh một lượt.

Thình lình, cô thấy Đường Diệc Sâm đứng sau lưng cô, cặp mắt hoa đào thâm trầm kia đang âm lệ nhìn chằm chằm cô.

Má ơi, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới.

Đây tuyệt đối không đúng lúc, đúng là âm hồn không tan.

Thuỷ Tâm Nhu ngớ ra một phen, rất nhanh sau đó cô xoay người cười duyên với Đường Diệc Sâm, vẻ mặt lại vô cùng ngây thơ.

Cô nghiêng đầu, ánh mắt như nước không chút che giấu sự khinh miệt cùng trào phúng chăm chú nhìn anh.

Nhíu mày, cô nhẹ nhàng xoắn sợi tóc hơi gợn nơi gáy ngọc, động tác của cô cực kỳ có ý đùa cợt.

Hừ cười một tiếng, Thuỷ Tâm Nhu ngồi bắt chéo hai chân đẹp, voan mỏng màu đen không thể che hết mảng lớn da thịt tuyệt đẹp.

Dáng ngồi của cô cực kỳ có tính quyến rũ và có lực mê người, loáng thoáng, ánh mắt thâm sâu của Đường Diệc Sâm nổi lên ánh lửa.

Kiêu ngạo trừng mắt nhìn, Thuỷ Tâm Nhu đưa tay về phía quầy rượu, ý bảo đưa một ly rượu tới.

Đánh đòn phủ đầu, Thuỷ Tâm Nhu bỏ qua Phí Lạc ở một bên, cô đem ly rượu đưa cho Đường Diệc Sâm.

Rồi sau đó, thân thể của cô giống như treo trên người Đường Diệc Sâm, đôi môi đỏ mọng mê người tại lỗ tai anh hà hơi.

“Đường tổng, thật có nhã hứng nha!”

Cô cố ý phả hơi thở bên cổ anh, kiêu ngạo cảm nhận anh run rẩy cùng âm thanh hít khí của anh.

Khoé môi Đường Diệc Sâm chứa ý cười thâm sâu, con ngươi sâu xa khó hiểu dính chặt trên khuôn mặt Thuỷ Tâm Nhu.

Bàn tay to vòng qua eo cô, lập tức kéo cô vào trong lòng mình, môi mỏng của anh quét nhẹ qua vành tai mẫn cảm của cô. Anh kề sát làn môi của cô nói nhỏ, tiếng nói tràn ngập mị lực, “Ồ, em muốn nghịch với lửa ư?”

Thuỷ Tâm Nhu nở nụ cười đẹp ngọt ngào với Đường Diệc Sâm, “Đường tổng, chẳng lẽ anh vẫn còn non sao? Anh chơi không nổi trò chơi của người trưởng thành ư?”

Đường nét trên khuôn mặt tuấn tú bỗng dưng đanh lại, cằm căng thẳng, ánh mắt Đường Diệc Sâm hiện lên một tia sắc nhọn như báo săn.

Có thâm ý khác giật giật khoé miệng, tạo thành một độ cung tà tứ. Trong giây lát, tay anh dùng lực lôi kéo, thình lình Thuỷ Tâm Nhu ngã ngồi trên người anh, bộ ngực mềm mại của cô vừa lúc ở trên bộ vị trọng yếu của anh.

“Em có muốn thử một chút hay không? Không dối gạt em, anh rất muốn…. ôm ôm xoa xoa! Đàn ông vốn là sói, cho dù hồ ly có giảo hoạt, kết cục của nó luôn luôn bị sói… ăn sạch!”

Nụ cười lúm đồng tiền đẹp ngọt ngào cứng lại, Thuỷ Tâm Nhu muốn vùng vẫy nhưng lại bị Đường Diệc Sâm chế trụ eo nhỏ nhắn. Cô không thể động đậy, cũng không dám động bừa.

Ặc………….

Cô cảm nhận được, tên lưu manh chết tiệt này vậy mà thật sự có phản ứng rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play