Giằng co trong vài giây, Thuỷ Tâm Nhu chớp cặp mắt to nhìn Phí Lạc, “Anh đi về trước đi, nên giải quyết vẫn phải giải quyết, chờ em về nhà sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Nhu Nhu…”
“Anh yên tâm, em không sao.” Nói xong, cô đưa chìa khoá xe cho Phí Lạc.
Phí Lạc còn muốn khuyên Thuỷ Tâm Nhu, cô đã đóng cửa xe lại, chặn anh ở bên ngoài.
“Mộc Lâm Sâm, tôi đã ngồi trong xe anh, anh muốn đưa tôi đi đâu?” Thuỷ Tâm Nhu tức giận hừ lạnh, ánh mắt giảo hoạt khinh bỉ nhìn Đường Diệc Sâm vẫn đang bình tĩnh nhìn mình.
Hì hì, Đường Diệc Sâm khẽ cười ra tiếng, thú vị hỏi: “Em dám một mình ngồi trong xe anh, em không sợ anh sao?”
Đồ lưu manh, buồn cười như vậy sao?
Ai sợ ai hả? Cho tới bây giờ cô cũng không sợ anh, được hay không?
Thật là tên đàn ông thối không biết xấu hổ! Nhất định, cực kỳ rõ ràng!
“Anh làm gì nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, có người nào nói cho anh biết, không tìm đường chết thì sao lại chết không? Bằng không ngày nào đó anh chết thẳng cẳng cũng không biết chính mình vì chuyện gì mà bị người giết chết. Cho nên, phải có khẩu đức, chớ nói bừa!”
Đường Diệc Sâm chỉ nhìn cô chằm chằm, cùng bộ dáng vô cùng kiêu ngạo khi nãy không giống nhau. Thuỷ Tâm Nhu buồn bực, không tự giác nhíu mày.
Là vì cô xinh đẹp sao, anh nhìn cô lâu như vậy?
Mặt mũi cô không tệ, dáng người cũng đẹp, nhưng cũng không đến mức nhìn cô chằm chằm tới chảy nước miếng chứ.
Theo tầm mắt Đường Diệc Sâm cúi đầu nhìn chính mình, giật mình, Thuỷ Tâm Nhu lập tức lấy tay che ngực.
“Khốn kiếp, háo sắc!”
Bởi vì vừa rồi lôi lôi kéo kéo, chỗ treo chiếc kính râm ngay ngực trong lúc lơ đãng bị tụt xuống, nửa bầu ngực trắng nõn lộ ra hơn nửa trước mắt Đường Diệc Sâm.
Của cô…. anh thấy, vô cùng rõ ràng.
Kìm lòng không đậu, Đường Diệc Sâm thật sự hít một hơi, đôi mắt chăm chú nhìn Thuỷ Tâm Nhu đột nhiên tối đen, “Anh sẽ cho rằng em mời gọi anh, uhm hừ, em có ý với anh đúng không? Bà xã, thích anh thì cứ việc nói thẳng, không cần thẹn thùng, cũng không cần rụt rè, ông xã em đều biết.”
Càng nói càng thái quá, Thuỷ Tâm Nhu tức giận trừng mắt với Đường Diệc Sâm, nhưng mà, mặt của cô đã đỏ đến mang tai rồi.
“Lưu manh! Anh ngậm miệng lại, không được gọi tôi là bà xã của anh.”
“Là em cho anh xem, anh lại không phải cố ý muốn xem của em. Hồng hào tươi trẻ, còn nữa, dáng người của em tựa hồ cũng không tệ.” Ánh mắt đào hoa sâu thẳm hàm chứa ý cười.
Bị Đường Diệc Sâm mập mờ trêu chọc như vậy, trong lòng Thuỷ Tâm Nhu bốc lên ngọn lửa giận không cách nào dập tắt được.
Ở trước mặt anh, một chút thục nữ cô cũng không thể hiện nổi, tao nhã lại càng không biết đi nơi nào rồi.
“Bị anh nói trúng rồi hả? Sớm hay muộn đều phải nhìn, dù sao anh lại không thấy được trọng điểm, em không cần nhỏ mọn như vậy, bà xã tương lai.”
Tên khốn kiếp này quá đáng giận, cũng quá vô sỉ rồi.
Hừ lạnh một tiếng, cô đưa tay mở cửa xe.
“Thắt dây an toàn, nếu chờ chút nữa em bay ra ngoài kính chắn gió kia cũng không liên quan tới anh nha…”
Thuỷ Tâm Nhu mở cửa xe không được, chiếc Porsche màu bạc bắt đầu chạy như bay trên con đường ven biển.