Nếu nói anh không yêu Hoa Thiên Tầm, có thể sao?

Bốn năm trước, anh cũng không biết trúng độc gì của cô. Anh vì cô hủy hôn ước vốn có với Bối Kỳ, không để ý mọi người phản đối cưới cô. Ngày vui ngắn chẳng tầy gang, bọn họ kết hôn mới mấy tháng liền ly hôn. Nên chất vấn chính là, Hoa Thiên Tầm từ đầu tới cuối có yêu anh hay không đi, cô chỉ lợi dụng anh thôi sao?

Có điều, hiện tại không còn gì quan trọng, truy vấn cũng không có ích lợi gì, cuộc sống của anh vẫn phải tiếp tục.

Bây giờ lại khác, anh cùng người phụ nữ khác ở cùng nhau.

Thủy Mộ Hàn bình tĩnh nhìn Thủy Thịnh Duệ, anh cực kỳ nghiêm túc trả lời: “Ba là ba con, ba ba đương nhiên sẽ yêu con. Ba ba cùng mẹ đã tách riêng, chúng ta đều có cuộc sống của riêng mình, cho nên, ba cùng mẹ không có khả năng ở cùng nhau.”

“Vì sao hai người không thể ở cùng nhau? Con đều thấy, mỗi lúc trời tối mẹ đều lén lấy hình chụp của ba ra xem, nhìn nhìn liền khóc.”

“…”

“Mỗi lần mẹ đều lén khóc, tưởng con ngủ thiếp đi rồi, sẽ không biết.”

“…”

Lại một lần nữa, Thủy Mộ Hàn trầm mặc. Anh không biết nên trả lời vấn đề của Thủy Thịnh Duệ như thế nào.

Việc làm của Hoa Thiên Tầm khiến anh cực kỳ chấn kinh.

Chẳng lẽ, ngay cả con trai cô cũng phải lợi dụng tới mê hoặc anh sao?

Đột nhiên, cửa phòng bệnh đẩy ra, Hoa Doãn Hạo đi tới.

“Tư Thác, chú Hạo tới đón con xuất viện đây. Đi, chúng ta cùng trở về thôn Hoa Điền. Ủa, mẹ con đâu?”

Dù sao nhìn thế nào cũng cảm thấy Thủy Mộ Hàn không vừa mắt, Hoa Doãn Hạo cũng xem anh trở thành người trong suốt. Anh vượt qua anh, trực tiếp muốn ôm Tư Thác. Bàn tay to của anh còn chưa chạm tới Hoa Tư Thác, nháy mắt Thủy Mộ Hàn đã ôm con trai lên.

“Hoa Thiên Tầm không nói với anh sao? Tôi muốn mang Thịnh Duệ đi.”

“Thịnh Duệ? Hừ… Thủy Mộ Hàn, anh đây có bao nhiêu oán hận anh Thác Dã, anh ấy có làm gì trở ngại anh à, ngay cả tên của Tư Thác anh cũng phải đổi. Tư Thác là trái vui vẻ trên cây ở thôn Hoa Điền chúng tôi, tôi không tin chị Hoa sẽ đem con giao cho anh.”

Nói xong, Hoa Doãn Hạo đưa tay đoạt lại đứa nhỏ.

“Doãn Hạo, dừng tay, là chị để cho anh ấy đem Thịnh Duệ đi.” Đẩy Bối Kỳ trở lại phòng bệnh, Hoa Thiên Tầm thấy thế, cô lập tức lên tiếng quát Doãn Hạo.

“Chị Hoa, chúng ta cũng không phải nuôi không nổi Tư Thác, chị vì sao đem bảo bối giao cho anh ta? Em không rõ.” Hoa Doãn Hạo cực kỳ tức giận, anh hung tợn trừng mắt nhìn Thủy Mộ Hàn.

“Mẹ, con không đi, con muốn cùng mẹ trồng hoa bán hoa.” Chân bị thương còn chưa hoàn toàn lành lại, Thủy Thịnh Duệ lại không chút ngoan ngoãn ở trong lòng Thủy Mộ Hàn, cậu vùng vẫy quay tới quay lui, lại còn vung nắm tay nhỏ đánh Thủy Mộ Hàn.

“Con chán ghét ba ba, con không thích ba ba, con muốn mẹ.”

“Thịnh Duệ, con phải ngoan, không được quậy. Mẹ đã giao con cho ba ba, không có con, mẹ mới có thể cùng người đàn ông khác kết hôn sinh con.”

Nói lời ngoan độc trái lương tâm, hai tay Hoa Thiên Tầm buông thỏng hai bên nắm chặt đùi mình.

Nhớ kỹ giờ khắc phân ly này, cô không thể mềm lòng.

“Con ghét mẹ, con không thích mẹ nữa… hu hu…”

“Thủy Mộ Hàn, anh mau ôm con đi đi, tôi không muốn nhìn thấy thằng bé nữa.”

Thủy Mộ Hàn rét lạnh liếc Hoa Thiên Tầm một cái, anh ôm Thủy Thịnh Duệ bỏ đi. Tài xế vừa xách hành lý vừa đẩy Bối Kỳ đi theo sau.

Nghe tiếng khóc càng lúc càng xa, Hoa Thiên Tầm sửng sốt một phen. Cô hướng ra cửa phòng, che miệng bình tĩnh nhìn Thủy Thịnh Duệ khóc rống không ngừng. Cho đến khi bọn họ vào thang máy, cô mới ngồi sững trên đất, nước mắt cố nén phút chốc tràn mi.

“Chị Hoa, em không biết chị vì sao phải làm như vậy, nhưng mà, em biết chị nhất định không nỡ bỏ Tư Thác. Chết tiệt, chị không nói gì với em. Trước khi anh Thác chết, ảnh có bảo chị mọi việc phải đi tìm luật sư Hắc Mộc Đồng, chị vì sao không tới tìm cô ấy hỗ trợ, cần gì phải hành hạ bản thân như vậy?”

“Doãn Hạo, có một số việc em sẽ không hiểu.”

Trong lòng khó chịu ngột ngạt lại không thể mắng Hoa Thiên Tầm, Hoa Doãn Hạo chỉ có thể đấm lên tường. Anh còn tức giận đá thùng rác bệnh viện một cái. Như là nhớ tới cái gì, Hoa Thiên Tầm run rẩy lấy điện thoại ra, cô gọi vào số điện thoại Thủy Tâm Nhu cho cô.

“Alo, ai vậy?”

“Tâm Nhu, là chị Thiên Tầm đây. Anh em vừa mới đón Thịnh Duệ, thằng bé khóc rất nhiều, em có thể về nhà ngó thằng bé một chút không? Có chuyện gì, em nói cho chị biết có được không?”

“Được, em xong công việc đang làm dở sẽ về thăm thằng bé.”

“Cảm ơn!”

“Không cần khách khí!”

——————–

Trở lại nhà họ Thủy, Thủy Thịnh Duệ ngừng khóc, nhưng mà, cậu đều ném mấy món đồ chơi anh chuẩn bị cho cậu đi, trốn dưới chăn, không chịu gặp ai.

“Tính tình đứa nhỏ này thật chẳng ra sao, Hoa Thiên Tầm bình thường dạy dỗ trẻ nhỏ như thế nào a!” Qua Nhã xoa xoa huyệt Thái Dương, oán trách.

“Bác gái, trẻ nhỏ sợ người lạ, cho thằng bé thêm chút thời gian sẽ thích ứng được thôi.”

“Đúng vậy, mẹ, phải kiên nhẫn một chút. Huống chi thằng bé từ nhỏ không rời xa mẹ nó, nó hiện tại cũng rất đau khổ.”

“Mẹ mặc kệ, Mộ Hàn, con xử lý nó đi.”

Qua Nhã không đồng ý Thủy Mộ Hàn dẫn thằng bé trở về, nhưng mà, cháu trai của mình cũng không thể theo người đàn bà xấu xa Hoa Thiên Tầm, trong lòng bà thật sự xoắn xuýt.

Cái con gấu nhỏ này thật là khó xử!

“Bối Kỳ, em ở đây nói chuyện với mẹ đi, anh đi xem Thịnh Duệ.”

“Được, anh mau đi đi.” Ánh mắt Bối Kỳ tối tăm, cô nóng lòng muốn thấy Thủy Thịnh Duệ khiến cho nhà họ Thủy gà chó không yên, tốt nhất là người lớn đều chán ghét nó.

Gõ gõ cửa, Thủy Mộ Hàn đi vào phòng Thủy Thịnh Duệ.

“Duệ Duệ, ba đến thăm con nè.”

“…”

Thủy Thịnh Duệ vẫn trốn dưới chăn, cậu không chịu đi ra.

Mím môi, ánh mắt nhỏ mờ mịt đầy u oán. Hừ, mẹ không cần cậu nữa, mẹ tống cậu đi, mẹ cùng người đàn ông khác kết hôn sinh con.

Cậu không thích mẹ, cậu cũng không chơi với bà.

“Duệ Duệ.. ba ba bày đồ chơi với con có được hay không?”

Hít hít cái mũi, Thủy Thịnh Duệ xốc chăn lên, thò cái đầu nhỏ ra, ánh mắt chớp chớp nhìn Thủy Mộ Hàn.

“Ba không thể cưới mẹ được sao? Như vậy mẹ không cần cùng người đàn ông khác kết hôn sinh con rồi.”

“…”

Thủy Mộ Hàn cau mày vuốt cằm. Cách nghĩ của trẻ con thực đơn giản, nhưng mà, điều đó không có khả năng.

“Duệ Duệ, ba sẽ không ở cùng một chỗ với mẹ con, về sau, con sẽ có mẹ mới.”

“Đồ lừa đảo, con không thích ba.” Nói xong, Thủy Thịnh Duệ lại che kín đầu.

“Duệ Duệ, con ra ngoài trước đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, được không?”

“Không được, con không muốn thấy ba, con cũng không muốn nói chuyện với ba.” Giọng nói trẻ con mang theo chút oán giận, cậu nhóc kia thật sự tức giận.

Thủy Tâm Nhu thình lình đẩy cửa đi vào.

“Anh, anh ra ngoài trước đi, để em tới thử.”

Nếm cảm giác thất bại sâu sắc, theo bản năng đưa mắt nhìn tấm chăn phình lên, Thủy Mộ Hàn gật đầu đồng ý.

Cửa vừa đóng lại, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, tiếng khóc thút thít đứt quãng truyền đến, Thủy Tâm Nhu chậm rãi đi đến bên giường, cũng ngồi xuống. Giọng nói của cô hết sức dịu dàng, “Thịnh Duệ, có phải nhớ mẹ không?”

Kỳ cục, bà đã không cần cậu nữa, cậu còn lâu mới nhớ bà.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng mà, nước mắt Thủy Thịnh Duệ càng chảy càng nhiều.

“Nếu người bạn nhỏ mà nghe lời, cô út liền gọi điện thoại cho mẹ cậu ấy…”

“….”

Dưới chăn vẫn không có động tĩnh gì.

“Điện thoại Hoa Thiên Tầm là số mấy nhỉ? Mình nghĩ hình như là … 1, 3, 5…”

“Không đúng, số điện thoại của ma mi mất một số 0.”

Nhìn Thủy Thịnh Duệ xốc chăn thò đầu ra, Thủy Tâm Nhu cười cười, “Ồ… mất số 0, cô út bấm số ha. Có muốn nói chuyện với mẹ hay không?” Thủy Tâm Nhu giơ di động đã bấm số.

“Chỉ có mấy phút thôi nha, cô phải đi toilet.” Thủy Tâm Nhu đưa điện thoại cho Thủy Thịnh Duệ, cô đi vào toilet phụ.

“Tâm Nhu.. Tâm Nhu.. là em sao?” Hoa Thiên Tầm gọi vài tiếng, di động Thủy Tâm Nhu một chút tiếng động cũng không có.

Điện thoại đã kết nối.

“Tâm Nhu… Tâm Nhu.. là em tìm chị sao?”

Giọng của ma mi rất hay a…, cậu rất nhớ bà.

Cái mũi Thủy Thịnh Duệ cay cay, hốc mắt cũng nháy mắt đỏ ửng, có một lúc, cậu mới khẽ gọi, “Mẹ…”

Giọng nói kia vẫn mang theo giọng mũi nghèn nghẹn.

“Thịnh Duệ… thực xin lỗi, mẹ không nên nói với con như vậy.”

“Mẹ… con rất nhớ mẹ.”

“Mẹ cũng nhớ con…”



Vài phút đi qua, Thủy Tâm Nhu mới từ toilet đi ra, cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Thủy Thịnh Duệ.

“Nhớ mẹ phải không?” Thủy Tâm Nhu cầm điện thoại lại, cũng sờ sờ đầu cậu.

“Ma mi con tạm thời không thể ở cùng con, nhưng mà, Duệ Duệ có muốn sau này cùng ba mẹ ở cùng nhau không?”

Thủy Thịnh Duệ không nói, cậu chỉ nhìn Thủy Tâm Nhu gật gật đầu.

“Nếu con muốn nguyện vọng nhanh thực hiện được, đầu tiên Duệ Duệ phải làm một bé ngoan, dụ ba ba và bà nội vui vẻ, bọn họ mới đồng ý yêu cầu của Duệ Duệ a. Mẹ không có ở đây, trách nhiệm bảo vệ ba ba có phải ở trên người Duệ Duệ hay không?”

Cái hiểu cái không, Thủy Thịnh Duệ nhíu mi, sau đó, lại lắc lắc đầu.

“Ba ba chỉ có thể là của Duệ Duệ và ma mi, không thể bị người khác cướp đi, đúng hay không?”

Giống như rất có đạo lý, Thủy Thịnh Duệ gật gật đầu.

“Cho nên, Duệ Duệ phải dính chặt ba ba, ở chỗ ba ba thường xuyên nói chuyện của ma mi, như vậy ba ba mới có thể nhớ ma mi, mới có thể muốn ma mi, ông ấy mới có thể ở cùng với mẹ con, biết không?” Thủy Tâm Nhu nhíu mày, giờ khắc này cô giống như biến thành vô gian đạo nha.

Nếu Bối Kỳ biết cô nói với thằng bé như vậy, phỏng chừng cô ấy sẽ bóp chết cô.

Nghiêng đầu, Thủy Thịnh Duệ ngây thơ hỏi, “Cô út, làm như vậy thì mẹ có thể trở lại bên cạnh con sao?”

“Gần giống như vậy, còn phải xem tạo hóa của bọn họ, còn phải nhìn con hỗ trợ như thế nào. Chẳng lẽ, con muốn ba ba là của người khác, mẹ cũng biến thành người khác à?”

Theo phản xạ, Thủy Thịnh Duệ lắc lắc đầu.

“Được lắm, có ngộ tính, cứ nghe cô út nói mà làm.”

Theo bản năng, Thủy Tâm Nhu sờ sờ bụng dưới, đã hơn mười ngày trôi qua, kết tinh của bọn họ không biết có hay không a!

Cục cưng của bọn họ nhất định rất đáng yêu!

Cô thậm chí có một chút chờ mong.

————————-

Đốt điếu thuốc lá kẹp giữa hai đầu ngón tay, Phí Lạc bình tĩnh nhìn văn kiện, chậm rãi nhả khói. Trên bàn công tác đặt một bản kế hoạch, là của tập đoàn Liên Khải, anh cực kỳ nghiêm túc xem xong.

Anh đích thực cảm thấy khả thi.

Phun ra khói trắng lượn lờ tung bay, tản ra… Tâm tình của Phí Lạc cũng giống vậy, tung bay, chìm xuống…

Vươn tay vuốt vuốt khuôn mặt tuấn tú, hít hơi thuốc sau cùng, Phí Lạc cầm điện thoại nội bộ, “Ngụy Lai, cậu báo cho Liên Khải, nói ngày mai qua ký hợp đồng.”

Đơn giản hai câu như vậy, Phí Lạc cúp máy, sau đó, anh hẹn Thủy Tâm Nhu cùng đi ăn tối.

Nghe thư ký báo tin vui, Nguyễn Hàm cũng bất ngờ. Thương mại điện tử Hoàn Vũ làm khó bọn họ một thời gian lâu như vậy cũng không thông qua bản kế hoạch, vậy mà giờ nói có thể ký rồi. Trừng mắt nhìn, Nguyễn Hàm bình tĩnh nhìn thư ký, hỏi, “Mấy năm nay tin tức của tập đoàn Liên Khải đều do Tài Phú Thông viết, là ai chỉ định vậy?”

“Nguyễn phó tổng, là tổng giám đốc chỉ định.”

“À.. không có việc gì, cô ra ngoài trước đi. Chậm đã… cô báo lại với Thương mại điện tử Hoàn Vũ, ngày mai tôi đem hợp đồng qua ký.”

“Vâng!”

Thư ký đi ra ngoài, Nguyễn Hàm còn đang trầm tư.

Làm như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, con ngươi của cô lập tức nheo lại, cô thần tốc gõ bàn phím, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình. Không ngoài dự đoán của cô, Lam Thấm Vi thật sự có vấn đề, Tổng biên tập Tài Phú Thông hóa ra là bạn trai của cô.

Tính ra, Đường Diệc Sâm cũng cực kỳ có vấn đề!

Càng thêm xác định ý nghĩ của mình, Nguyễn  Hàm gọi điện thoại cho Lam Thấm Vi.

“Tổng biên tập Lam, xin chào! Tôi là Nguyễn phó tổng của tập đoàn Liên Khải, tôi muốn hẹn cô ra nói chút chuyện.”

Nguyễn phó tổng của Liên Khải? Cô ấy tìm mình, Lam Thấm Vi rất bất ngờ.

“Được, gặp ở đâu?”

“Hội sở Ngự Cảnh Loan, 7 giờ tối nay, tôi ở đó chờ cô.”

“Được, tôi nhất định đến.”

Cúp điện thoại, bên môi Nguyễn Hàm không tự giác nổi lên nụ cười tăm tối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play