Vì muốn xác định cho rõ, Thủy Tâm Nhu chạy chậm tới.

“Khả Tâm…”

Mặc dù gọi to nhưng giọng nói lại cực kỳ mềm nhẹ, chỉ có bọn họ nghe thấy, giật mình ngẩn người ra, Đường Khả Tâm luống cuống. Theo bản năng, tay nắm xe lăn thật chặt.

Chết tiệt, sao lại khéo như vậy, mới vừa né tránh anh cả, chị dâu lại tới!

Đường Khả Tâm cố gắng trấn tĩnh, tiếp tục đẩy Vũ Văn Thác đi về phía trước. Ở trong lòng, cô cũng cầu nguyện anh đừng lên tiếng.

“Khả Tâm… là em sao?” Chưa dám khẳng định, gọi một tiếng đối phương cũng không quay đầu nhìn lại, Thủy Tâm Nhu lại gọi thêm tiếng nữa.

Làm sao bây giờ nha? Lúc này cô khẳng định không thể tùy tiện rời khỏi, chị dâu khẳng định sẽ hoài nghi.

Tim thình thịch nhảy loạn, tròng mắt Đường Khả Tâm chuyển động qua lại, trong lúc bối rối, cô không chú ý, đẩy Vũ Văn Thác vào bụi hoa ven đường.

Nghe được tiếng giày cao gót càng ngày càng gần, nhất thời Đường Khả Tâm ngồi chồm hổm xuống, cô hôn lên đôi môi mỏng lãnh ngạnh của Vũ Văn Thác.

Người ta đang hôn, Thủy Tâm Nhu đột ngột dừng bước.

Cô chỉ liếc về phía trước một cái, không thấy rõ mặt, nhưng mà, cô lại ngại đi qua nhìn chằm chằm người ta.

Nếu thật là cô út, cô ấy hẳn sẽ không không để ý tới cô chứ?

Huống hồ, cô ấy bây giờ còn đang ở Anh, hẳn là do cô nhìn nhầm thôi.

Trên thế giới này người giống nhau cũng không phải không có.

Nghĩ như vậy, Thủy Tâm Nhu xoay người bỏ đi, cô từ bỏ tìm tòi cho ra kết quả.

Nguy hiểm thật, may mắn chị dâu không có đi qua, hoặc là chờ cô quay đầu nhìn lại.

Khuôn mặt tuấn tú đen thui của Vũ Văn Thác vẫn bình tĩnh, Đường Khả Tâm hôn anh, anh một chút phản ứng đều không có.

Nghe được tiếng bước chân càng ngày càng xa, Đường Khả Tâm còn chưa kịp dời khỏi cánh môi anh, bàn tay to lạnh như băng kia đã nắm eo nhỏ của cô, kéo ra khoảng cách giữa bọn họ.

Cường bạo tách ra hai cánh môi dán nhau.

“Cô đủ rồi chứ? Cô là Đường Khả Tâm, hay là người nào của cô ta?” Đôi mắt không chớp cực kỳ thâm trầm, không mang theo một tia tình cảm, giọng nói như băng sương.

Bỗng dưng bàn tay to của anh nhanh nhẹn dời lên trên, chế trụ cằm dưới của Đường Khả Tâm, hai tròng mắt lóe ra hận ý.

“Cậu… cậu chủ, tôi không biết Đường… Đường Khả Tâm… mà cậu nói là ai, tôi là Điềm Tâm. Cậu.. cậu biết cô ấy sao? Cậu…. sao cậu lại hỏi như vậy a? Cậu hận cô ấy ư? Hay là một người rất quan trọng với cậu?”

Khóe miệng lãnh ngạnh giật giật một phen, không báo động trước, Vũ Văn Thác bỏ qua Đường Khả Tâm. Trọng tâm không ổn định, cô té ngã trên đất.

“Cô tốt nhất không nên có liên quan gì với Đường Khả Tâm, ở trước mặt tôi không cần đề cập tới cái tên đó. Về sau đừng dẫn tôi tới chỗ nhàm chán như vậy, tôi phải về nhà.”

Vừa rồi nghe những đứa trẻ này ca hát, không hiểu sao tâm tình anh cực kỳ buồn bực, anh chán ghét tiếng ca trẻ con tràn ngập hồn nhiên kia.

Nếu không phải bởi vì trên người cô có mùi hương mà Trịnh Sơ Tuyết thích, mà vừa lúc là mùi hương Đường Khả Tâm chán ghét, nói không chừng, anh thật sự sẽ cho rằng cô chính là Đường Khả Tâm. Anh không dám cam đoan sẽ không bóp chết cô.

Bị đau kêu thành tiếng, Đường Khả Tâm ngồi dậy, tay đẩy xe lăn, “Được, chúng ta về nhà.”

Đưa lưng về phía Đường Khả Tâm, không tự giác, Vũ Văn Thác nhẹ tay khẽ vuốt môi mỏng khêu gợi.

Xúc cảm kia, cực kỳ mềm mại, môi cô giống như rất ngọt… trúc trắc thật giống như nụ hôn đầu tiên Trịnh Sơ Tuyết hôn anh, chỉ có môi dán môi.

Không đúng, môi của cô còn mềm mại hơn, mang theo mùi chanh nhàn nhạt.

Có nháy mắt như thế, nỗi lòng Vũ Văn Thác lỡ mất một nhịp rồi.

—————————

Rời khỏi cô nhi viện, Thủy Tâm Nhu lái xe tới bệnh viện.

Cháu cô cũng sắp xuất viện cho nên cô đến xem.

“Thịnh Duệ… cô mang quà đến cho con nè…”

Cậu vẫn tương đối thích người khác gọi cậu là Tư Thác, bị sửa tên thành Thủy Thịnh Duệ nên cái môi hơi hơi trề ra.

Phát hiện ánh mắt không vui của Hoa Thiên Tầm, cậu mới gọi một tiếng “Cô nhỏ!”

Tròng mắt trong suốt lại vẫn lộ ra một tia khiếp đảm.

“Từ từ sẽ quen, trong khoảng thời gian ngắn thằng bé vẫn là khó tiếp thu.”

“Tâm Nhu, cám ơn em thường tới thăm thằng bé.”

“Không có gì, em đi ngang qua đây, thuận tiện tới xem. Tình hình của Thịnh Duệ tốt hơn rất nhiều… Đúng rồi, cảnh sát có tra ra lái xe gây chuyện không? Tâm quá ngoan độc, đụng phải con nít còn chạy trốn, cũng không gọi giúp cấp cứu.”

“Là Doãn Hạo thấy, lái xe đụng vào người rồi bỏ chạy, cảnh sát đã điều tra, biển số xe là giả.”

Hơi hơi thở dài, Thủy Tâm Nhu nhìn Hoa Thiên Tầm tiếp tục nói: “Anh em vài năm nay thay đổi rất nhiều, nếu anh ấy làm có hơi quá mức, hy vọng chị có thể thông cảm cho anh ấy… Chị có quyết định gì chưa?

Mặc dù yêu cầu của anh ấy thật quá đáng, nhưng suy nghĩ cho thằng bé, cũng không phải không tốt. Có em ở đây, em sẽ không để cho thằng bé bị khi dễ, anh em cũng sẽ đối tốt với thằng bé.”

“Dạ Vũ Dực đã nói qua với Hắc Mộc Đồng, anh ấy nói thái độ của anh em cực kỳ cứng rắn, anh ấy sẽ không thay đổi quyết định. Chị còn muốn nói chuyện với anh ấy… hy vọng anh ấy có thể thay đổi chủ ý.”

“Anh ấy là người ăn mềm không ăn cứng, chị nói chuyện với anh ấy cẩn thận chút, đừng chọc giận anh ấy. Em còn có việc, đi trước đây.”

Thủy Tâm Nhu vừa rời đi, một cô y tá đeo khẩu trang cầm túi thuốc nước đi tới. Người y tá cực kỳ lưu loát giúp Thủy Thịnh Duệ đổi nước thuốc xong liền đi.

Hơi hoảng, Hoa Thiên Tầm cảm thấy y tá hôm nay sao lại kỳ quái như thế, bình thường thay nước thuốc đều hỏi tên, hôm nay lại không có.

Vừa thấy con trai, Hoa Thiên Tầm càng cảm thấy không thích hợp, mặt phiếm đỏ, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Nhấn chuông cấp cứu, nhổ cây kim truyền thuốc, Hoa Thiên Tầm giữ tay Thủy Thịnh Duệ, cô kinh hoảng kêu to: “Tư Thác, Tư Thác….. con làm sao vậy? Đừng dọa mẹ, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi. Đừng sợ đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ nắm tay Tư Thác rồi.”

Rất nhanh bác sĩ cùng y tá chạy đến, nhìn nhìn đồng tử của thằng bé, liền kéo màn tiến hành cấp cứu.

“Người nhà xin mời ra ngoài chờ.” Y tá mời Hoa Thiên Tầm rời đi trước.

“Bác sĩ, con tôi sau khi đổi nước thuốc mới mới bị như vậy, y tá kia mới đi không bao lâu.”

“Được, chúng tôi biết rõ, người nhà trước nhường một chút, đừng ảnh hưởng tới quá trình cấp cứu của chúng tôi.”

Mặc dù không cực kỳ tình nguyện, Hoa Thiên Tầm hai mắt tràn ngập sợ hãi vẫn bị y tá đẩy ra khỏi phòng bệnh.

Hai tay không nghe sai khiến kịch liệt run rẩy, hàm răng trên dưới cùng cánh môi va vào nhau lập cập, Hoa Thiên Tầm lấy điện thoại ra, nhấn vài lần, mới ấn được số điện thoại Thuỷ Mộ Hàn lưu cho cô.

“Cô đã nghĩ rõ rồi sao, đồng ý giao quyền giám hộ đứa nhỏ cho tôi hả?” Giọng nói nhẹ nhàng mà chậm chạp lạnh lùng vang lên, dịu dàng giống như một con dao đâm thẳng vào trái tim yếu ớt.

“Thủy… Thủy Mộ Hàn… Tư Thác nó… nó đang làm cấp cứu…” Hoa Thiên Tầm ngay cả giọng nói chuyện cũng run rẩy kịch liệt, toàn thân còn đang phát run.

Hoang mang lo sợ, cô không biết tìm ai, theo bản năng cô gọi điện thoại cho anh.

“Cái gì?” Thủy Mộ Hàn lập tức nhảy dựng khỏi ghế, chẳng quan tâm cầm lấy áo khoác tây trang treo trên ghế dựa, vừa nghe điện thoại vừa đi ra khỏi phòng.

“..”

“Tình huống của nó không phải tốt hơn rất nhiều rồi sao? Bác sĩ nói qua vài ngày nữa là có thể xuất viện, tại sao có thể như vậy?” Thủy Mộ Hàn cũng sốt ruột, trong giọng nói không tự giác nhu hòa hơn rất nhiều. Cửa thang máy vừa mở, anh liền hướng phía xe mình mà đi.

“Tôi cũng không biết, chuyện phát sinh rất đột ngột.”

“Tôi lập tức qua đó.” Nói xong, Thủy Mộ Hàn khởi động động cơ, nhấn chân ga, chiếc Lamborghini liền bay ra ngoài.

————————-

“Hoa Thiên Tầm, đây tới cùng là xảy ra chuyện gì, cô chăm sóc thằng bé như thế nào hả?” Đi nhanh một bước vào phòng bệnh, Thủy Mộ Hàn hoàn toàn không để ý Hoa Thiên Tầm đang run rẩy liền khởi binh vấn tội.

“…” Cánh môi run lên vài cái, Hoa Thiên Tầm kinh hách quá độ, yết hầu một chút thanh âm cũng phát không ra, cô đáng thương tội nghiệp nhìn chằm chằm Thủy Mộ Hàn bắt lấy cánh tay cô dùng lực lắc.

“Anh Thủy, mong anh bình tĩnh chút, đừng ầm ĩ đến đứa nhỏ. Anh tới văn phòng tôi đi, tôi nói sơ qua với anh.”

Tạm thời buông tha Hoa Thiên Tầm, Thủy Mộ Hàn đi theo bác sĩ tới văn phòng.

“Anh Thủy, sau khi chúng tôi cấp cứu, Thủy Thịnh Duệ đã qua cơn nguy hiểm, tính mạng của thằng bé cũng đã ổn định lại rồi. May mắn là cô Hoa sớm phát hiện nước thuốc có vấn đề, bằng không, nếu truyền được một phần ba nước thuốc, thằng bé liền khó cứu sống rồi.

Để đề phòng, nước thuốc đã niêm phong đưa đi xét nghiệm, buổi sáng ngày mai mới có kết quả. Tôi xem đơn thuốc, nước thuốc chúng tôi kê không có vấn đề gì. Như cô Hoa nói, y tá hôm nay có chút dị thường, cô ta đi vào đổi thuốc cũng không có thẩm tra đối chiếu tên bệnh nhân, trực tiếp đổi. Hành vi này đã vi phạm nghiêm trọng chức nghiệp thường ngày.

Đối với chuyện này, bệnh viện chúng tôi cũng nhanh chóng triển khai âm thầm điều tra. Sau khi theo dõi băng ghi hình nhiều lần, người làm việc có liên quan trong viện đi nhìn thử, phát hiện đối phương cũng không phải là nhân viên bệnh viện chúng tôi, là người ngoài trà trộn vào. Thủy tổng, anh xem có muốn báo án hay không?”

Chau mày, đồng tử mắt cũng buộc chặt, Thủy Mộ Hàn ngưng mặt trầm tư trong khoảnh khắc, “Không báo án, âm thầm điều tra thôi.”

Cũng dám hạ độc thủ với con trai của Thủy Mộ Hàn anh, nói vậy người tới đây cực kỳ thâm độc.

Anh không muốn ở phía sau bứt dây động rừng.

“Vậy nghe theo Thủy tổng, viện trưởng phân phó, toàn bộ nhân viên bệnh viện chúng tôi sẽ phối hợp truy tra.”

“Chờ một chút tôi điều mấy nhân viên bảo vệ vào khu nội trú, hy vọng phía bệnh viện hỗ trợ an bài một chút.”

“Không thành vấn đề.”

Trở lại phòng bệnh, Thủy Mộ Hàn bình tĩnh rất nhiều, không còn mất khống chế giống như lúc vừa tới bệnh viện kia nữa.

Đứng ở bên cạnh giường, đôi mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn con trai còn chưa tỉnh.

“Thủy Mộ Hàn, tôi đồng ý đem quyền giám hộ cho anh, anh phải đáp ứng tôi không thể để cho thằng bé có việc gì…” Nói xong, hốc mắt Hoa Thiên Tầm nháy mắt đã ươn ướt, trong giọt nước mắt chực trào tràn đầy thống khổ, ủy khuất, chua xót… cùng với bi ai không muốn nhưng lại không thể không tiếp thu!

Hai dòng chất lỏng ấm áp chậm rãi chảy qua gò má, biểu lộ tất cả cảm xúc của cô không sót cái nào.

Tiếng khóc nức nở truyền đến bên tai, Thủy Mộ Hàn không khỏi nhíu mày, cằm cũng căng cứng.

“Là con trai tôi, tôi khẳng định sẽ bảo vệ nó chu toàn, không ai có thể thương tổn đến một cọng tóc của nó.”

“Có thể chờ cho thằng bé khỏe lại rồi đón về không? Tôi còn chưa nói cho nó biết, cho nó chút thời gian chấp nhận, nó chưa từng rời khỏi tôi.”

Nước mắt thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn, Hoa Thiên Tầm đưa lưng về phía Thủy Mộ Hàn nói, đôi mắt bị nước mắt làm mơ hồ vẫn nhìn chằm chằm con trai.

Gật gật đầu, Thủy Mộ Hàn hừ nhẹ, “Có thể.”

“Về sau, mỗi tuần có thể cho tôi gặp thằng bé một lần không?”

“Không được!”

“Vì sao anh lại phải tàn nhẫn như thế chứ?”

“Một tháng chỉ có thể gặp một lần, đây là giới hạn của tôi rồi. Chờ chút tôi bảo Dạ Vũ Dực qua, cô ký vào thủ tục.”

A…. thực biết lợi dụng thời cơ, cũng nắm thật chặt thời gian, tuyệt không lãng phí cái nào.

Hai tay siết chặt, móng tay chọc thẳng vào trong da thịt, Hoa Thiên Tầm thật đã quên đau là cảm giác gì rồi.

Có lẽ, dưới mí mắt của Thủy Mộ Hàn, Tư Thác sẽ an toàn hơn so với ở bên cô.

Hơn nữa, điều kiện của anh cũng tốt hơn cô rất nhiều, anh có thể mua đồ tốt nhất cho con, đi theo anh, Tư Thác không phải chịu khổ.

Đột nhiên trong phòng bệnh rơi vào cảm giác ngưng trệ, không ai hé răng, ánh mắt đều nhìn chằm chằm đứa nhỏ trên giường bệnh.

——————————————

Ngụy Lai tay cầm một túi văn kiện, gõ gõ cửa, anh đi vào văn phòng Phí Lạc.

“Tổng giám đốc, tư liệu anh muốn tra, toàn bộ đều ở bên trong.” Nói xong, Ngụy Lai đặt túi văn kiện lên bàn, sau đó anh rời đi.

Tầm mắt từ màn hình máy tính dời tới trên túi văn kiện, Phí Lạc cầm lấy, cực kỳ nhanh mở ra xem.

Anh xem vô cùng chăm chú, một chữ, cho dù là một tấm hình, anh đều không bỏ qua.

Quả nhiên không ngoài suy đoán của anh, Đường Diệc Sâm tính kế Thủy Tâm Nhu.

Video clip ba năm trước đây hóa ra là anh đưa cho Lam Thấm Vi, cái cục diện kia là do anh bày ra.

Cùng anh làm vợ chồng hơn ba năm, Nhu Nhu hoàn toàn không biết.

Đường Diệc Sâm luôn miệng gọi bà xã, anh ta ngay cả một chút áy náy cũng không có sao?

Mối quan hệ thông gia nhìn như tình ý kia, thể hiện rõ là Đường Diệc Sâm muốn tập đoàn Vạn Huy bơm tiền, anh nào có yêu Nhu Nhu?

Đê tiện, vô sỉ!

Nếu thật sự yêu cô, sao lại thương tổn cô như thế này!

Không loại trừ khả năng tiếp cận cô ngay từ đầu chính là âm mưu trăm phương ngàn kế của anh ta!

Cầm lấy điện thoại, Phí Lạc gọi cho Thủy Tâm Nhu.

“Nhu Nhu, đêm nay em có rảnh không? Anh muốn mời em ăn cơm, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”

Thủy Tâm Nhu nhìn lịch trình của mình, vừa lúc cô rảnh rỗi, trả lời: “Được, em có thời gian.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play