*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hai đầu gối của Tạ Liên còn chưa chạm đất, Quân Ngô đã duỗi tay ra, nắm lấy khuỷu tay của y, không để cho y quỳ xuống thật, sau đó thở dài: "Tiên Lạc."
Tạ Liên lại đứng thẳng dậy, cúi đầu nói: "Xin lỗi."
Quân Ngô nhìn y, hỏi: "Ngươi nói vậy xem như đã biết sai rồi?"
Tạ Liên nói: "Biết sai rồi."
Quân Ngô hỏi: "Vậy ngươi nói thử xem, biết sai cái gì?"
Tạ Liên không đáp. Quân Ngô lắc đầu, nói: "Lường trước ngươi không biết mà."
Quân Ngô khẽ nghiêng đầu, ý bảo Tạ Liên đi theo mình, hai người cùng bước chậm ra sau điện Thần Võ. Quân Ngô chắp tay phía trước, vừa đi vừa nói: "Bây giờ Tiên Lạc trưởng thành rồi nhỉ."
Quân Ngô nói vậy, tất nhiên Tạ Liên không dám tiếp lời. Quân Ngô nói tiếp: "Ngươi phi thăng lên nhiều ngày thế rồi mà chưa một lần đến điện Thần Võ báo danh. Nếu đổi thành người nào bất kính như thế, điện Linh Văn có thể qua truy cứu trách nhiệm rồi đấy."
Kể từ sau lần ba phi thăng, Tạ Liên vẫn không dám đến điện Thần Võ gặp Quân Ngô, cũng chẳng biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với vị Đế Quân này, vậy nên cứ kéo mãi. Nhưng mà, tiếng "xin lỗi" khi nãy của y tất nhiên không phải ám chỉ điều đó. Quân Ngô hẳn cũng tỏ tường, nói tiếp: "Tiếng xin lỗi này của ngươi, nếu vẫn xin lỗi vì chuyện quá khứ thì bỏ đi, ta không nhận. Chính ngươi đã nói rồi mà, quên được thì quên đi."
Tạ Liên cười khổ: "Việc này làm sao quên được."
Quân Ngô bình thản nói: "Vậy nhìn về phía trước đi, còn rất nhiều chuyện cần ngươi đấy."
Tạ Liên xoa xoa ấn đường, nói: "Hiện tại Tiên Lạc chỉ là một vị thần đồng nát, không có pháp lực, đừng nói là được cần, chỉ mong không thêm gây thêm phiền phức là mừng rồi."
Quân Ngô nói: "Cần gì tự hạ mình như thế? Hai lần trước chẳng phải làm tốt lắm sao?"
Tạ Liên nói: "Chỉ là có lẽ đã đắc tội với Bùi tướng quân."
Quân Ngô nói: "Bên Minh Quang không có vấn đề gì đâu, ngươi đừng lo." Có thể do nói đến Bùi tướng quân nên không thể không nhắc về Hoa Thành, Quân Ngô xoay người hỏi: "Loan đao Ách Mệnh, Huyết Vũ Thám Hoa. Nói đi, lần này ngươi xuống dưới chọc trúng ai rồi?"
Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, đáp: "Đế Quân, ta thề ta thật sự không có làm gì hết. Chỉ là có một ngày ta tình cờ gặp được một anh bạn nhỏ rất thú vị dọc đường đi, ở chung với cậu ấy một thời gian, ngoài ra không nghĩ gì nhiều cả."
Quân Ngô gật đầu: "Tình cờ gặp được, anh bạn nhỏ, Quỷ vương cấp Tuyệt. Tiên Lạc, ngươi cũng biết, nếu vừa rồi Minh Quang tiếp tục truy hỏi, mà ngươi lại nói những điều này ngay trước các thần quan khác, hậu quả sẽ như thế nào."
Tạ Liên nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Tiên Lạc biết, nhưng sự thật chính là như thế, ta ăn ngay nói thật, người ngoài không tin cũng đành chịu. Ta cũng không dám nói những lời thật này trước mặt người khác, phải cảm ơn Đế Quân đã giải vây kịp thời."
Quân Ngô nói: "Dĩ nhiên ta biết ngươi sẽ không rắp tâm thông đồng với Quỷ giới."
Tạ Liên nói: "Cảm ơn Đế Quân đã tin tưởng."
Quân Ngô lại nói: "Nhưng nếu là như vậy, một việc hệ trọng hiện nằm trong tay ta, chỉ sợ không tiện phái ngươi đi."
Tạ Liên hỏi: "Việc gì?"
Lúc này, hai người đã đi ra sau điện Thần Võ. Trước điện và sau điện cách nhau bởi một mặt tranh tường, mặt trước tranh tường vẽ điện vàng đứng sừng sững trên đỉnh biển mây, hào quang tỏa vạn trượng, mặt sau tranh tường lại là một bức muôn dặm non sông.
Tạ Liên ngửa đầu lên nhìn, trên tấm bản đồ khổng lồ này ghim rất nhiều minh châu nhỏ vụn trông hệt như sao trời, đây đều là điểm đánh dấu điện Thần Võ ở nhân gian. Minh châu khảm ở đâu chứng tỏ nơi đó có một gian Thần Võ miếu. Tám trăm năm trước, lúc Quân Ngô dẫn Tạ Liên lần đầu tiên phi thăng đến đây, những đốm sao này vẫn chưa dày đặc như vậy, mà hiện giờ trên tấm bản đồ, ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ minh châu gần như bao phủ toàn bộ tầm nhìn, đẹp một cách chấn động.
Quân Ngô đứng trước bức tranh non sông, nói: "Bảy ngày trước, có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, gần một khu rừng ở phía Đông, đột nhiên dấy lên một con rồng lửa ngất trời."
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Liên trở nên nghiêm túc.
Quân Ngô chắp một tay sau lưng, tay còn lại gõ nhẹ lên một chỗ trên bức tranh, nói: "Con rồng lửa đó cháy suốt hai nén hương mới chịu tắt. Ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Tạ Liên nói: "Phép thuật Hỏa Long Khiếu Thiên (rồng lửa réo trời), ngọn lửa tuy mạnh nhưng không tổn thương người. Thế tức là đang cầu cứu."
Quân Ngô nói: "Đúng vậy. Cầu cứu, hơn nữa còn là một vị thần quan đến từ Thượng thiên đình đang cầu cứu."
Tạ Liên nói: "Vả lại còn là cầu cứu khi bị ép đến đường cùng."
Bởi vì phép thuật Hỏa Long Khiếu Thiên này, lửa cháy cực mạnh nhưng lại không thể tổn thương người, tất sẽ tiêu hết một phần pháp lực của vị thần quan kia, nếu sơ suất có khả năng sẽ tiêu sạch pháp lực toàn thân, khiến người nọ trực tiếp gục ngã, vậy nên nếu không phải rơi vào đường cùng, sợ rằng chẳng ai lại dùng cách này cầu cứu. Nếu nó xuất hiện, vậy chứng minh có một vị thần quan đã rơi vào đường cùng.
Tạ Liên hỏi: "Gần đây trong Thượng thiên đình có vị thần quan nào không rõ tung tích không?"
Quân Ngô nói: "Lần này triệu tập tất cả thần quan trở về, thật ra không phải chỉ vì sự việc ở cửa ải Bán Nguyệt, chủ yếu là muốn nhân cơ hội này điều tra hành tung của các vị thần quan. Ngoại trừ vài người quanh năm không hiện thân như Vũ Sư, Địa Sư, những thần quan khác cho dù không thể về gấp cũng đều đáp lại."
Trầm ngâm giây lát, Tạ Liên nói: "Có khi nào không phải là thần quan kỳ này mà là thần quan kỳ trước nào đó đã thoái ẩn không?"
Quân Ngô nói: "Nếu là như thế, phạm vi sẽ rất lớn. Thần quan đã thoái ẩn nhiều vô số kể, đã bao nhiêu năm không có tin tức, căn bản không thể đoán được ai là người gặp nạn."
E rằng gần đây các vị quan văn ở điện Linh Văn hai mắt thâm quầng đi đứng loạng choạng là vì đang bận giải quyết việc này, hèn chi không có thời gian tra kỹ tung tích của thiếu niên nhiễm dịch mặt người ở núi Dữ Quân. Tạ Liên nói: "Có thể làm cho một vị thần quan không thể không bạo thể* để cầu cứu, chắc hẳn lai lịch của đối phương không phải dạng vừa. Gần đó có hang ổ hay chốn tụ tập của yêu ma quỷ quái không?"
*Bạo thể: dịch word by word là nổ tung cơ thể, ở đây chắc bảo dốc hết pháp lực ấy.
Quân Ngô nói: "Có."
Hắn quay về phía Tạ Liên, chậm rãi nói: "Ngươi biết chợ Quỷ chứ?"
Tạ Liên suy nghĩ một lát, đáp: "Từng nghe nói rồi."
Chợ Quỷ chính là chốn phồn hoa bậc nhất Quỷ giới, nằm ở nơi tiếp giáp giữa nhân gian và Quỷ giới. Chúng quỷ tụ tập ở đó giao dịch, múa may quay cuồng. Một ít phương sĩ* có chút tu vi cũng thường xuyên vào đó mua bán hay dò la tin tức. Thậm chí xuất phát từ tò mò hoặc nguyên nhân nào đó không thể cho ai biết, một số thần quan Thiên giới cũng cải trang giả dạng vào đây dạo một vòng. Thỉnh thoảng cũng có người sống chẳng biết mô tê gì vào nhầm, nếu vậy chỉ sợ không bị ăn tươi nuốt sống thì cũng bị dọa cho sợ mất mật.
*Phương sĩ: những người có khả năng luyện thuốc cầu trường sinh bất lão, tin tưởng học thuyết Sấm Vĩ (Sấm Vĩ là thứ kết hợp giữa kinh học và thần học); những người dấn thân vào ngành y học, bói toán, chiêm tinh.
Từ xưa đến nay, nhân gian lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về chợ Quỷ. Tạ Liên từng nghe được một câu chuyện như thế này: Có một người đi đêm thấy phía trước có một phiên chợ tưng bừng tấp nập, đèn lồng đỏ chót, giăng đèn kết hoa, bèn hớn hở lủi vào, bấy giờ phát hiện người xung quanh một là đeo mặt nạ, hai là tóc tai bù xù, ba là ngoại hình xấu không thể tả, kỳ quặc hết sức nói, song người nọ vẫn không nghĩ gì nhiều, mua một bát mì, ngồi xuống chuẩn bị ăn, cầm đũa gắp cho vào miệng, ăn một hồi chợt cảm thấy không ổn, đến khi nhìn lại, mì đâu mà mì, rõ ràng là một bát tóc đen lúc nhúc!
Mạch suy nghĩ bị kéo về, Quân Ngô nói: "Sau khi thấy cột lửa đó, ta lập tức phái thần quan đi lục soát khu rừng kia, nhưng dường như nó đã bị dời chỗ cấp tốc, không tra được dấu vết nào, sợ rằng đối phương sẽ càng đề cao cảnh giác. Thế nên lần này, ta cần một người bí mật hạ phàm, điều tra chợ Quỷ."
Tạ Liên nói: "Không thể bứt dây động rừng khiến đối phương dời chỗ lần nữa, vì vậy mới không thể nói rõ với các vị thần quan tại điện Thần Võ, để cho quá nhiều người biết, đúng không?"
Quân Ngô nói: "Đúng là như thế."
Tạ Liên nói: "Vậy thì Đế Quân, Tiên Lạc chờ lệnh."
Quân Ngô nói: "Người đầu tiên ta nghĩ đến, vốn dĩ chính là ngươi. Nhưng việc này giao cho ngươi làm, sợ rằng không được tiện."
Tạ Liên nói: "Có gì không tiện chứ?"
Quân Ngô nói: "Thứ nhất, phía Đông là nơi Lang Thiên Thu trấn giữ. Nếu ngươi muốn đi, khó tránh phải hợp tác với cậu ta."
Này thì có gì đâu? Tạ Liên nói: "Ta hoàn toàn không có vấn đề gì với việc đó cả. Xin ngài yên tâm."
Quân Ngô nói: "Thứ hai, ngươi có biết hôm nay chợ Quỷ là địa bàn của ai không?"
Tạ Liên hơi sửng sốt, hỏi: "Lẽ nào là Hoa Thành?"
Quân Ngô từ tốn gật đầu. Dự cảm trong lòng được chứng thực, Tạ Liên xoa xoa ấn đường, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Cột lửa ở phía Đông khu rừng bốc lên vào bảy ngày trước, mà Hoa Thành, cũng rời khỏi Bồ Tề quán vào đúng bảy ngày trước. Thời gian này cũng vừa khít quá rồi, liệu có liên can gì đến hai sự kiện kia không?
Quân Ngô nói: "Xem ra, quan hệ giữa ngươi với hắn có vẻ không tệ, nếu tình cờ chạm mặt nhau ở nơi đó cũng sẽ bình an vô sự. Chỉ sợ là, hắn có dính líu đến việc này. Nếu ngươi thấy khó xử thì đừng miễn cưỡng, còn đề xuất gì khác có thể nói ra nghe thử."
Trầm ngâm chốc lát, Tạ Liên vẫn nói: "Ta sẽ đi."
Quân Ngô nhìn y, nói: "Tiên Lạc, ta biết trong lòng ngươi tự có chừng mực. Nhưng mà ta cũng biết, bao giờ ngươi cũng nghĩ tốt cho mọi người."
Nghe Quân Ngô nói vậy, Tạ Liên cười một tiếng: "Ngài đừng nói như ta là công chúa nhỏ chưa từng bước chân ra khỏi cửa chứ. Câu nói này, thật sự không phù hợp với ta chút nào."
Quân Ngô lắc đầu: "Bạn bè mà ngươi quen, lẽ ra ta không nên nhiều lời, nhưng ta vẫn phải nói thêm một câu. Cẩn thận với Hoa Thành."
Nghe vậy, Tạ Liên hơi cúi đầu, rũ mắt không đáp.
Y hẳn nên thuận miệng đáp một câu "rõ", y cũng đã quen miệng nói "rõ" rồi. Thế nhưng câu "rõ" này, chẳng hiểu vì sao, y không muốn nói lắm.
Quân Ngô nói tiếp: "Nhất là phải cẩn thận thanh yêu đao Ách Mệnh của hắn, đừng cho nó để lại vết thương trên người mình."
Tạ Liên ngạc nhiên hỏi: "Thanh đao kia thì sao vậy?"
Quân Ngô nói: "Vết thương mà yêu đao Ách Mệnh để lại đều là nguyền rủa, cho dù có lành đi chăng nữa, chỉ cần Hoa Thành muốn, hắn có thể khiến cho vết thương đó chảy máu lần nữa bất cứ lúc nào."
Không biết tự tin từ đâu mà có, Tạ Liên nhủ thầm Tam Lang hẳn sẽ không dùng đao chém mình đâu, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Tiên Lạc hiểu rồi."
Quân Ngô khẽ gật đầu, nói: "Việc này giao cho ngươi, tất nhiên ta yên tâm nhất, ngươi không thấy khó xử thì càng tốt hơn nữa. Nhưng một mình ngươi sợ rằng sẽ rất vất vả, ngươi muốn vị thần quan nào đi cùng mình?"
Suy nghĩ một chút, Tạ Liên nói: "Tùy tiện đi, nhưng tính tình dễ gần chút thì tốt hơn, pháp lực cao chút thì tốt nữa, có thể cho ta mượn dùng bất cứ lúc nào."
Quân Ngô cười nói: "Chỉ bằng điều thứ nhất, ngươi đã loại thẳng Nam Dương và Huyền Chân rồi."
Đúng vậy, tính cách của Phong Tín và Mộ Tình bây giờ không thể nói là dễ gần, Tạ Liên cũng nở nụ cười. Quân Ngô hỏi tiếp: "Ngươi với bọn họ sao rồi? Còn chưa nói chuyện à?"
Quân Ngô chưa bao giờ gia nhập bất cứ Thông Linh trận nào, hiển nhiên cũng không biết bọn họ láo nháo những gì trong trận cả ngày. Tạ Liên nói: "Nói vài câu rồi."
Quân Ngô nói: "Đã nhiều năm như thế mà chỉ nói vài câu thôi à? Được rồi, ta nghe nói, lần này ngươi phi thăng đập vỡ điện vàng của rất nhiều tiên quan, trong đó có Nam Dương."
Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, đổi giọng giải thích: "Ta trả hết rồi! Tám trăm tám mươi tám vạn công đức, ta đã trả hết rồi. Việc này cũng phải cảm ơn Đế Quân cho ta cơ hội đến núi Dữ Quân."
Quân Ngô lại nói: "Ngươi để dành cảm ơn Nam Dương đi. Ta nghe Linh Văn nói, hắn tự chủ động âm thầm tìm đến điện Linh Văn, nói không cần ngươi trả hắn công đức trùng tu điện vàng."
Tạ Liên ngẩn ra: "Điều này... Ta không hề hay biết."
Hèn gì tám trăm tám mươi tám vạn công đức, nói trả hết nợ là trả hết nợ, thì ra còn sót một khoản lớn như thế, lúc đó tổn hại của điện Nam Dương là nghiêm trọng nhất, nghe đâu sụp hết nửa bên đỉnh vàng. Quân Ngô nói: "Nam Dương bảo Linh Văn đừng nói cho ngươi biết, tất nhiên ngươi sẽ không biết rồi. Nếu hắn không muốn ngươi biết, ngươi cứ tiếp tục vờ như không biết đi."
Tạ Liên cũng không biết mình có cảm nhận gì, chua ngọt đắng cay, dung hòa trong lòng, rối như tơ vò, cuối cùng, y chỉ lẳng lặng thở dài một hơi, nghĩ sang việc khác: "Trên đời này, câu "tuyệt đối đừng nói cho người khác biết" quả nhiên toàn là nói suông mà."
Trầm tư giây lát, Quân Ngô hỏi tiếp: "Nam Dương và Huyền Chân không được, vậy Phong Sư thì sao?"
Tạ Liên ngẫm nghĩ, đáp: "Phong Sư đại nhân rất tốt, có điều không biết nàng có bằng lòng ra ngoài tuần tra với ta không."
Quân Ngô nói: "Phong Sư pháp lực cao cường, tính tình nhanh nhạy, thích kết giao bạn bè, phù hợp với dễ gần mà ngươi nói. Lần trước Phong Sư có tới tìm ta, đánh giá ngươi không tệ, theo ta thấy thì cũng được. Nếu ngươi không còn vấn đề gì khác, lần này hãy hạ phàm với Phong Sư, đến chợ Quỷ thăm dò đầu đuôi ngọn ngành đi. Còn nữa."
Tạ Liên hỏi: "Chuyện gì?"
Quân Ngô chậm rãi nói: "Ngươi có thể cố gắng, nhưng đừng cố ép mình quá."
Nghe vậy, Tạ Liên ngơ ngẩn hồi lâu, sau đó mỉm cười: "Ngài nói gì vậy chứ, ta cố ép mình bao giờ."
Quân Ngô vỗ vỗ vai y, không nói nữa.
Hai người lại nói sơ chút chuyện công việc, Quân Ngô cho người đi thông truyền Phong Sư, sau đó bảo Tạ Liên lui xuống trước, Tạ Liên bèn rời khỏi điện Thần Võ. Y đứng tại cổng đại điện, đứng một lúc rồi quay đầu lại nhìn, bấy giờ mới men theo đường Thần Võ, ra khỏi Thiên cung.
Tạ Liên đến gần thiên giai* của trần gian, đi dạo loanh quanh, chờ bên điện Thần Võ thông báo cho vị Phong Sư đại nhân kia. Nào ngờ chờ cả buổi không chờ được nữ đạo sĩ áo trắng, nhưng lại chờ được một đạo nhân áo trắng.
*Thiên giai: chắc là bậc thềm thần thánh dẫn xuống trần gian ấy.
Đạo nhân này thần thái sáng láng, gió tiên dập dềnh quanh thân, chính là vị Thanh Huyền trong điện Thần Võ.