Nghê Lam bị dẫn về cục cảnh sát.

Trong phòng thẩm vấn, Lưu Tống cùng một người cảnh sát khác phụ trách tra hỏi, bên cạnh còn có một người ngoại quốc, cùng với một người giống như phiên dịch.

Lưu Tống giới thiệu với Nghê Lam, vị cảnh sát kia là đồng nghiệp của ông, gọi là Tăng Vĩnh Ngôn. Người ngoại quốc còn lại là nhân viên bên Hình cảnh quốc tế từ Pháp tới, gọi là Jerry, phụ trách vụ án giết người liên hoàn Bird. Người bên cạnh kia cũng thật sự như Nghê Lam đoán, là một phiên dịch viên.

Trong quá trình Lưu Tống nói chuyện, phiên dịch viên kia nhỏ giọng nói với Jerry Lưu Tống đang giới thiệu, Jerry gật đầu, anh vẫn nhìn Nghê Lam.

Nghê Lam cũng nghiêm túc đánh giá Jerry, cô còn nhìn về phía kính một chiều trong phòng thẩm vấn, suy đoán xem phía sau kính có ai.

Jerry bỗng dùng tiếng Anh nói: “Tôi đi cùng hai đồng nghiệp khác.”

Ý chính là phía sau kính thủy tinh còn có đồng nghiệp của anh?

Nghê Lam không để ý tới anh, chuyển sang Lưu Tống: “Ai là lãnh đạo? Hỏi xong nói xong ai có thể quyết định điều tra tiếp như thế nào, ai có thể quyết định có thể thả tôi hay không?”

Lưu Tống nói: “Chúng ta tiến hành việc thẩm tra trước, sau đó sẽ nói tới vấn đề này sau.”

Nghê Lam cố chịu đau đầu, nói: “Các người đang lãng phí thời gian. Tôi đề nghị các người kêu bọn Âu Dương Duệ vào đồng thời phối hợp điều tra. Bọn họ đã tra thật lâu, trên tay bọn họ có manh mối, có mục tiêu hiềm nghi.”

Phiên dịch viên nói lại lời của Nghê Lam cho Jerry, Jerry dùng tiếng Anh nói chen vào: “Video clip chứng cứ của cô là do Âu Dương Duệ gửi cho chúng tôi.”

Nghê Lam dùng tiếng Hoa nói lại: “Cho nên gọi anh ta qua đây, chúng ta hỏi đáp sẽ càng có chất lượng và hiệu quả. Để anh ta nói rõ xem video clip này anh ta lấy như thế nào, bên trong có điểm gì khả nghi, rõ ràng là anh ta phụ trách vụ án này, vì sao anh ta không trực tiếp hỏi tôi, không tiến hành thêm một bước điều tra nữa mà gửi video clip cho mấy người. Đây không phải không chuyên nghiệp sao?”

Phiên dịch viên tiếp tục dịch lại lời Nghê Lam cho Jerry, Lưu Tống kéo laptop ở một bên qua, ấn mở video điều tra.

Nghê Lam nhìn chằm chằm video clip, tới khi nhìn thấy khuôn mặt cô lộ ra khi đó, cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Lưu Tống nói: “Cục thành phố đã dùng video này để phân tích vật chứng điện tử, bọn họ không tìm thấy dấu vết giả mạo. Chúng tôi nhận được video cũng nhận được báo cáo phân tích. Âu Dương Duệ quả thật có nói email không phải do cậu ta gửi nhưng video clip này là vật chứng thật, báo cáo phân tích cũng là thật.”

Nghê Lam trả lời: “Ông đưa tôi một cái máy tính, để tôi lên mạng, trong vòng một ngày tôi có thể đổi khuôn mặt này thành mặt của một ngôi sao nào đó, ông thử xem có tìm được dấu vết giả tạo hay không.”

Lưu Tống bình tĩnh lắc đầu: “Nhưng cô mất trí nhớ không phải sao? Cô làm thế nào có thể khẳng định người trong clip không phải là cô?”

Nghê Lam há miệng thở dốc, lại ngậm lại. Cô không thể.

Lưu Tống nói: “Chúng tôi đã liên lạc qua với bên cục thành phố, lấy được toàn bộ tư liệu hồ sơ vụ án. Chúng tôi biết cô về nước giúp đỡ Quan Phàn tra án, biết Viên cục gặp qua cô, biết Viên cục phê chuẩn cô trở thành tình báo, biết bọn họ kiểm tra thân phận của cô, ở bên ngoài xem ra không có bất kỳ vấn đề gì. Thế nhưng cô là thành viên của Bird, chứng cứ hai năm rưỡi trước cô ở Pháp giết người đã xuất hiện rồi.”

Nghê Lam nhìn ông chằm chằm, không nói lời nào.

Lưu Tống nói: “Chúng tôi cũng không hy vọng cô thật sự là hung thủ, Nghê Lam. Nếu cô là hung thủ, cô có biết chuyện này phức tạp hơn thế nào không? Cục cảnh sát mời một sát thủ liên hoàn quốc tế về làm người mình, hơn nữa còn tham dự vào quá trình tra án. Tra án lại còn đề cập bên trong cục cảnh sát có nội gián. Điều này quả thực là trò cười. Bởi vì chuyện này, toàn bộ trinh sát hình sự trong hệ thống có thể bị xử lý mất rất nhiều người. Thậm chí rất nhiều người bọn họ bởi vì tra án, nộp chứng cứ đều bởi vì chuyện của cô mà bị nghi ngờ. Rất nhiều thành quả vất vả điều tra được rất có khả năng hóa thành hư không.”

Phiên dịch viên vẫn nhỏ giọng dịch bên tai Jerry. Jerry vừa nghe vừa quan sát Lưu Tống và Nghê Lam.

Nghê Lam lạnh lùng mà nói: “Tôi nghe được hết sức cảm động, mặc dù cảnh sát mấy người sử dụng tu từ khoa trương nhưng tôi tin các người quả thật muốn giúp tôi tẩy oan. Nhưng ông ở trước mặt bạn bè quốc tế biểu lộ cõi lòng như vậy giống như không thích hợp lắm đi.”

Lưu Tống nói: “Không phải, tôi muốn biểu đạt chính là sự tình quan trọng, không ai có thể qua loa chuyện này. Viên cục cũng được, Âu Dương Duệ cũng được, cô không nên giữ tâm lý gặp may đó. Mọi thứ đều dùng chứng cứ nói chuyện. Cô nhớ ra điều gì, nắm giữ tình huống gì, còn có gì giấu diếm, tốt nhất đều nói rõ với chúng tôi.”

Jerry nghe phiên dịch viên nói xong, lấy ra ảnh chụp của Paul đưa cho Nghê Lam, dùng tiếng Anh hỏi cô: “Cô có nhận ra hắn ta?”

“Không biết, tôi mất trí rồi.”

Jerry lại lấy ra hai tấm hình, đều là người ngoại quốc, hỏi lại Nghê Lam: “Hai người này thì sao, cô nhận ra không?”

“Không biết, lần đầu tiên gặp.”

Lưu Tống nói xen vào: “Manh mối của Paul là cô cung cấp cho Âu Dương Duệ, cho nên cậu ta mới có thể đi thăm dò người này, từ đó mới có thể liên hệ với vụ liên hoàn án giết người của Bird. Bây giờ cô lại nói không biết?”

“Cảnh sát Lưu, cảnh sát Âu Dương có nói với ông là tôi nói với anh ta đó là trực giác chợt lóe lên trong đầu tôi không? Ông vừa rồi mới cường điệu nói chứng cứ, tôi không có chứng cứ cho nên cảnh sát Âu Dương mới phải đi thăm dò. Tôi cũng không biết Paul, chính xác mà nói, hiện tại trong trí nhớ của tôi cũng không biết Paul.” Nghê Lam dừng một chút, lại nói: “Ông xem, mọi chuyện tôi biết đều đã nói cho Âu Dương Duệ, những cái khác không nhớ rõ tôi cũng không có gì hay để nói.”

“Chỉ sợ không phải tất cả mọi chuyện.” Tăng Vĩnh Ngôn nói. “Cô hack đồng hồ theo dõi kia, anh ta biết không?”

Nghê Lam không nói.

“Chuyện chúng tôi muốn bắt cô, Âu Dương Duệ đã mật báo với cô sao?”

Nghê Lam nghĩ ngợi: “Anh ta bảo tôi phối hợp điều tra với mấy người, anh ta biết tôi là người của Quan Phàn, anh ta tin tưởng tôi.”

“Trong va ly hành lý dưới giường cô giấu một chiếc laptop, mật mã là gì?”

Nghê Lam cộc lốc nói: “Không biết. Tôi mất trí.”

Lúc này Jerry nói: “Tổ chức Bird này cực kỳ am hiểu việc thâm nhập hệ thống của cảnh sát và những tổ chức khác. Bọn họ có hacker kỹ thuật cao, bọn họ phát hiện và lợi dụng nhược điểm của nhân viên liên quan, chiêu mộ bọn họ thành người một nhà. Bọn họ có phương thức liên lạc riêng, hai bên trong lúc đó chỉ biết ID internet, liên lạc thông qua internet. Chúng tôi vây bắt qua mấy người trong đó, nhưng bọn họ cũng không biết thân phận người thật.”

Nghê Lam nghĩ đến phương thức liên lạc thông qua hình ảnh ám hiệu trên Weibo kia, cô không nói chuyện.

Jerry nói: “Cảnh sát Lưu phát hiện phần mềm giải mã hình ảnh trong di động của cô, chúng tôi tin đây là phương pháp cô liên lạc với đồng bọn. Bao gồm thủ đoạn cô xâm nhập vào cục cảnh sát, lợi dụng cảnh sát nào đó chấp nhất với vụ án nào đó, lộ ra chút manh mối để cho cô ta tin tưởng cô có thể giúp cô ta, thành công trở thành người của cô ta, còn có phần mềm hacker trong điện thoại của cô, cũng là bằng chứng phạm tội. Những thứ này rất giống thủ đoạn Bird dùng mà chúng tôi điều tra được….”

Nghê Lam cắt ngang anh, trực tiếp dùng tiếng Anh trả lời: “Đầu bếp cũng dùng dao, tội phạm giết người cũng dùng dao, cho nên hai người bọn họ là một sao? Cảnh sát cũng dùng súng, tội phạm giết người cũng dùng súng, cho nên hai người bọn họ là một sao?”

Jerry lấy ra hai tấm hình: “Vụ án hai năm rưỡi trước ở Pháp, chúng tôi xác định hung thủ là nữ, bởi vì tại hiện trường tra được một dấu giày. Số đo dấu giày kia tương đồng với số đo của cô. Chúng tôi tìm được một góc máy camera đã chụp được bóng lưng hung thủ này.”

Hai tấm hình một dấu chân, một là bóng dáng, quả thật là nữ, xem hình thể thật đúng là không khác Nghê Lam là mấy.

“Sau đó chúng tôi lấy được đoạn clip này.” Jerry chỉ chỉ laptop kia.

“Vết máu, mẫu tóc, DNA, vân tay, động cơ giết người, thu chi tài vụ, hành trình tung tích…. Những thứ này các người có sao?” Nghê Lam nhìn Jerry, dùng tiếng Anh nói: “Anh có biết có bao nhiêu người có cùng size giày với tôi sao? Anh có biết người có cùng size giày, chiều cao và hình thể như anh tỷ suất cao bao nhiêu không? Anh có biết video này có thể làm giả không?”

Jerry nói: “Chúng tôi vẫn tìm không thấy mục tiêu tình nghi, hiện tại có. Cho nên cô nói những cái này, sau khi xác nhận thân phận của cô, chúng tôi có thể tra được. Chúng tôi đã xin dẫn độ cô quay về nước Pháp để thẩm vấn.”

“Tôi không thể đi.” Nghê Lam quay sang nói với Lưu Tống, “Đây chính là mục đích của bọn họ. Paul tới Trung Quốc khẳng định là có nguyên nhân. Hắn ở chỗ này, đồng bọn hắn cũng ở chỗ này. Tần Viễn có hiềm nghi lớn nhất, đưa tôi về Pháp chỉ đảo loạn điều tra, khiến bọn họ có cơ hội tiêu hủy chứng cứ. Tôi mất trí nhớ, Quan Phàn hôn mê… Bọn họ tối qua muốn giết Quan Phàn, bọn họ muốn diệt khẩu…”

“Vậy bọn họ vì sao không giết cô?” Lưu Tống cắt ngang Nghê Lam. “Bọn họ có cơ hội giết cô, vì sao không động thủ?”

Nghê Lam sững sờ.

“Tối hôm qua tay súng bắn tỉa nấp trên nóc nhà khu cấp cứu của bệnh viện, Liêu Tân bị bắn chết rồi. Chúng tôi xem xét từ góc độ bắn đó, lúc cô ôm Quan Phàn ra, hắn ta hoàn toàn có thể bắn gục cô, vì sao hắn ta không làm vậy?”

Nghê Lam vô cùng kinh ngạc, “Liêu Tân chết rồi?”

“Bọn họ muốn giết Quan Phàn là thật, gây ra động tĩnh cực kỳ lớn. Từ lúc đầu mất điện lẻn vào phòng bệnh đến khi truy kích xuống sảnh tầng trệt, mãi đến khi các người chạy ra khỏi sảnh, đối phương đều bố trí người tiến hành ám sát, nhưng mục tiêu của bọn họ là Quan Phàn, vì sao không giết cô?”

Nghê Lam há miệng thở dốc, không nói ra lời.

“Địa bàn của bọn họ là ở châu Âu, có thể sau khi dẫn độ cô về Pháp có sắp xếp khác cho cô? Viên cục nói cô bất chấp nguy hiểm rất lớn đến giúp bọn họ tra án, ngoại trừ cô là thành viên Bird phản bội chạy ra ngoài, chúng tôi tạm thời không thể nghĩ được một giải thích hợp lý hơn. Có lẽ cô dự đoán được kế hoạch của Paul bọn họ ở Trung Quốc, cô liền muốn mượn tay cảnh sát chúng tôi tiêu diệt hắn ta ở chỗ này, như vậy cô liền an toàn. Cô biết thế lực của bọn họ ở châu Âu, cho nên cô muốn đổi chỗ đối phó bọn họ.”

Jerry cau mày nghe xong lời phiên dịch viên nói, chen miệng nói: “Cô ấy phạm tội ở Pháp, chúng tôi nhất định phải dẫn độ cô ấy trở về.”

Lưu Tống không trả lời anh, chỉ nhìn Nghê Lam chằm chằm: “Cô che giấu rất nhiều chuyện với Âu Dương Duệ, tôi muốn biết còn có chuyện gì tới bây giờ chúng tôi còn chưa biết. Cô nhớ ra gì rồi sao?”

Đầu Nghê Lam khó chịu, cô quả thật sắp nhớ ra cái gì rồi… nhưng là cái gì? Cô lo lắng, cô bắt đầu gắt gỏng.



Jerry còn đang lải nhải quyền điều tra vụ án, Tăng Vĩnh Ngôn dùng tiếng Anh trả lời anh, bày tỏ mọi người liên hợp điều tra, phương thức nào có lợi để phá án thì dùng cái đó.

Lúc này một người gõ cửa đi vào nói với Lưu Tống gì đó, Nghê Lam trừng mắt nhìn mặt bàn, hoàn toàn nghe không rõ bọn họ nói gì. Cô sắp nhớ ra cái gì rồi, là cái gì chứ?

Trong thanh âm lộn xộn khiến người nóng nảy bỗng nhiên có tiếng người gọi, kinh tỉnh Nghê Lam.

“Nghê Lam.”

Nghê Lam ngẩng phắt đầu dậy, phát hiện trong phòng có thêm một người, tất cả mọi người đều đang nhìn cô.

“Cô làm sao vậy?” Lưu Tống hỏi.

Nghê Lam lắc đầu.

Lưu Tống lại nói: “Tôi hỏi lại một lần nữa, mật khẩu laptop dưới giường cô là gì?”

“Tôi không biết.” Nghê Lam lại lắc đầu. Cô chợt thấy chiếc máy tính kia của cô nằm trên bàn, gắt gỏng của cô lập tức bị nhen lửa, cô nhảy dựng lên, khiến còng tay ở trên bàn ‘leng keng’ vang dội. “Mấy người đừng đụng nó, nó chỉ có 3 cơ hội nhập mật khẩu thôi, tôi đã dùng qua 2 lần. Đừng động nó, bên trong này nhất định có gì đó quan trọng.”

“Chúng tôi giải được mật khẩu rồi.” Lưu Tống nói.

Nghê Lam sửng sốt, thì thào hỏi: “Giải thế nào?”

Lưu Tống không nói lời nào, chỉ bảo kỹ thuật viên ở bên cạnh bắt đầu thao tác.

Nghê Lam nhìn chằm chằm động tác người nọ, nhìn thấy trên máy tính cô kết nối với bộ giải mật khẩu, kỹ thuật viên cầm bộ giải mật khẩu nhìn con số phía trên, Nghê Lam mắng to: “Cái này không phải mật khẩu hệ thống, đừng nhập bậy!”

Kỹ thuật viên cực kỳ tự tin gõ xuống 6 phím, Nghê Lam dùng lực vùng vẫy, còng tay kéo cái bàn, cô thiếu chút nữa xốc cái bàn lên.

Lưu Tống cùng Tăng Vĩnh Ngôn cùng nhau giữ chặt mặt bàn, một cảnh sát ở góc phòng đi qua giữ chặt Nghê Lam.

Kỹ thuật viên nhập xong mật khẩu, anh nhấc tay ấn ‘Enter’.

“**!” Nghê Lam bật thốt lên một câu tiếng Anh thô tục.

Màn hình máy tính đột nhiên sáng lên, một dòng chữ tiếng Anh nhảy ra: Sai mật khẩu.

Tất cả mọi người sững sờ.

Kỹ thuật viên kia nháy mắt trắng mặt, nhất thời luống cuống: “Không đúng, đáng lẽ, đáng lẽ không có vấn đề chứ.”

Màn hình đột nhiên chớp lóe.

Nghê Lam trừng mắt nhìn màn hình kia, toàn thân như nhũn ra ngồi xuống.

Một phần mềm liên lạc hiện ra, trên giao diện không có gì cả, chỉ có một dãy sóng ghi âm phát ra, bên dưới có một phím hình dạng microphone, hiện tại phím này đã tự động kết nối, máy tính truyền đến tiếng tút tút.

Kỹ thuật viên ngớ ra: “Không kết nối mạng a.”

Phần mềm này tự động kết nối mạng rồi. Phía sau là ai? Điều này chứng tỏ cái gì?

Lưu Tống nhất thời quyết đoán: “Trò chuyện với hắn, kéo dài thời gian.”

Kỹ thuật viên kia trắng mặt khẩn trương ngồi xuống, kết nối máy tính của Nghê Lam với của mình, nhanh chóng gõ bàn phím muốn tìm kiếm địa chỉ IP.

Nghê Lam ngây ngốc nhìn màn hình máy tính, trong đầu trống trơn.

Đột nhiên, ‘cạch’ một tiếng, tiếng tút tút kết thúc, giống như kết nối thành công rồi.

Nhưng bên kia không ai nói chuyện.

Nghê Lam hắng giọng một cái, theo bản năng nhìn thoáng qua camera laptop, “Hello, tôi là Nghê Lam.”

Cô nói xong, ngừng một cái.

Kỹ thuật viên đã đổ đầy mồ hôi trên trán.

Đối phương không phản ứng, Nghê Lam muốn nói câu thứ hai.

‘Cạch’ một tiếng, cắt đứt rồi.

Máy tính đen thui.

Nghê Lam ngẩn người, trong đầu bỗng nhiên lập tức tràn vào hàng loạt thứ đếm không hết.

Cô nghĩ tới.

Cha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play