Âu Dương Duệ không chút nghĩ ngợi, xoay người bổ nhào về phía giường. Cả người anh ôm chặt lấy Quan Phàn, cùng cô lăn xuống đất.
Hai kẻ tập kích đồng thời bổ nhào vào không trung.
Âu Dương Duệ dùng sức đạp vào chân giường, giường bệnh văng ngang ra vọt tới hai tên du côn tập kích Âu Dương Duệ.
Kẻ du côn kia vội lui về sau. Tên còn lại bay qua giường, vung côn đánh về phía Âu Dương Duệ. Âu Dương Duệ bắt lấy cái gối bị rớt xuống đất ném về mặt tên nọ, ngăn cản thế tấn công của hắn, sau đó anh chuyển tay, rút ra một cây súng ở bên eo.
Trong phòng tuy không có đèn nhưng ngoài cửa sổ vẫn có ánh sáng chiếu vào, thêm nữa, đèn pin của hai anh cảnh sát lúc nãy vào xem xét bị tấn công làm rớt xuống vẫn còn sáng, đại khái có thể thấy được động tác của mọi người trong phòng.
Hai tên du côn này đều rất có kinh nghiệm, vừa thấy Âu Dương Duệ rút súng ra liền nhanh chóng lui về sau.
“Hắn có súng.” Một tên du côn trong đó hô lên: “Đi mau.”
Lời còn chưa dứt, hai người đã tông cửa ra.
Âu Dương Duệ không dám nổ súng, cũng không dám bỏ lại Quan Phàn đuổi theo. Anh nhặt điện thoại bị rớt xuống lúc đánh nhau lên, nói to với Nghê Lam: “Hai người, đàn ông, một người cao khoảng 1m75, một người khoảng 1m8, đều mang khẩu trang màu đậm, mặc áo khoác màu đậm, không thấy rõ dáng người. Tên cao mặc quần jean, đội mũ lưỡi trai. Bọn họ có roi điện, nhìn thấy tôi có súng nên bỏ chạy rồi. Tôi không đuổi theo, không biết bọn họ chạy theo hướng nào.”
Nghê Lam vội hỏi: “Quan Phàn sao rồi? Bây giờ hai người an toàn không?”
Âu Dương Duệ kiểm tra tình hình của Quan Phàn một chút, cô nhìn qua không sao, giống như đang ngủ. “Có hai người đồng nghiệp bị thương, Quan Phàn không sao. Chúng tôi tạm thời an toàn.”
“Tôi lên lầu tiếp ứng cho anh.”
“Được. Phải tuyệt đối cẩn thận.” Âu Dương Duệ nói.
“Được.” Nghê Lam đáp lại.
Nghê Lam cúp điện thoại, đặt máy tính lên đùi Lý Mộc: “Anh Lý Mộc, anh nghe chút, nếu có tình hình gì thì nói cho tôi biết.” Cô quay về phía Từ Hồi, “Nếu nhìn thấy nhân vật khả nghi nào thì chụp ngay. Vừa rồi cảnh sát Âu Dương nói các anh chắc nghe được rồi, hai người tình nghi kia, khả năng còn có đồng bọn, chú ý an toàn của bản thân.”
Lý Mộc nhìn nhìn cô: “Cái chân tàn của cô có được không đó?”
“Nếu không thì anh đi hả?” Nghê Lam đeo khẩu trang xong, nhét roi điện sau lưng.
Lý Mộc ngậm miệng lại. Nghê Lam khom lưng, từ trên xe leo xuống, hoà vào bóng đêm.
Từ Hồi nhìn Lý Mộc: “Lão đại?”
Lý Mộc nghĩ ngợi: “Hai nam, một người khoảng 1m75, một người khoảng 1m8, áo khoác đậm màu, quần jean, mũ lưỡi trai. Mới vừa gây án xong sẽ có vẻ mặt kích động, hết nhìn đông rồi nhìn tây. Có lẽ có đồng bọn, có lẽ sẽ phân nhau ra chạy, theo quy tắc cũ, thấy người là chụp, thà chụp sai còn hơn bỏ sót. Cậu phụ trách cửa Đông, tôi phụ trách cửa Tây Nam.”
Từ Hồi gật đầu: “Được.”
Trong phòng bệnh, Âu Dương Duệ lật giường bệnh lại, hướng tấm giường ra ngoài, ngăn che toàn bộ bảo vệ cho Quan Phàn. Sau đó anh mới nhẹ nhàng rời đi, trước khi đi kiểm tra lại toilet, không có ai, lại đóng cửa lại để tránh có bất ngờ. Sau đó anh nhanh chóng xem xét vết thương của hai cảnh sát bị ngã xuống.
Trong đó có một anh cảnh sát sau đầu bị chảy máu nhưng chậm rãi bật ra tiếng rên, có ý thức. Âu Dương Duệ đỡ anh đến bên tường nằm, lấy gối kê đầu cho anh.
Người cảnh sát kia vẫn không nhúc nhích, Âu Dương Duệ không thấy rõ trên người anh chỗ nào có vết thương, nhưng lần mò thì vẫn còn hơi thở. Anh cũng kéo người này đến sau tường che chắn lại, để cho anh nằm ngửa.
Âu Dương Duệ gọi điện thoại cho đồn công an gần bệnh viện, báo lại tình hình trong bệnh viện, kêu bọn họ phái người qua. Sau đó anh bấm chuông cho y tá, nhưng mất điện, thứ đồ này không dùng được, ngay cả đèn lóe lên cũng không có.
Âu Dương Duệ mở cửa, nhìn nhìn tình hình bên ngoài.
Bởi vì tình cảnh của Quan Phàn đặc biệt, lại có cảnh sát canh chừng trước cửa 24 giờ, vì để không quấy rầy đến bệnh nhân khác, cho nên bệnh viện cũng đặc biệt sắp xếp phòng bệnh của Quan Phàn nằm ở góc này, không cùng khu với những phòng bệnh khác. Bình thường cực kỳ yên tĩnh, nhưng với tình hình hiện tại, nơi này lại có chút hoang vắng.
Bên ngoài bởi vì đang cúp điện lại là thời gian thăm bệnh, tuy là tầng VIP nhưng người cũng không ít, giờ này đang cãi nhau, có người lớn tiếng oán thán bất mãn, có người truy hỏi tình hình, các y tá bận rộn đối phó giải thích. Âu Dương Duệ nghe thấy động tĩnh ồn ào, biết mình có lớn tiếng hô cũng vô dụng, đành phải quay lại phòng, gọi điện thoại cho bác sĩ điều trị chính của Quan Phàn.
Bác sĩ chính đã tan làm, ông nói để ông gọi bác sĩ điều trị khác nhanh chóng chạy qua xem, sẽ giúp Âu Dương Duệ gọi bảo vệ, nhưng ông cũng biết hiện tại tình hình bệnh viện hơi hỗn loạn, bảo Âu Dương Duệ đợi một chút.
Âu Dương Duệ cúp điện thoại, lại gọi cho Trâu Úy. Trâu Úy nói cô sắp tới rồi. Âu Dương Duệ kể tình hình cho cô.
Lúc này một bác sĩ nam mặc đồng phục cầm đèn pin vội vã chạy tới gọi: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
“Bác sĩ.” Âu Dương Duệ khẩn trương gọi, “Đồng nghiệp của tôi bị thương.”
“Sao lại thế này?” Bác sĩ kia kinh ngạc, càng tăng thêm tốc độ chạy qua, vào phòng nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn càng kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì?” Anh vừa hỏi vừa ngồi nhanh xuống xem xét thương thế cho hai vị cảnh sát, nói: “Phải đưa họ xuống lầu năm, từ lầu 6 trở xuống đã có điện rồi. Bọn họ bị thương cần phải xử lý ngay.”
Lầu ba lầu bốn của bệnh viện này là phòng giải phẫu, lầu năm là phòng theo dõi đặc biệt và các phòng kiểm tra. Nếu có nguồn điện khẩn cấp, chắc chắn là phải sử dụng cho phòng giải phẫu và phòng theo dõi đặc biệt. Điều này Âu Dương Duệ hiểu rõ.
Lúc này bác sĩ lại hỏi: “Còn người bệnh phòng này thì sao?”
Âu Dương Duệ nói, “Cô ấy không sao, nhờ bác sĩ điều trị cho hai người bọn họ trước.”