Lam Diệu Dương nhìn ngăn tủ trống trơn sững sờ hồi lâu.
Nghê Lam cũng sững sờ: “Không có gì sao?”
“Ừ, ngay cả một mẩu giấy cũng không có.” Lam Diệu Dương nói với cô.
Nghê Lam nghĩ ngợi: “Anh xem thử còn có ngăn tủ nào có chìa khóa vân tay gần giống cái của em không.”
Lam Diệu Dương đảo một vòng, xem qua tất cả ngăn tủ một lượt: “Không có.”
Nghê Lam cố gắng suy nghĩ nhưng lại nghĩ không ra: “Thôi vậy, anh cứ đi làm việc trước đi.”
Lam Diệu Dương nói: “Anh mang khóa về lại cho em.”
“Ừ.”
Lam Diệu Dương gỡ khóa xuống bỏ vào túi, ra ngoài cảm ơn quản lý giúp canh cửa ra vào. Quản lý hỏi anh hôm nay có muốn vận động một chút không, Lam Diệu Dương nói để ngày khác, anh còn có việc.
Quản lý tiễn Lam Diệu Dương đến cửa, Lam Diệu Dương vừa quay đầu, lại nhìn thấy cô lao công kia. Bà đang lau sàn, lau qua lau lại, quay đầu nhìn anh một cái.
Lam Diệu Dương xoay đầu lại, điềm nhiên như không có việc gì nói với quản lý: “Người lao công kia nhìn lạ mặt nhỉ.”
“Chị Giang làm ở đây cũng hơn nửa năm rồi.”
Lam Diệu Dương cười cười: “Vậy là do tôi ít đến, trước đây sao không thấy qua bà ấy.”
Quản lý vội vàng đáp: “Sau này Lam tổng thường xuyên đến a.”
Lam Diệu Dương khách khí đồng ý. Anh muốn chụp lén hình chị Giang lao công này, nhưng quản lý cứ đi theo anh suốt, không có cơ hội. Lam Diệu Dương nói anh muốn vào nhà vệ sinh một chút, kêu quản lý cứ đi làm việc trước đi, không cần để ý đến anh.
Quản lý liền lịch sự vẫy tay rồi đi.
Lam Diệu Dương đi về phía nhà vệ sinh, lúc quay ra thì không thấy chị Giang kia đâu nữa.
Lam Diệu Dương cũng ngại không đi xung quanh tìm người, bởi vì quản lý lại thấy anh rồi, mỉm cười với anh. Lam Diệu Dương đành phải cười cười gật đầu đi ra ngoài.
Anh đi đến trước quầy tiếp tân chào hỏi cô tiếp tân, nói mình phải đi trước. Cô tiếp tân nhiệt tình đáp lời, còn nói Lam Diệu Dương chuyển lời cho Nghê Lam, nói các cô rất thích biểu hiện của Nghê Lam trong ‘Phần thưởng tối cao’, hi vọng Nghê Lam sớm hồi phục.
Lam Diệu Dương cảm ơn thay Nghê Lam, thuận miệng hỏi: “Nữ lao công họ Giang kia có phải tên là Giang Thúy Hoa không? Tôi thấy hình như gặp bà ấy ở đâu rồi, hình như là dì giúp việc trước đây ở nhà ngoại tôi.”
Cô tiếp tân liền cười: “Không phải, chị Giang tên là Giang Húc Hồng, Lam tổng nhận nhầm người rồi.”
“À à, thật đúng là nhận nhầm người.” Lam Diệu Dương cười cười rồi tạm biệt.
Lam Diệu Dương ra khỏi trung tâm liền gọi điện thoại cho Nghê Lam, anh hỏi cô có quen ai tên Giang Húc Hồng không, khoảng 50 tuổi dáng gầy gò.
“Không, không có ấn tượng gì. Trước đây em có quen hả?” Nghê Lam nghĩ không ra.
Lam Diệu Dương thuật lại biểu hiện của Giang Húc Hồng cho Nghê Lam: “Không biết có phải là do anh quá nhạy cảm không, nhưng bà ấy tới đây làm cũng mới hơn nửa năm, thời gian đó cũng khá trùng hợp.”
Nghê Lam hỏi: “Có sát khí không? Hoặc là loại ánh mắt sắc bén kia?”
Lam Diệu Dương bị giọng điệu của cô làm buồn cười, nghiêm túc nhớ lại một chút: “Không có, nhìn hiền hiền yếu đuối, rất thân thiện hiền lành.” Anh nói xong cũng cảm thấy phán đoán của mình cũng không đáng tin cậy, liền nói: “Có lẽ thật là anh quá nhạy cảm rồi.”
“Không có gì, vậy anh cứ lên công ty làm việc trước đi.” Nghê Lam nói, “Hôm nay em tìm hiểu phần mềm một chút, chờ điện thoại của La Văn Tĩnh. Nếu có tin gì em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
“Được.” Lam Diệu Dương cúp điện thoại, đi vài bước chuẩn bị lên xe.
Trước khi lên xe anh quay đầu lại nhìn, nhìn thấy người tên Giang Húc Hồng kia đang lau cửa kính, nhìn thấy anh quay đầu bà liền mang theo thùng nước chuyển sang một chỗ khác.
Lam Diệu Dương đến công ty, cả buổi trưa không có tình huống gì đặc biệt. Hủy hợp đồng với Thụy Thuẫn là bắt buộc phải làm, nhưng chuyện này liên đới quá rộng, xử lý không khéo cũng có ảnh hưởng tới tiếng tăm của tập đoàn, lại còn phải tìm công ty an ninh mới, đấu thầu đàm phán một số việc, động tĩnh quá lớn, cần phải báo trước tình huống với ban giám đốc, cho nên việc này do Lam Cao Nghĩa chủ trì, Lam Diệu Dương trợ giúp.
Phía cục cảnh sát, Thẩm Hào nói rõ tình huống với Âu Dương Duệ, vừa nói vừa dẫn anh đi về hướng phòng phân tích vật chứng điện tử. Hai người còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi mì ăn liền vị bò dưa chua, Thẩm Hào thở phì phò xông vào: “Liêu Tân, đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, không được ăn cái gì ở chỗ chúng tôi.”
Liêu Tân hút mấy sợi mì, nhấp một hớp nước mì, nói: “Tôi đang chờ cậu a, sáng không phải hỏi cậu thẻ nhớ tra thế nào rồi à, cậu nói tôi buổi trưa quay lại.”
Thẩm Hào tức giận: “Buổi trưa dài như vậy sao cậu cứ chọn giờ này? Hơn nữa buổi trưa kêu cậu tới lấy báo cáo không phải bảo cậu lại đây ngồi ăn mì.”
Liêu Tân không để ý đến anh, quay sang Âu Dương Duệ: “Đội trưởng, anh về rồi.”
Âu Dương Duệ gật đầu: “Ừm.”
Liêu Tân nói: “Buổi sáng em đem…” Anh nói chưa dứt lời thì Thẩm Hào đã kêu lên: “Sao máy tính của tôi tắt rồi?”
Liêu Tân bình tĩnh nói: “Lúc tôi tới nó đã tắt rồi.”
Thẩm Hào nghi hoặc, đặt bánh bao và sữa đậu nành lên trên bàn: “Tôi không tắt nha, tôi chỉ khóa lại, hôm nay cả đống việc, tôi mới vội đi mua đồ rồi quay lại.” Anh vừa nói vừa ấn mở máy tính.
Liêu Tân kêu lên: “Cậu còn nói tôi, tự cậu cũng không phải cũng mang đồ vào ăn sao.”
“Đây là văn phòng của tôi.” Thẩm Hào trừng mắt nhìn ly mì của Liêu Tân, “Hơn nữa mì tôm của cậu rất hôi, quá ảnh hưởng đến môi trường làm việc.”
“Được rồi, được rồi. Tôi đi vứt đây.” Liêu Tân ăn hai hơi hết ly mì, đang chuẩn bị đem ly đi vứt lại thấy máy tính của Thẩm Hào đã khởi động xong, màn hình nhảy ra một thông báo, nói máy tính bị tắt đột ngột, có muốn khôi phục lại các chương trình chưa lưu tiến độ hay không.
Thẩm Hào sững sờ, Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm máy tính, Liêu Tân dừng bước.
Thẩm Hào kéo ghế ngồi xuống, gõ bàn phím cực nhanh tiến hành kiểm tra máy tính.
Âu Dương Duệ hỏi Liêu Tân: “Lúc cậu vào có ai ở đây không?”
Liêu Tân nói: “Không có ai.”
Thẩm Hào vừa nhìn máy tính vừa hỏi: “Lúc đó máy tính đã bị tắt rồi hả?”
“Đúng.” Liêu Tân hỏi anh: “Bị mất gì hả?”
Thẩm Hào lắc đầu: “Tường lửa vẫn ok, không thấy bị mất gì, a, chờ một chút, không có, tạm thời không phát hiện ra vấn đề gì.”
Liêu Tân nói: “Vậy cậu cũng không thể cố tình tắt máy a.”
“Tôi không có tắt.” Thẩm Hào rống lên.
“Được, được.” Liêu Tân nói: “Tôi đi kiểm tra camera hành lang.”
Thẩm Hào cảm thấy thái độ mình không tốt, dịu giọng xuống, “Tôi kiểm tra lại máy tính, nói không chừng đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Âu Dương Duệ nhìn Liêu Tân, Liêu Tân hiểu ý gật đầu: “Giờ em đi ngay.”
Liêu Tân đi rồi, Thẩm Hào vẫn còn đang gõ bàn phím kiểm tra máy tính, Âu Dương Duệ hỏi anh: “Đoạn video kia thì sao, kiểm tra thử có vấn đề gì không.”
Thẩm Hào rời khỏi giao diện, tìm video, vừa mở vừa nói: “Văn bản không sợ bị mất, tất cả vật chứng mang lên có đánh số chúng tôi đều lưu trong ổ cứng trước.”
Đang lúc nói chuyện, video kia mở rồi, bắt đầu chạy. Video không dài, hai phút mười tám giây.
Hình ảnh đúng là có hơi kém, giống như là dùng thiết bị bên người để quay
Người quay phim đang đuổi giết một người đàn ông trung niên. Cảnh vật chung quanh nhìn qua là trong một ngôi nhà trang trí theo phong cách nước ngoài, người đàn ông kia là người phương Tây da trắng, người mập, quần áo gọn gàng. Ông bị trói chặt hai tay, trên người cũng bị thương, ông đang ra sức trốn lên trên lầu, bước chân lảo đảo, vẻ mặt hoảng hốt. Ông vừa trốn vừa quay đầu lại nhìn, trên miệng dán một miếng băng keo, không kêu la được, chỉ phát ra mấy tiếng ‘ưm ưm’ trong yết hầu.
Người truy đuổi ung dung không vội, dường như rất hưởng thụ sự tuyệt vọng và sợ hãi của đối phương. Rốt cuộc lúc người đàn ông kia chịu đựng không nổi ngã xuống đất, người quay phim giẫm một chân lên người ông, tay cầm dao đặt lên cần cổ.
Người đàn ông trung niên mở to hai mắt nhìn, sự khủng bố trong mắt chưa tan, cứ thế đi đời nhà ma.
Thẩm Hào cầm bánh bao ở một bên gặm, nói: “Chú ý, sắp tới rồi.”
Âu Dương Duệ chăm chú nhìn, người quay phim nâng thiết bị quay lên, tự mình khom lưng kề sát người chết, quay đầu lại mỉm cười với ống kính selfie, khuôn mặt kia, ngũ quan kia, đúng là khuôn mặt của Nghê Lam. Sau đó Nghê Lam để lại một mẫu giấy bên cạnh thi thể, trên mẫu giấy viết tiếng Anh và con số.
Âu Dương Duệ nhớ tới hôm qua người liên lạc của cảnh sát hình sự quốc tế – Jerry nói đây giống như là mã số chứng minh đã hoàn thành nhiệm vụ.
Âu Dương Duệ tua lại đoạn video, xem lại đoạn lộ ra khuôn mặt của Nghê Lam một lần nữa, anh hỏi: “Cái này có thể làm giả không?”
Thẩm Hào nuốt bánh bao: “Tôi tìm không ra vết tích làm giả. Nhưng nếu là làm giả thì kỹ thuật cũng quá siêu rồi. Nói đúng sự thật thì báo cáo của tôi không cách nào nói nó là giả.”
Âu Dương Duệ trầm mặc một hồi, đang định nói chuyện thì Liêu Tân đi vào: “Kiểm tra rồi, Trần Thiến ra khỏi văn phòng trước, sau đó là Thẩm Hào, hai mươi phút sau chỉ có em vào đây, không còn ai khác.”
Âu Dương Duệ chậm rãi xoay người, nhìn Liêu Tân. Liêu Tân nhìn lại anh.
Bốn mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khăc, Âu Dương Duệ bỗng nhiên xoay người nói với Thẩm Hào, “Máy tính của cậu tạm thời đừng đụng vào, giờ nó là vật chứng rồi.”
“Hả?” Thẩm Hào kinh ngạc.
Liêu Tân nhìn nhìn Thẩm Hào, hỏi Âu Dương Duệ: “Sao thế?”
Âu Dương Duệ gọi điện thoại cho những người khác lại đây, đem máy tính của Thẩm Hào đăng ký thành vật chứng, sau đó đáp: “Tôi nghi có người xâm nhập vào máy tính của Thẩm Hào từ xa.”
Thẩm Hào vẫn chưa hiểu: “Tại sao?”
“Không biết.”
Thẩm Hào nói: “Nhưng tôi tra rồi, không có vấn đề gì.”
Âu Dương Duệ nói: “Tra cẩn thận lại một chút đi. Vụ án chúng ta điều tra đối phương là cao thủ hacker. Xóa lịch sử camera, xâm nhập vào máy tính, cũng không phải là không thể.”
Thẩm Hào tỏ vẻ không hiểu: “Xâm nhập vào hệ thống tường lửa của cục cảnh sát sao? Đùa gì vậy.”
Âu Dương Duệ kiên nhẫn nói: “Chỉ là đề phòng lỡ như.”
Thẩm Hào khẽ cắn môi, Âu Dương Duệ lớn hơn anh một cấp, anh cũng không tiện nói gì. Có đồng nghiệp khác vào, Thẩm Hào kêu lên; “Tôi phải lấy mấy cái báo cáo với tiến độ kia ra đã, không thì phí công thức trắng hôm qua rồi.”
Âu Dương Duệ phẩy phẩy tay: “Đi làm thủ tục vật chứng trước, sau đó copy toàn bộ ổ cứng, tài liệu của cậu không thiếu cái nào. Cậu nghỉ ngơi cho tốt, nhàn nhã mà ăn cơm trưa đi.”
Thẩm Hào khó chịu nhưng vẫn nhanh chóng cùng đồng nghiệp bê máy tính đi.
Âu Dương Duệ hỏi Liêu Tân: “Thời gian đó phòng quan sát có những ai? Ở chỗ khác có tình huống gì lạ không?”
Liêu Tân nói: “Em không có xem kỹ, em chỉ nhìn thoáng qua trước em có ai vào đây không, kết quả không có.”
Âu Dương Duệ lại gọi một người, nói anh cùng Liêu Tân đi tra camera.
Âu Dương Duệ ra khỏi phòng phân tích vật chứng, tìm một chỗ yên tĩnh gọi điện thoại cho Trâu Úy trước, nói tình hình với cô, kêu cô theo dõi. Sau đó lại gọi điện thoại cho Viên Bằng Hải, nói với ông video liên quan đến việc Nghê Lam giết người.
Viên Bằng Hải im lặng hồi lâu: “Tôi không biết lai lịch sâu xa của Nghê Lam, Quan Phàn nói cô ấy bất chấp nguy hiểm lớn quay lại. Quan Phàn đảm bảo cho cô ấy. Điều tra về bối cảnh thân phận của Nghê Lam, cái tôi nói là mặt nổi, đều không có vấn đề gì.”
Âu Dương Duệ siết chặt điện thoại, hiểu ý Viên Bằng Hải.
Sau đó Viên Bằng Hải quả nhiên nói: “Nhưng cô ấy có phản bội Bird chạy trốn ra hay không, vì tiêu diệt Bird mà liên thủ với Quan Phàn, hay là Quan Phàn có biết những chuyện này hay không, chỉ có Quan Phàn mới biết. Tôi không thể bảo đảm cho cô ấy.”
Âu Dương Duệ khẽ cắn môi: “Viên cục, cho tôi một chút thời gian điều tra được không? Tạm thời đừng bắt giữ. Chúng ta sắp có tiến triển rồi, La Văn Tĩnh mà khai ra chúng ta lập tức sẽ có đột phá, cái thẻ nhớ này rõ ràng là một cái bẫy, là giả.”
Viên Bằng Hải nghĩ ngợi, nói: “Được, tôi cho cậu thời gian. Nhưng ngụy tạo chuyện này, một là phải đưa ra chứng cứ, hai là, nếu cô ấy thực sự phản bội chạy trốn ra đây đối phó Bird, như vậy đối phương bắt được nhược điểm của cô ấy cắn lại một phát cũng không phải không có khả năng.”