La Văn Tĩnh chờ trong phòng thẩm vấn đã vô cùng thiếu kiên nhẫn.

Mặc dù chỉ nói cô phối hợp điều tra, cũng không có bất kỳ biện pháp tố cáo hay cưỡng chế gì, nhưng La Văn Tĩnh cũng đã tình nguyện phối hợp đến rồi. Thế nhưng cảnh sát lại để cô chờ ở phòng này lâu như vậy, ngoại trừ một cái bàn và ba cái ghế, không còn gì khác. Trong góc phòng lại còn có camera ghi hình, điều này khiến cô cực kỳ không thoải mái.

La Văn Tĩnh ngồi trong phòng một hồi lâu thì không yên, cô đứng dậy đi vài vòng, lại ra cửa hỏi cảnh sát khi nào có thể tra hỏi, công việc của cô rất bận, không thể cứ ngồi đây chờ mãi.

Anh cảnh sát kia lịch sự nhưng cũng chỉ nói để anh đi hỏi một tiếng, hỏi xong quay lại lại nói đội trưởng Âu Dương đang thẩm tra tìm hiểu tình huống với một nhân chứng khác, chút nữa sẽ đến.

La Văn Tĩnh kiềm lại tính tình, uống trà anh cảnh sát mời, tiếp tục chờ.

Lúc Âu Dương Duệ và Nghê Lam đến, La Văn Tĩnh đang khoanh hai tay ngồi chờ trong phòng thẩm vấn.

Âu Dương Duệ và Nghê Lam trực tiếp vào phòng quan sát, Âu Dương Duệ hỏi cảnh sát trông coi: “Cô ta thế nào?”

“Rất bực bội nhưng cũng không làm ồn. Hối hai lần. Em đều nói với cô ta là đội trưởng đang thẩm vấn nhân chứng khác. Cô ta không nói muốn rời khỏi. Nhận hai cuộc điện thoại, đều rất ngắn gọn, hình như là chuyện công việc. Cô ta luôn nói hiện giờ cô ta có việc để về rồi nói sau.”

Âu Dương Duệ xuyên qua tấm kính một chiều nhìn biểu cảm và trạng thái của La Văn Tĩnh một chút.

Nghê Lam hỏi anh: “Chị ta vừa mời là đến ngay?”

“Đúng, bất ngờ đúng không? Đây chính là La Văn Tĩnh. La Văn Tĩnh ngày đó khó chơi, hoàn toàn không để ý tới Quan Phàn, khiếu nại Quan Phàn mấy lần, tuyên bố để Quan Phàn mất việc.”

Nghê Lam nhìn chằm chằm La Văn Tĩnh sau tấm kính, nhớ tới cuộc điện thoại cô chủ động gọi cho mình, không biết là muốn thăm dò gì.

“Xuống nước nhẫn nại như vậy, cô ta nhất định muốn biết một số chuyện.” Nghê Lam có chút không hiểu. Chẳng lẽ trong tổ chức này La Văn Tĩnh chỉ là nhân vật râu ria, cô cũng không rõ tình hình và tiến trình hiện tại, cho nên cô cảm thấy bất an? Hay là đồng bọn bỏ rơi cô rồi? Hay là Khương Thành bỏ rơi cô?

Âu Dương Duệ nói với Nghê Lam: “Tôi đi chiếu cố cô ta đây.”

“Đi đi.” Nghê Lam ngồi xuống, ôm nạng phẩy phẩy tay. “Đi đi. Anh không được thì đến lượt tôi.”

Trong nhà của Tần Viễn, anh và Paul mỗi người một cái máy tính lên mạng.

Tần Viễn đang xử lý công việc thì nhận được tin tức, liền nói với Paul: “Thẻ nhớ đã được đưa vào phòng phân tích vật chứng cục cảnh sát rồi, rất thuận lợi.”

Paul gõ bàn phím, cũng không ngẩng đầu lên; “Rất tốt. Tôi đã tung tin tức ra rồi, chỉ đợi bọn họ thôi.”

Tần Viễn hỏi: “Anh cảm thấy có thể dẫn dụ hắn ra?”

“Đương nhiên, mặt mũi giống như vậy có thể là trùng hợp, nhưng DNA không thể làm giả được. Đây là con gái của hắn ta.” Paul dừng động tác trên tay, nhìn Tần Viễn một chút, người tựa vào sau ghế, hai tay gối sau đầu: “Bản lĩnh của cô ta nhất định do hắn ta dạy, không sai đâu.”

“Cho nên hắn ta nhất định còn sống.”

“Rùa đen rút đầu.” Paul buông hai tay xuống cười lạnh, “Lần này tôi nhất định không để cho hắn ta chuồn mất. Hắn ta và con gái của hắn đều phải chết.”

Âu Dương Duệ đi vào phòng thẩm vấn, La Văn Tĩnh rốt cuộc không thể bình tĩnh nữa, lạnh giọng nói: “Cảnh sát Âu Dương, tôi đồng ý hỗ trợ các anh điều tra không có nghĩa là các anh có thể tùy tiện lãng phí thời gian của tôi.”

Âu Dương Duệ nói: “Cảm ơn cô đã phối hợp. Tôi nhớ trước giờ La tổng không phải kiểu người dễ nói chuyện như vậy.”

“Tôi không thích hợp làm công dân tốt, cho nên tôi cho cảnh sát Âu Dương thêm ba phút nữa, nhanh chóng hỏi những gì cần hỏi đi, tôi phải về công ty gấp, còn một đống việc chờ tôi đó.”

Âu Dương Duệ ngồi xuống, mở tập hồ sơ đã chuẩn bị trước đó ra, lấy ra tấm hình chụp Triển Huy lúc hắn ta ngồi tù. Anh đưa ảnh cho La Văn Tĩnh xem, hỏi cô có biết người này hay không.

Sau khi La Văn Tĩnh xem xong rất nhanh đã lắc đầu nói không biết.

Âu Dương Duệ lại lấy ra tấm ảnh Triển Huy bị camera ở Lam Sắc Hào chụp được đêm ngày 9 tháng 9 đưa cho La Văn Tĩnh.

Trong tấm hình này tóc của Triển Huy đã dài, mặc vest đi giày da, so với lúc trong tù rất có mặt mũi.

La Văn Tĩnh cau mày xem tỉ mỉ, vẫn lắc đầu, “Không biết.”

Nhưng cô nhận ra địa điểm trong bức hình, là hành lang trong khách sạn Lam Sắc Hào, cô hỏi: “Là cùng một người? Đây là Lam Sắc Hào?”

“Đúng.”

“Anh ta làm gì à? Có liên quan gì đến tôi?”

“Hắn tên Triển Huy, 38 tuổi, hơn mười tuổi đã lăn lộn ngoài đường, có không ít tiền sử phạm tội, ba năm trước thì ra tù.”

La Văn Tĩnh nhìn Âu Dương Duệ một chút: “Sau đó thì sao?”

Âu Dương Duệ chỉ vào tấm hình của Lam Sắc Hào: “Đây là tối ngày 9 tháng 9, ở Lam Sắc Hào, tiệc tối Blue tổ chức cho bộ phim ‘Mộng Cảnh’, Triển Huy trà trộn vào. Chúng tôi phỏng đoán, hắn ta là theo dõi Nghê Lam.”

La Văn Tĩnh nhíu nhíu mày.

“Có lẽ Nghê Lam vì tránh né hắn ta, hoặc có lẽ là tránh né những người khác, cô ấy chạy lên phòng 2001 của Lam Diệu Dương. Lam Diệu Dương nghĩ rằng cô ấy muốn dùng quy tắc ngầm, liền ném cô ấy ra ngoài.”

Biểu cảm của La Văn Tĩnh có phần như hiểu ra gì đó: “Sau đó Nghê Lam rời khỏi khách sạn, xảy ra tai nạn xe với Quan Phàn, mất trí nhớ.”

Âu Dương Duệ lấy ra thêm một tấm hình, đó là tấm hình chụp Triển Huy theo dõi Lam Diệu Dương đến cửa hàng bị camera giám sát của cửa hàng chụp được. “Ngày 8 tháng 11, Lam Diệu Dương phát hiện trong phòng 2001 có một chiếc thẻ nhớ Nghê Lam để lại, anh ấy mang theo thẻ nhớ lại bị Triển Huy truy đuổi tập kích, cướp đi mất.”

Ánh mắt La Văn Tĩnh lấp lóe.

Âu Dương Duệ nhìn chằm chằm nét mặt của cô, “Cô nghĩ tới gì rồi?”

“Nghĩ tới bữa đó Nghê Lam tới công ty hủy hợp đồng lại đến trễ. Cô ấy thường xuyên đi trễ, rất không đúng giờ.”

“La tổng lại nhớ rõ hôm đó như vậy à?”

“Nghệ sĩ của công ty phải tới ký hợp đồng, tôi đương nhiên nhớ rõ.”

Âu Dương Duệ lập tức hỏi: “Tuần trước nghệ sỹ Bùi Phỉ của công ty ký một hợp đồng tiết mục, hôm đó là thứ mấy?”

La Văn Tĩnh há hốc miệng, nhất thời không đáp được. Cô ngừng một chút, nhớ lại, đang định trả lời thì Âu Dương Duệ lại nói: “Ngày này cách càng gần không phải càng dễ nhớ hơn sao?”

“Nhớ được cái này không nhớ cái khác có vấn đề gì không? Vụ hủy hợp đồng của Nghê Lam quần tôi lâu như vậy, tôi chỉ là nhớ kỹ, có vấn đề gì sao?”

Âu Dương Duệ không trả lời câu hỏi này, anh mở màn hình laptop ra, trên màn hình là video camera quay được. Âu Dương Duệ nói: “Camera giám sát của Lam Sắc Hào tối ngày 9 tháng 9 bị người ta chỉnh sửa, nội dung xóa bỏ có hai người.”

Âu Dương Duệ ấn vào bàn phím: “Bên trái là video gốc, bên phải là video sau khi đã sửa.”



La Văn Tĩnh xem video, sau đó dần dần thay đổi sắc mặt, cô vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Âu Dương Duệ nói: “Hai người bị xóa đi, một người là cô, một người là Triển Huy. Theo mạch suy nghĩ thông thường của chúng tôi, cùng bị xóa là do muốn che giấu chân tướng, là đồng bọn.”

La Văn Tĩnh lắc đầu: “Tôi không biết anh ta, hôm nay là lần đầu tiên tôi nghe nói về người này.”

“Vậy chắc là cô có mạch suy nghĩ khác có thể giải thích toàn bộ những chuyện này.”

La Văn Tĩnh lắc đầu: “Tôi không biết.” Cô khoát tay về hướng màn hình laptop, “Căn bản là tôi không biết chuyện gì xảy ra. Quả thực không hiểu vì sao, tôi căn bản không biết anh ta, người anh ta muốn theo dõi là Nghê Lam, vậy các anh nên tìm Nghê Lam. Xóa hình tôi là cố ý hãm hại.”

Âu Dương Duệ nói: “Chúng tôi tìm Nghê Lam rồi, tôi vừa mới nói chuyện với cô ấy xong. Tôi còn gặp Thôi Canh nữa.”

La Văn Tĩnh nghe thấy tên Thôi Canh liền im miệng.

“Hai đoạn video cô bị xóa đi.” Âu Dương Duệ kéo thanh tiến độ của đoạn video, “Một đoạn cô đang gọi điện thoại, là gọi cho Thôi Canh. Một đoạn cô đang chờ người, đang chờ ai?”

La Văn Tĩnh ngậm chặt miệng, Âu Dương Duệ cảm thấy cô bắt đầu khẩn trương rồi.

“Nội dung thẻ nhớ Nghê Lam lấy được từ chỗ cỗ…” Âu Dương Duệ cố ý châm thêm mồi lửa, nhưng câu này vừa nói ra, Âu Dương Duệ cảm giác được La Văn Tĩnh thở phào một hơi.

Vậy mà không phải?

Nhưng Âu Dương Duệ vẫn nói hết câu: “Đồ vật trong đó đủ để định tội các người.”

La Văn Tĩnh cười lạnh, nhìn qua quả thực là thả lỏng hơn so với vừa rồi. “Suy đoán logic và suy đoán bừa là khác nhau. Cảnh sát điều tra án không nên đoán. Tôi chẳng có nội dung gì để bị định tội, tôi không biết gì về thẻ nhớ của Nghê Lam. Tôi không biết Nghê Lam nói cái gì, tinh thần cô ta bình thường sao? Trí nhớ cô ta hồi phục sao? Lời khai của cô ta có đáng tin không…”

“Tôi còn biết cô và Khương Thành là quan hệ yêu đương.” Âu Dương Duệ không chờ cô nói hết đã quăng ra câu này.

La Văn Tĩnh khẽ khựng lại nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.

“Cảnh sát Âu Dương, anh tùy tiện bịa đặt. Tuy không phải sự thật nhưng tôi vẫn rất thích nghe câu này. Khương Thành hả, cả nước có ít nhất mấy trăm ngàn cô gái muốn yêu đương với cậu ấy. Nhưng tôi không biết là yêu đương với cậu ấy lại là phạm pháp.”

“Yêu đương đương nhiên không phạm pháp, nhưng vì quan hệ yêu đương mà giúp nhau che giấu hành động phạm tội thì không đúng.” Âu Dương Duệ nói, “Thôi Canh nói cho tôi biết một số việc….”

La Văn Tĩnh cắt ngang lời anh, rất trấn định: “Vậy anh đi tìm Thôi Canh đi. Tôi không có gì để nói thêm.”

Âu Dương Duệ im lặng. Anh càng chắc chắn là có chuyện gì đó mà cả La Văn Tĩnh và Thôi Canh đều biết, mà hiển nhiên La Văn Tĩnh cực kỳ tin tưởng Thôi Canh.

Âu Dương Duệ đang muốn mở miệng thì cửa phòng thẩm vấn bỗng nhiễn bị người ra sức đập, có giọng nữ lớn tiếng gọi bên ngoài: “Có phải La Văn Tĩnh ở đây không! Mở cửa!”

Âu Dương Duệ và La Văn Tĩnh đều ngẩn người, nghe ra được là Nghê Lam.

“Thả tôi ra, tôi muốn gặp La Văn Tĩnh.” Nghê Lam giống như đang lôi kéo giãy dụa với ai đó bên ngoài.

Âu Dương Duệ nhíu mày, đứng dậy mở cửa.

Nghê Lam vừa thấy anh liền kêu: “La Văn Tĩnh không…” Sau đó cô thấy La Văn Tĩnh trong phòng.

Nghê Lam đẩy Âu Dương Duệ ra, đánh về phía La Văn Tĩnh. Nhưng cô chống nạng, lại ra sức đẩy Âu Dương Duệ, chân không thăng bằng lập tức ngã sấp xuống.

‘Bạch’ một tiếng, cực kỳ chân thực.

Nhưng Nghê Lam không la tiếng nào, vẻ mặt thê lương như nữ quỷ bò từ đất dạy, bổ nhào vào bàn bên cạnh, một phát bắt được cổ áo La Văn Tĩnh.

Kỹ năng diễn xuất này!

Anh cảnh sát ngăn Nghê Lam ở bên ngoài trợn mắt há hốc mồm, Âu Dương Duệ cũng giật mình.

Nghê Lam nghiêm nghị nói: “Mẹ bà nó, có phải ký hợp đồng làm nghệ sĩ với tôi, sau đó đưa tôi đến cho Khương Thành đùa giỡn! Cái tên khốn rùa đen liệt dương khốn kiếp hắn ta, chuyên tìm mấy người non nớt mới vào nghề để ra tay đúng không!”

Anh cảnh sát: “…” Tiếp tục trợn mắt há hốc mồm.

Âu Dương Duệ dựa vào động tác đóng cửa nhốt cậu cảnh sát kia bên ngoài để ổn định lại cảm xúc, cố gắng bắt kịp suy nghĩ của Nghê Lam.

Kịch bản bịa đặt này lỗ mãng thế sao, không phải phong cách của anh, chỉ có thể cố gắng phối hợp thôi.

“Mẹ nó, buông ra đồ khốn!” La Văn Tĩnh trước đó bị các loại khiêu khích và thăm dò của Âu Dương Duệ cũng không mất khống chế, bây giờ lại bị câu nói này của Nghê Lam hoàn toàn chọc giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play