Liêu Tân gọi điện thoại cho Âu Dương Duệ, báo cáo với anh đã tìm được phòng trọ của bọn Cầu Xuyên, còn điều tra được một ít vật chứng.
Âu Dương Duệ liền nói: “Việc này tương đối quan trọng, cậu tạm thời đừng lục soát vật chứng của An Hàng nữa, đưa lão Ngụy đi một chuyến, cùng Ngũ Khang theo sát việc này.”
Ngũ Khang chính là cảnh sát phụ trách điều tra giải quyết vụ án của Lam Diệu Dương và Lý Mộc, cuộc điện thoại vừa rồi là do anh ta gọi.
Liêu Tân nghe Âu Dương Duệ nói như vậy nhất thời thở dài một hơi trong lòng. Là anh quá khẩn trương rồi, làm cho thần hồn nát thần tính.
Nhưng quả thực gần đây Âu Dương Duệ toàn một mình ra ngoài xử lý công việc, tự đi tự về, trước kia đều dẫn anh theo. Anh dường như cảm giác được gì đó, lại vừa khéo bắt được Trâu Úy không hiểu chuyện này, lúc này mới tính gắp lửa bỏ tay người, thử xem phản ứng của Âu Dương Duệ.
Liêu Tân vui vì bản thân kịp thời thu tay lại, quá vội vàng chẳng phải sách lược gì tốt đẹp cả, trái lại có khả năng còn trúng bẫy của Âu Dương Duệ.
Liêu Tân quá hiểu Âu Dương Duệ, người này mặt lạnh mạnh miệng, nhìn như không có thay đổi, kỳ thật tâm tư lại rất sống động, bằng không sẽ không phá được nhiều vụ án, ngồi vào vị trí hiện tại.
Liêu Tân xóa đi tin nhắn trong điện thoại, bỏ di động vào trong ngăn kéo. Anh đi ra ngoài, lại thấy Trâu Úy cầm giấy tờ trên tay đang từ cửa phòng làm việc đi qua. Liêu Tân làm như không có việc gì gọi cô một tiếng, Trâu Úy nhìn thấy anh cười cười: “Sao vậy, hôm nay vẫn còn cần em giúp sao? Viên cục đi công tác rồi, hôm nay em đúng là rảnh.”
Liêu Tân liền cười: “Tốt vậy à, vậy anh cảm ơn trước nha. Đúng lúc anh có chút việc, phải ra ngoài điều tra một chuyến.”
Trâu Úy gật đầu: “Em chuyển giấy tờ xong sẽ qua. Đồ vẫn còn để ở chỗ cũ hả?”
“Ừ.”
“Ok.” Trâu Úy hào sảng cười một tiếng, đi mất.
Liêu Tân nghĩ ngợi, về lại chỗ ngồi, lấy điện thoại ra nhét vào người, sau đó khóa ngăn kéo lại, lúc này mới đi ra ngoài.
Một lúc sau, Trâu Úy tới phòng làm việc chào hỏi mọi người một tiếng. Cô nói Liêu Tân nhờ cô giúp sắp xếp tư liệu, có đồng nghiệp trò chuyện với cô vài câu sau đó vội vàng đi.
Trâu Úy ngồi ở trước bàn lật kiểm những đồ vật cũ của An Hàng giống như nghiên cứu tỉ mỉ, nhưng một lát sau cô thấy không có ai chú ý liền quay người kéo ngăn kéo của Liêu Tân ra. Ngăn kéo bị khóa không mở ra được. Trâu Úy điềm nhiên như không có gì tiếp tục chỉnh lý tư liệu.
Lam Diệu Dương đến cục cảnh sát, Ngũ Khang đã cho người mang ví tiền của anh và ba lô của Lý Mộc cùng các vật chứng khác về.
Một nhân viên cảnh sát mang một túi vật chứng, còn có danh sách đi qua, kêu Lam Diệu Dương kiểm tra từng cái.
Theo khẩu cung ban đầu của Lam Diệu Dương, toàn bộ vật phẩm kê khai ngoại trừ tiền mặt ra thì đều có ở đây, bao gồm cả chiếc thẻ nhớ điện thoại kia.
Lam Diệu Dương nhìn chằm chằm chiếc thẻ nhớ, nhìn qua hình dáng thì giống nhau nhưng Lam Diệu Dương cảm thấy không đúng lắm. Anh kịp phản ứng, thế là anh nói: “Tôi không thể xác định. Tôi xác nhận tôi có mất thẻ nhớ điện thoại nhưng tôi không chắc là cái này.”
Cảnh sát kia nói: “Chúng tôi đã liên lạc với tiểu đội bên kia, hai người thuê phòng này có liên quan đến vụ án của bọn họ, tất cả vật chứng liên quan chúng tôi đều phải lấy về phân tích. Anh có thể lấy đi vật dụng cá nhân nhưng chiếc thẻ này phải để lại.”
Lam Diệu Dương muốn phản đối nhưng anh vừa mới nói chiếc thẻ này không chắc là của anh, lý do để phản đối hình như không đủ.
Thế là Lam Diệu Dương gọi điện cho Nghê Lam, điện thoại của cô bận máy. Lam Diệu Dương lại gọi cho Âu Dương Duệ.
Lam Diệu Dương giải thích tình huống ở chỗ anh, sau đó trực tiếp nói với Âu Dương Duệ, “Tôi cảm thấy chiếc thẻ này có bí mật bên trong, tôi không đồng ý để lại thẻ này.”
Âu Dương Duệ nói: “Khả năng lớn là một cái bẫy cho nên tôi càng đề nghị anh giao chiếc thẻ nhớ này cho cảnh sát. Huống hồ anh vừa mới nói không chắc đây có phải thẻ của anh hay không, không phải của anh thì cảnh sát giữ lại là đúng rồi. Cho dù lúc đó anh nhặt được thẻ, nó cũng không phải vật sở hữu cá nhân của anh. Giờ tìm thấy nó rồi, nó là vật chứng.”
Lam Diệu Dương thấy không vui, cảm thấy mình bị trúng kế rồi. Cầu Xuyên nhặt được cái ba lô kia, phát hiện bên trong không có ổ cứng đã biết cái ba lô kia chỉ là miếng mồi, biết mình bại lộ rồi. Cho nên hắn cố ý đến khách sạn gây sự chú ý của bọn họ, cố ý để cảnh sát tìm đến nhà trọ của bọn hắn.
Tất cả đều là âm mưu tính trước. Không phải lúc trước sau khi ví tiền của anh bị trộm mãi vẫn không tìm được tung tích của bọn họ sao, bây giờ sao lại bất cẩn như vậy.
Âu Dương Duệ nói, “Bất luận trong thẻ nhớ là gì đều có ích đối với chúng tôi. Vật chứng này bị đụng vào, không ai có thể chứng minh là chiếc thẻ nhớ Nghê Lam giấu đi kia, cho nên bên trong bất kể là nội dung gì, Nghê Lam đều có thể giải thích được. Nhưng nội gián hay tội phạm phía sau sẽ có phản ứng với chuyện này. Đây là công cụ của bọn hắn, bọn hắn sẽ nghĩ tất cả biện pháp để dùng nó, anh hiểu ý tôi không?”
Lam Diệu Dương nghẹn thở trong lồng ngực: “Anh muốn lấy Nghê Lam làm mồi nhử?”
“Nghê Lam còn điều gì chưa nói với tôi tốt nhất bây giờ nói rõ ra đi.” Âu Dương Duệ nói.
Lam Diệu Dương cúp điện thoại của Âu Dương Duệ.
Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho Nghê Lam một lần nữa, lần này đã nối máy được.
Nghê Lam nói chuyện xong với Lý Mộc. Cô kêu Lý Mộc đến đón mình đi cục cảnh sát, còn nói Lý Mộc tiện thì giúp cô mang theo cây nạng chống.
Lý Mộc tức giận: “Tôi mới nhận của cô tám ngàn, là tiền làm việc chứ không phải làm bảo mẫu kiêm tài xế của cô.”
“Tôi gọi xe hay đi xe cùng Lam Diệu Dương đều không tiện, sẽ bị chó săn để mắt tới.”
“Cô bây giờ đang gọi điện thoại cho chó săn đó.”
“Đúng thế, ngồi xe của chó săn, chó săn khác chắc chắn sẽ không ngờ tới. Việc này có thể im lặng mà tiến hành rồi.” Nghê Lam nói năng hùng hổ đầy lý lẽ.
Lý Mộc: “…”
“Huống hồ chân của tôi bị thương, hành động không tiện, đều là vì cứu anh và đồng nghiệp của anh nha.”
Lý Mộc không nói gì. Cô thật sự là quá tôn trọng lương tri của anh rồi, hơn nữa cô rõ ràng không phải thật sự vì cứu bọn họ. Còn nữa, bọn họ bị tập kích bị thương là bởi vì cô, bọn họ có nói gì sao?
“Chúng ta có mối quan hệ sống chết, tình bạn sâu sắc.” Nghê Lam tiếp tục nói hươu nói vượn.
Xí. Lý Mộc trả lời thầm trong lòng.
“Chuyện này rất quan trọng, không thể bị chó săn khác phát hiện được. Nếu như anh giúp tôi, sau này có gì cần hỗ trợ đương nhiên tôi cũng không dễ từ chối…”
“Mấy giờ đón cô?” Lý Mộc chặn không cho cô tiếp tục nói nữa.
“Bây giờ tới liền đi, nhớ mang theo nạng.” Nghê Lam cứ như vậy hẹn xong với Lý Mộc.
Cúp điện thoại của Lý Mộc, cô nhận được điện thoại của Lam Diệu Dương. Nghê Lam nghĩ ngợi: “Âu Dương Duệ nói rất có lý, hơn nữa anh cũng không từ chối được.”
Lam Diệu Dương im lặng.
Nghê Lam dỗ anh: “Đừng giận.”
Lam Diệu Dương trầm giọng: “Anh phạm sai lầm rồi. Anh nên sớm nghĩ tới. Mánh khóe nhỏ như vậy anh nên nghĩ tới trước.” Anh nên tự mình phái người điều tra, tìm cảnh sát làm gì.
“Không sao.” Nghê Lam nói: “Kỳ thật em rất tò mò bọn họ có thể làm gì, coi như là vây khốn em một lúc thì sao. Vật chứng điện tử rất dễ bị làm giả, lấy được vật chứng như vậy đều không cần mời luật sư, em tự biện hộ cũng có thể cãi trắng. Cho nên không cần quá lo lắng, trước xem rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì. Hành động của bọn họ càng nhiều càng dễ bị lộ tẩy.”
“Ừm.” Lam Diệu Dương thật sự rất cáu.
“Em sẽ đến cục cảnh sát, Âu Dương Duệ muốn mời La Văn Tĩnh đến hỗ trợ điều tra, em đi giúp anh ta.”
Lam Diệu Dương nhắc nhở cô: “Em có nhớ anh đã từng nói với em, anh ta nói, ngoài anh ta ra em không được tin ai.”
“Ừm.”
“Kỳ thật hiện tại anh cũng không tin anh ta lắm.” Lam Diệu Dương thật sự rất tức giận.
Lam Diệu Dương kết thúc cuộc nói chuyện, gọi luật sư đến, sau đó lại quay về tìm vị cảnh sát vừa nãy. Anh nói luật sư làm thủ tục lãnh lại đồ cá nhân của mình. Anh lại nói lại chiếc thẻ nhớ này có khả năng rất lớn không phải chiếc mà anh bị mất lúc báo án, hơn nữa Cầu Xuyên cố ý đến khách sạn của anh, dẫn dụ bọn họ tìm thấy chiếc ví này, anh cảm thấy có vấn đề, hi vọng cảnh sát điều tra rõ ràng.
Luật sư làm chứng cảnh sát ghi chép lại lời nói của Lam Diệu Dương. Chiếc thẻ nhớ vật chứng này liền bị giữ lại.
Lý Mộc mua xong nạng, cùng Từ Hồi đi đón Nghê Lam. Hẹn xong chỗ với Nghê Lam, không lâu sau Nghê Lam liền nhanh chóng leo lên xe khiến anh giật nảy mình.
Nghê Lam đóng cửa xong, hối bọn họ đi mau.
Từ Hồi nhanh chóng nhấn chân ga chạy về phía cục cảnh sát.
“Cảm ơn anh Từ Hồi.” Nghê Lam nói.
“Không có gì. Cô Nghê Lam vất vả rồi.” Từ Hồi nơm nớp lo sợ.
Lý Mộc len lén liếc trộm cô. Anh nhìn chân Nghê Lam một chút, đi giày đế bằng, quấn băng vải. Nếu không phải anh biết Nghê Lam bị thương thật, dựa vào bản lĩnh và tốc độ xông lên xe lúc nãy của cô, anh thật sự hoài nghi cô cần nạng là vì muốn đánh người.
Từ Hồi lái xe cực kỳ cẩn thận, mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, đề phòng dọc đường có chó săn nào khác theo hay không.
Lúc trước anh lái xe đuổi theo minh tinh, giờ lại sợ bị người khác theo.
Lý Mộc bắt đầu nói mấy câu khách sáo với Nghê Lam, hỏi cô đến cục cảnh sát làm gì, có liên quan gì đến văn phòng bọn họ không. Điều tra được gì trong ổ cứng kia chưa, có gây nguy hiểm gì cho bọn họ không.
Anh hỏi thêm mấy câu, Nghê Lam bỗng nhiên chăm chú nhìn Lý Mộc.
Lý Mộc cảnh giác.
Hai người bốn mắt nhìn nhau một hồi, Nghê Lam bỗng nhiên chuyển sang Từ Hồi đang lái xe, “Anh Từ Hồi, tôi hỏi anh chút chuyện.”
“Hả?” Từ Hồi giật mình, suýt chút run lên.
“Được rồi được rồi, hỏi tôi nè.” Lý Mộc tức giận, “Cô để cậu ấy lái xe đi, đừng để gây ra tai nạn.”
“Anh Lý Mộc.” Nghê Lam đạt được mục đích, nghiêm túc hỏi: “Anh biết La Văn Tĩnh và Thôi Canh có quan hệ gì không?”
“Quan hệ đồng nghiệp gián tiếp. Thôi Canh là trợ lý của Khương Thành, văn phòng của Khương Thành thuộc Phong Phạm, nắm 50% cổ phần. Tiền lương của Thôi Canh là tiền riêng do Khương Thành tự trả, không liên quan gì tới Phong Phạm. Đây là mối quan hệ đồng nghiệp gián tiếp.”
“Ngay cả tiền lương của Thôi Canh anh cũng biết?” Nghê Lam cảm thấy mình hỏi đúng người rồi, “Nếu như La Văn Tĩnh và Thôi Canh nói chuyện điện thoại với nhau nhưng lại không muốn bị người khác biết, anh thấy đây có thể có chuyện gì?”
Lý Mộc nhìn cô một chút, không nói gì.
Nghê Lam nhìn chằm chằm anh.
Lý Mộc hắng giọng một cái, nói: “Tôi từng nhận của Khương Thành một khoản tiền, ngậm miệng cho chuyện nào đó.”
Nghê Lam: “…”
Lý Mộc nói: “Tôi là người có nguyên tắc.”
Nghê Lam nhỏ giọng: “…Thật là nhìn không ra.”
“Cho nên tôi chỉ có thể nói cho cô một chút chuyện ai cũng biết, nhưng chuyện nhận tiền để ngậm miệng tôi không thể lộ ra.”
“Được. Chuyện gì mà ai cũng biết?”
“Theo mối quan hệ mọi người đều biết thì ban đầu lúc Khương Thành nổi tiếng có sự hỗ trợ của La Văn Tĩnh, sau đó Khương Thành đồng ý ký hợp đồng với Phong Phạm cũng có quan hệ với La Văn Tĩnh, có thể ký được điều kiện tốt như vậy cũng là do công lao của La Văn Tĩnh.”
Nghê Lam há hốc miệng, hiểu chút chút rồi.
Cô hỏi: “Bọn họ có quan hệ lành mạnh sao?”
“Cô cũng biết dùng từ nhỉ, bọn họ có trao đổi lợi ích hay không thì không biết. Bây giờ ngay cả yêu đương nam nữ bình thường còn tính toán chút điều kiện kinh tế với sự nghiệp, nói gì đến ngành giải trí. Như quan hệ của cô với Lam tổng là quan hệ lành mạnh sao?”
Nghê Lam không để ý đến thăm dò của anh: “Cho nên hai người họ là tình cảm thật?”
“Cái đó chỉ hai người bọn họ biết thôi.”