Chàng trai đỏm dáng rất là thiên vị với cô gái của mình.
Lam Diệu Dương không quá lo lắng với những món đồ Nghê Lam đang giữ, nhưng anh lo lắng nguyên nhân phía sau khi nắm giữ những món đồ này.
“Chắc chắn là em biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì nên mới chuẩn bị những thứ này.” Lam Diệu Dương nói, “Nhưng giờ em lại quên hết rồi.”
“Dùng mấy mã số trên đây chắc có thể tra được xuất xứ.” Nghê Lam nói, “Nhưng hiện tại em vẫn chưa hoàn toàn tin được Âu Dương Duệ, nói chính xác hơn, em không thể tin tưởng môi trường của anh ta. Anh ta tốt, nhưng người xung quanh anh ta thì sao? Còn chưa xác định được ai là nội gián.”
“Đúng vậy. Cứ cho là Âu Dương Duệ tin tưởng em nhưng bị người trong cục cảnh sát biết em có những thứ này, tạm thời không nói đến chuyện khác, có thể dùng thứ này bắt em một cách chính đáng, Âu Dương Duệ cũng không có lý nào ngăn cản. Lúc đó tình cảnh của em liền giống với Trần Viêm, quá nguy hiểm.” Lam Diệu Dương nói, “Kỳ thật trước đó anh muốn nói anh Châu chuẩn bị ít đồ phòng thân cho em, nhưng sợ em thấy anh chuyện bé xé to, lại sợ em gặp rắc rối.”
Nghê Lam xoa xoa cái eo trên, “Sợ em gặp rắc rối nhiều hơn đúng không?”
Lam Diệu Dương gạt tay của cô xuống, điều chỉnh lại lắc tay kim cương trên tay cô một chút, bình tĩnh nói: “Sợ em ghét anh chuyện bé xé ra to nhiều hơn.”
“Anh như vậy có tính là có động lực sống mạnh mẽ không?” Nghê Lam nháy mắt.
“Ừm.” Lam Diệu Dương tiếp tục bình tĩnh, “Không giống em, hoàn toàn không ham sống gì.”
Nghê Lam cười ha ha.
Lam Diệu Dương lại nói, “Không đúng, em không phải hoàn toàn không ham sống. Lúc em muốn nịnh bợ thì quả là không có chút giới hạn nào, cho em cái ống hút em cũng có thể làm thành đại pháo.”
Nghê Lam: “…” Đây là khen cô biết chém gió phải không?
“Nhưng lúc cần em cúi đầu thì em lại bướng bỉnh không chịu được.”
“Thẳng thắn cương nghị mới là mặt thật của em.” Nghê Lam lại chém gió.
Lam Diệu Dương mím chặt miệng, dùng sức nhịn cười, tức giận nói, “Sao anh lại thích một cô gái thẳng thắn cương nghị nhỉ?”
Nghê Lam trừng anh: “Em không có chê bai gì anh nha!”
“Em còn chê bai anh được gì chớ.” Lam Diệu Dương kêu lên. Anh muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tiền có tiền, đạo đức tốt, trình độ cao, biết lễ nghĩa, phẩm hạnh đoan chính….
Nghê Lam muốn mở miệng, Lam Diệu Dương nhanh chóng nói: “Đừng nói gì.”
Nghê Lam ngậm miệng.
Lam Diệu Dương kéo cô ra ngoài, “Câu này của anh chỉ là câu cảm thán, không phải câu hỏi. Hoàn toàn không có bất kỳ nghi vấn gì, chính là hoàn toàn không có chỗ nào đáng ghét đó, cho nên em không cần trả lời.”
“Em đã chuẩn bị xong ống hút biến thành đạn pháo bắn ra vũ trụ rồi.”
“Anh cảm ơn em.” Lam Diệu Dương lôi Nghê Lam ra cửa. Hai người đi qua căn hộ bên kia, Nghê Lam bỏ chìa khóa vào sau đèn tường trong hành lang.
Lam Diệu Dương nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian cũng tới rồi.
Hai người cùng đi thang máy, Lam Diệu Dương lấy điện thoại ra kiểm tra thiệp mời, nhìn thấy tên khách sạn đột nhiên nhớ tới gì, anh dùng điện thoại lướt tìm tin tức.
“Sao thế?” Nghê Lam thấy sắc mặt anh khác thường liền hỏi.
“Công ty an ninh khách sạn này hợp tác cũng là Thụy Thuẫn.”
Nghê Lam im lặng.
Lam Diệu Dương lại nói: “Chưa chắc đã có biến, lúc tụi mình thảo luận việc này là đang ở phòng CCTV, trong phòng đó không có camera, cho dù có cũng không ghi lại âm thanh, chỉ nhìn thấy tụi mình nói chuyện mà thôi. Lúc đó chỉ có hai nhân viên trực ca lại cách tụi mình một khoảng, bọn họ không biết tụi mình nói gì. Bên chỗ pháp vụ cũng không đi nói lung tung đâu.”
Nghê Lam khẽ gật đầu, “Cho dù vẫn là Thụy Thuẫn cũng không thể nào theo dõi sát sao chúng ta. Hơn nữa chúng ta tham gia tiệc tối như vậy rất hợp lý, theo lẽ thì không có gì đáng nghi.”
Lam Diệu Dương nghĩ ngợi, trong lòng cảm thấy không quá an tâm.
Sau khi hai người lên xe, Lam Diệu Dương suy nghĩ một hồi, gọi điện thoại cho Lý Mộc, xác nhận anh ta có mang theo đoạn video ghi hình.
“Mang theo rồi.” Lý Mộc nói, “Ổ cứng đang trong ba lô tôi, tôi đã ở hội trường rồi. Hai người đến đi.”
Lam Diệu Dương muốn dặn dò một câu bảo anh ta cẩn thận, lại muốn nói ngoại trừ anh và Nghê Lam ra, anh ta không được đưa ổ cứng này cho bất kỳ ai. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng Lý Mộc đã nói: “Tôi đã nói với các vị trong nghề là anh và Nghê Lam sẽ tới, mọi người đang đợi đó.”
Lam Diệu Dương: “…”
Xem ra đêm nay phiền phức không chỉ mỗi việc lấy ổ cứng mà thôi.
Lam Diệu Dương cúp điện thoại, dặn đi dặn lại Nghê Lam, “Hiện trường có rất nhiều phóng viên.”
“Em biết.”
“Cho nên em phải khiêm tốn một chút.”
Nghê Lam mấp máy môi, hỏi anh: “Nữ chính Từ Tương nhất định là ánh sáng diễm lệ chiếu ngời ngời, bạn gái tiên nữ violin trong scandal trước của anh khẳng định là khí chất hơn người, khiến người khác chú ý. Anh nói em nghe thử, em khiêm tốn thế nào?”
Lam Diệu Dương: “…”
Nghê Lam lại bổ sung, “Nói không chừng lại còn có bạn gái tin đồn số ba, số bốn, số năm gì đó, em cũng không muốn điều tra, dù sao đến đó ký giả cũng sẽ nói cho em biết em là số mấy.”
Lam Diệu Dương, “…Em đẹp như vậy, quả thực là khiêm tốn không nổi.”
Nghê Lam nhếch lông mày nhìn anh.
Lam Diệu Dương: “Nhưng em đừng mắng người, đừng giơ ngón tay giữa, đừng đánh người, như thế là được.”
Nghê Lam tiếp tục nhìn anh.
Lam Diệu Dương có chút cẩn thận.
“Nếu bọn họ hỏi quan hệ của em với anh là gì em phải trả lời thế nào?” Nghê Lam hỏi.
“Em muốn trả lời thế nào?”
“Nghệ sĩ công ty?” Nghê Lam cũng không muốn công khai tình cảm gì ở loại trường hợp như vậy, như thế cực kỳ rước nhọ.
“Được.”
“Được rồi. Không sao đâu. Em chắc chắn sẽ khiêm tốn.” Nghê Lam sảng khoái đồng ý.
Lam Diệu Dương thở dài một hơi, lát sau lại bổ sung, “Nếu như Lý Mộc đổi ý muốn tiền, cho anh ta tiền là được. Việc này để anh thương lượng, em bình tĩnh đừng nhúng tay vào.”
Nghê Lam nghe phải trả tiền xong thì không vui.
Lam Diệu Dương lại nói: “Có thể dùng tiền giải quyết đều là chuyện nhỏ, biết phân nặng nhẹ cấp bách, lấy lại video gốc là quan trọng nhất. Lấy xong chúng ta đi ngay, không cần kéo dài thêm.”
Nghê Lam không còn cách nào khác, anh nói đều có lý, “Được rồi.”
Hai người không tiếp tục nói nữa. Chỉ là Lam Diệu Dương đưa tay ra nắm tay Nghê Lam, mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau. Anh suy nghĩ phải xử lý thế nào một loạt chuyện phía sau, trong video này rốt cuộc có cái gì?
Lúc sắp tới khách sạn, Lam Diệu Dương quyết định vẫn nên trước gọi điện cho Âu Dương Duệ.
Lần đầu tiên gọi, Âu Dương Duệ không bắt máy.
Một lát sau, Âu Dương Duệ gọi lại.
Lam Diệu Dương liền nói mình và Nghê Lam phát hiện video ngày 9 tháng 9 trên server của Thụy Thuẫn cũng bị sửa, nhưng có một ký giả có bản gốc trong tay, anh muốn đi lấy cùng Nghê Lam. Anh hỏi Âu Dương Duệ có rảnh không.
Âu Dương Duệ nói: “Một vụ án khác tôi đang theo có tiến triển rồi, tôi đang tổ chức người vớt xác dưới sông ở phía Tây thành phố.”
Lam Diệu Dương: “…”
“Bên chỗ hai người bây giờ có gì phiền phức sao?” Âu Dương Duệ hỏi.
Người ta phải chịu gió lạnh đêm sương vớt xác, bọn họ quần áo chỉnh tề chuẩn bị đến chỗ xa hoa trụy lạc, làm sao mà không biết xấu hổ nói có phiền phức.
“Không có, chỉ là báo trước với anh một tiếng.” Lam Diệu Dương nói.
Bên Âu Dương Duệ có người gọi anh, hình như là phát hiện ra điều gì, Âu Dương Duệ đáp lời với bên kia xong rồi nói với Lam Diệu Dương, “Nếu có phiền phức lớn anh cứ báo cảnh sát trước, đồn cảnh sát chạy tới chắc chắn nhanh hơn bên tôi. Nếu như phiền phức nhỏ hai người cứ tự xử lý. Có gì gặp sau.”
“Được. Giữ liên lạc.” Lam Diệu Dương đang định tắt điện thoại, Âu Dương Duệ lại nói, “Hai người khiêm tốn một chút, nhất là Nghê Lam, anh trông chừng cô ấy, đừng để gặp rắc rối. Với tình cảnh bây giờ, nếu bị tóm được nhược điểm, tôi cũng không bảo đảm được cho cô ấy đâu.”
Lam Diệu Dương: “…”
Mọi người suy nghĩ có phần giống nhau a.
Nghê Lam ở một bên nghe thấy, hừ hừ bất mãn.