Chàng trai đỏm dáng rất là thiên vị với cô gái của mình.

Lam Diệu Dương không quá lo lắng với những món đồ Nghê Lam đang giữ, nhưng anh lo lắng nguyên nhân phía sau khi nắm giữ những món đồ này.

“Chắc chắn là em biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì nên mới chuẩn bị những thứ này.” Lam Diệu Dương nói, “Nhưng giờ em lại quên hết rồi.”

“Dùng mấy mã số trên đây chắc có thể tra được xuất xứ.” Nghê Lam nói, “Nhưng hiện tại em vẫn chưa hoàn toàn tin được Âu Dương Duệ, nói chính xác hơn, em không thể tin tưởng môi trường của anh ta. Anh ta tốt, nhưng người xung quanh anh ta thì sao? Còn chưa xác định được ai là nội gián.”

“Đúng vậy. Cứ cho là Âu Dương Duệ tin tưởng em nhưng bị người trong cục cảnh sát biết em có những thứ này, tạm thời không nói đến chuyện khác, có thể dùng thứ này bắt em một cách chính đáng, Âu Dương Duệ cũng không có lý nào ngăn cản. Lúc đó tình cảnh của em liền giống với Trần Viêm, quá nguy hiểm.” Lam Diệu Dương nói, “Kỳ thật trước đó anh muốn nói anh Châu chuẩn bị ít đồ phòng thân cho em, nhưng sợ em thấy anh chuyện bé xé to, lại sợ em gặp rắc rối.”

Nghê Lam xoa xoa cái eo trên, “Sợ em gặp rắc rối nhiều hơn đúng không?”

Lam Diệu Dương gạt tay của cô xuống, điều chỉnh lại lắc tay kim cương trên tay cô một chút, bình tĩnh nói: “Sợ em ghét anh chuyện bé xé ra to nhiều hơn.”

“Anh như vậy có tính là có động lực sống mạnh mẽ không?” Nghê Lam nháy mắt.

“Ừm.” Lam Diệu Dương tiếp tục bình tĩnh, “Không giống em, hoàn toàn không ham sống gì.”

Nghê Lam cười ha ha.

Lam Diệu Dương lại nói, “Không đúng, em không phải hoàn toàn không ham sống. Lúc em muốn nịnh bợ thì quả là không có chút giới hạn nào, cho em cái ống hút em cũng có thể làm thành đại pháo.”

Nghê Lam: “…” Đây là khen cô biết chém gió phải không?

“Nhưng lúc cần em cúi đầu thì em lại bướng bỉnh không chịu được.”

“Thẳng thắn cương nghị mới là mặt thật của em.” Nghê Lam lại chém gió.

Lam Diệu Dương mím chặt miệng, dùng sức nhịn cười, tức giận nói, “Sao anh lại thích một cô gái thẳng thắn cương nghị nhỉ?”

Nghê Lam trừng anh: “Em không có chê bai gì anh nha!”

“Em còn chê bai anh được gì chớ.” Lam Diệu Dương kêu lên. Anh muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tiền có tiền, đạo đức tốt, trình độ cao, biết lễ nghĩa, phẩm hạnh đoan chính….

Nghê Lam muốn mở miệng, Lam Diệu Dương nhanh chóng nói: “Đừng nói gì.”

Nghê Lam ngậm miệng.

Lam Diệu Dương kéo cô ra ngoài, “Câu này của anh chỉ là câu cảm thán, không phải câu hỏi. Hoàn toàn không có bất kỳ nghi vấn gì, chính là hoàn toàn không có chỗ nào đáng ghét đó, cho nên em không cần trả lời.”

“Em đã chuẩn bị xong ống hút biến thành đạn pháo bắn ra vũ trụ rồi.”

“Anh cảm ơn em.” Lam Diệu Dương lôi Nghê Lam ra cửa. Hai người đi qua căn hộ bên kia, Nghê Lam bỏ chìa khóa vào sau đèn tường trong hành lang.

Lam Diệu Dương nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian cũng tới rồi.

Hai người cùng đi thang máy, Lam Diệu Dương lấy điện thoại ra kiểm tra thiệp mời, nhìn thấy tên khách sạn đột nhiên nhớ tới gì, anh dùng điện thoại lướt tìm tin tức.

“Sao thế?” Nghê Lam thấy sắc mặt anh khác thường liền hỏi.

“Công ty an ninh khách sạn này hợp tác cũng là Thụy Thuẫn.”

Nghê Lam im lặng.

Lam Diệu Dương lại nói: “Chưa chắc đã có biến, lúc tụi mình thảo luận việc này là đang ở phòng CCTV, trong phòng đó không có camera, cho dù có cũng không ghi lại âm thanh, chỉ nhìn thấy tụi mình nói chuyện mà thôi. Lúc đó chỉ có hai nhân viên trực ca lại cách tụi mình một khoảng, bọn họ không biết tụi mình nói gì. Bên chỗ pháp vụ cũng không đi nói lung tung đâu.”

Nghê Lam khẽ gật đầu, “Cho dù vẫn là Thụy Thuẫn cũng không thể nào theo dõi sát sao chúng ta. Hơn nữa chúng ta tham gia tiệc tối như vậy rất hợp lý, theo lẽ thì không có gì đáng nghi.”

Lam Diệu Dương nghĩ ngợi, trong lòng cảm thấy không quá an tâm.

Sau khi hai người lên xe, Lam Diệu Dương suy nghĩ một hồi, gọi điện thoại cho Lý Mộc, xác nhận anh ta có mang theo đoạn video ghi hình.

“Mang theo rồi.” Lý Mộc nói, “Ổ cứng đang trong ba lô tôi, tôi đã ở hội trường rồi. Hai người đến đi.”

Lam Diệu Dương muốn dặn dò một câu bảo anh ta cẩn thận, lại muốn nói ngoại trừ anh và Nghê Lam ra, anh ta không được đưa ổ cứng này cho bất kỳ ai. Nhưng anh còn chưa kịp mở miệng Lý Mộc đã nói: “Tôi đã nói với các vị trong nghề là anh và Nghê Lam sẽ tới, mọi người đang đợi đó.”

Lam Diệu Dương: “…”

Xem ra đêm nay phiền phức không chỉ mỗi việc lấy ổ cứng mà thôi.

Lam Diệu Dương cúp điện thoại, dặn đi dặn lại Nghê Lam, “Hiện trường có rất nhiều phóng viên.”

“Em biết.”

“Cho nên em phải khiêm tốn một chút.”

Nghê Lam mấp máy môi, hỏi anh: “Nữ chính Từ Tương nhất định là ánh sáng diễm lệ chiếu ngời ngời, bạn gái tiên nữ violin trong scandal trước của anh khẳng định là khí chất hơn người, khiến người khác chú ý. Anh nói em nghe thử, em khiêm tốn thế nào?”

Lam Diệu Dương: “…”

Nghê Lam lại bổ sung, “Nói không chừng lại còn có bạn gái tin đồn số ba, số bốn, số năm gì đó, em cũng không muốn điều tra, dù sao đến đó ký giả cũng sẽ nói cho em biết em là số mấy.”

Lam Diệu Dương, “…Em đẹp như vậy, quả thực là khiêm tốn không nổi.”

Nghê Lam nhếch lông mày nhìn anh.

Lam Diệu Dương: “Nhưng em đừng mắng người, đừng giơ ngón tay giữa, đừng đánh người, như thế là được.”

Nghê Lam tiếp tục nhìn anh.

Lam Diệu Dương có chút cẩn thận.

“Nếu bọn họ hỏi quan hệ của em với anh là gì em phải trả lời thế nào?” Nghê Lam hỏi.

“Em muốn trả lời thế nào?”

“Nghệ sĩ công ty?” Nghê Lam cũng không muốn công khai tình cảm gì ở loại trường hợp như vậy, như thế cực kỳ rước nhọ.

“Được.”

“Được rồi. Không sao đâu. Em chắc chắn sẽ khiêm tốn.” Nghê Lam sảng khoái đồng ý.

Lam Diệu Dương thở dài một hơi, lát sau lại bổ sung, “Nếu như Lý Mộc đổi ý muốn tiền, cho anh ta tiền là được. Việc này để anh thương lượng, em bình tĩnh đừng nhúng tay vào.”

Nghê Lam nghe phải trả tiền xong thì không vui.

Lam Diệu Dương lại nói: “Có thể dùng tiền giải quyết đều là chuyện nhỏ, biết phân nặng nhẹ cấp bách, lấy lại video gốc là quan trọng nhất. Lấy xong chúng ta đi ngay, không cần kéo dài thêm.”

Nghê Lam không còn cách nào khác, anh nói đều có lý, “Được rồi.”

Hai người không tiếp tục nói nữa. Chỉ là Lam Diệu Dương đưa tay ra nắm tay Nghê Lam, mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau. Anh suy nghĩ phải xử lý thế nào một loạt chuyện phía sau, trong video này rốt cuộc có cái gì?

Lúc sắp tới khách sạn, Lam Diệu Dương quyết định vẫn nên trước gọi điện cho Âu Dương Duệ.

Lần đầu tiên gọi, Âu Dương Duệ không bắt máy.

Một lát sau, Âu Dương Duệ gọi lại.

Lam Diệu Dương liền nói mình và Nghê Lam phát hiện video ngày 9 tháng 9 trên server của Thụy Thuẫn cũng bị sửa, nhưng có một ký giả có bản gốc trong tay, anh muốn đi lấy cùng Nghê Lam. Anh hỏi Âu Dương Duệ có rảnh không.

Âu Dương Duệ nói: “Một vụ án khác tôi đang theo có tiến triển rồi, tôi đang tổ chức người vớt xác dưới sông ở phía Tây thành phố.”

Lam Diệu Dương: “…”

“Bên chỗ hai người bây giờ có gì phiền phức sao?” Âu Dương Duệ hỏi.

Người ta phải chịu gió lạnh đêm sương vớt xác, bọn họ quần áo chỉnh tề chuẩn bị đến chỗ xa hoa trụy lạc, làm sao mà không biết xấu hổ nói có phiền phức.

“Không có, chỉ là báo trước với anh một tiếng.” Lam Diệu Dương nói.

Bên Âu Dương Duệ có người gọi anh, hình như là phát hiện ra điều gì, Âu Dương Duệ đáp lời với bên kia xong rồi nói với Lam Diệu Dương, “Nếu có phiền phức lớn anh cứ báo cảnh sát trước, đồn cảnh sát chạy tới chắc chắn nhanh hơn bên tôi. Nếu như phiền phức nhỏ hai người cứ tự xử lý. Có gì gặp sau.”

“Được. Giữ liên lạc.” Lam Diệu Dương đang định tắt điện thoại, Âu Dương Duệ lại nói, “Hai người khiêm tốn một chút, nhất là Nghê Lam, anh trông chừng cô ấy, đừng để gặp rắc rối. Với tình cảnh bây giờ, nếu bị tóm được nhược điểm, tôi cũng không bảo đảm được cho cô ấy đâu.”

Lam Diệu Dương: “…”

Mọi người suy nghĩ có phần giống nhau a.

Nghê Lam ở một bên nghe thấy, hừ hừ bất mãn.



Lam Diệu Dương thân mật siết chặt bàn tay đang đan vào nhau của cô, dỗ dành cô. Nghê Lam siết ngược lại, Lam Diệu Dương đau đến hít vào một hơi, không lên tiếng.

Rất nhanh hai người đã tới khách sạn, quả nhiên từ xa đã thấy có phóng viên ngồi chờ.

Bọn họ đều nhận ra xe của Lam Diệu Dương, lập tức vây sang bên này.

Nghê Lam chửi: “Thật là không tiện bằng em đi xe đạp”, Lam Diệu Dương không phản ứng gì với cô.

Hai người đều cầm quà sinh nhật đã chuẩn bị kỹ càng, sau đó xuống xe.

Chỗ ngồi của Lam Diệu Dương gần phía cửa bên phải, vừa xuống xe đã bị phóng viên bao quanh. Anh còn muốn đi qua mở cửa giúp Nghê Lam, kết quả ánh mắt xuyên qua đám người đã thấy Nghê Lam đứng ở phía sau đám phóng viên.

Một số phóng viên khác đã vây quanh Nghê Lam.

Lam Diệu Dương không để ý đến phóng viên đặt câu hỏi, nhanh chóng chen người đến bên cạnh Nghê Lam.

Có phóng viên hỏi Nghê Lam, “Sao cô lại đến dự sinh nhật của Từ Tương, cô với cô ấy có giao tình sao?”

Lam Diệu Dương đang tính nói nhưng Nghê Lam đã cười tủm tỉm mở miệng, không có ai để ý anh.

Nghê Lam đáp là, “Câu hỏi này của anh rất có chiều sâu, cũng giống như không thù không oán sao anh lại bôi xấu tôi vậy.”

Lam Diệu Dương: “…”

Cô bạn gái thẳng thắn cương nghị này của anh thật không hiểu hàm nghĩa ‘khiêm tốn’ là gì mà.

Lam Diệu Dương cướp quyền chủ động về, “Chúng tôi rất vinh hạnh được Từ Tương mời. Blue có may mắn được hợp tác với Từ Tương nhiều lần, rất vui có thể tới tham dự sinh nhật cô ấy.”

Dọc đường hai người đi vào trong khách sạn, phóng viên cũng theo từng bước.

Phóng viên hỏi, “Nghê Lam, cô chuẩn bị quà sinh nhật gì cho Từ Tương vậy?”

Nghê Lam cười hì hì: “Không nói cho anh biết.”

Phóng viên hỏi, “Nghê Lam, cô ký hợp đồng với Blue có nội tình gì sao?”

Nghê Lam vẫn cười: “Trên mạng đều có cả rồi, anh chắc chắn là không làm việc tốt.”

Phóng viên hỏi lại, “Nghê Lam, cô có muốn nói gì về việc nổi tiếng nhờ scandal của mình không? Cô có cảm thấy cô đã làm một tấm gương không tốt cho giới trẻ không?”

Lam Diệu Dương nghe thấy câu này liền cau mày, vừa định nói thì thấy Nghê Lam dừng bước. Nghê Lam đứng thẳng trước ống kính, sau đó mấy cái ống kính, còn có điện thoại đối diện thẳng mặt cô.

Nghê Lam xụ mặt, nghiêm túc nói, “Vừa rồi vị phóng viên kia hỏi cảm tưởng của tôi khi nổi tiếng nhờ bê bối thế nào, tôi không có cảm tưởng gì, vì tôi thấy tôi nổi tiếng vì biểu hiện xuất sắc trong tiết mục giải trí. Dựa vào bê bối mà nổi tiếng là do mấy kênh giải trí bên V kia bày ra. Tôi thấy tôi là tấm gương rất tốt cho người trẻ, trải nghiệm của tôi nói cho mọi người biết, xã hội này không công bằng như vậy, không phải ai cũng thân thiện. Nếu có một ngày bạn lầm đường lạc lối, đừng sợ, tìm đúng hướng đi lần nữa là được. Cho dù có bị bôi đen, bị chèn ép, đừng tuyệt vọng với bản thân, đừng cúi đầu trước hoàn cảnh, cố gắng thật tốt. Cho dù bắt đầu lại có khó khăn thế nào cũng có thể có một kết quả tốt.”

Cô nhìn mọi người một vòng, “Tôi thấy trên mặt vài vị ký giả có vẻ không tán đồng, không sao, nhưng đừng có cắt xén thêm bớt lời của tôi, ngắt đầu bỏ đuôi. Dù sao các vị ký giả đều là người chính trực, phải làm tấm gương cho người trẻ. Nếu không câu hỏi này công cốc rồi không phải sao?”

Nghê Lam nói xong xoay người đi, Lam Diệu Dương nhìn ra cô tức giận rồi, bạn gái của anh cứng tính đây. Không ức hiếp cô thì cô rất dễ nói chuyện, một khi đã có ý sỉ nhục cô, chèn ép cô, cô chẳng quan tâm đó là ai.

Lam Diệu Dương yên lặng đưa tay đỡ phía sau lưng cô, ý bảo vệ che chở rất rõ ràng.

Bên cạnh đều là tiếng máy ảnh chụp nghe tanh tách, Lam Diệu Dương mặc kệ bọn họ.

Nghê Lam nói đúng, còn khiêm tốn thế nào được nữa?

Tiệc sinh nhật được tổ chức ở sảnh tiệc lầu hai của khách sạn. Lam Diệu Dương quét mã QR trên thiệp điện tử trong điện thoại, nhân viên phục vụ khách sạn ở một bên còn có nhân viên của công ty Từ Tương nhanh chóng đưa hai người bọn họ tấm thẻ vị trí và quà tặng. Lam Diệu Dương dẫn Nghê Lam đi vào.

Vừa rồi Nghê Lam không thấy Lý Mộc trong đám phóng viên, sau khi đi vào nhìn khắp xung quanh cũng không thấy Lý Mộc. Nhưng cô không có cơ hội lấy điện thoại ra tìm người, bởi vì mấy phóng viên vẫn đang ngó chằm chằm vào cử động của cô. Cô và Lam Diệu Dương vừa tiến vào, người đại diện của Từ Tương – Cao Hồng Bác nghe tin đã lại tiếp đón.

Hai bên khách sáo một phen. Không lâu sau Từ Tương cũng tới.

Từ Tương ôm Nghê Lam một cái thật chặt, nụ cười ngọt ngào, cử chỉ nồng nhiệt, giống như cô là bạn thân nhiều năm của Nghê Lam.

Nghê Lam tặng quà sinh nhật, Từ Tương cười híp mắt nhận lấy, còn lôi kéo Nghê Lam tạo dáng cho các phóng viên chụp ảnh chung cho hai cô. Nghê Lam cố gắng cười, trong lòng cảm thấy bội phục muốn dập đầu xuống đất với Từ Tương.

Từ Tương không chỉ lôi kéo Nghê Lam chụp ảnh, còn nắm tay cô đi khắp nơi, đi gặp bạn bè của cô ấy, đương nhiên cũng là các minh tinh, nghệ sĩ, còn có đạo diễn, ông chủ công ty truyền hình…

Lam Diệu Dương không theo cùng, vì nếu anh đi theo thì sẽ hơi khó coi. Nghê Lam có thể hiểu được nhưng cô thật muốn hô cứu mạng.

Nghê Lam bị quần một trận trong nhóm chị em của Từ Tương, tất cả mọi người đều khách sáo với Nghê Lam, khen váy của cô đẹp, trang sức cũng đẹp. Lại khen cô có bản lĩnh, thật quá xuất sắc trong ‘Phần thưởng tối cao’, hỏi Nghê Lam luyện dã chiến bắn súng ở đâu… Nghê Lam quả thực không có giây phút nhàn rỗi nào.

Cho đến khi Từ Tương lên sân khấu nói chuyện, cảm ơn mọi người, Nghê Lam mới có cơ hội lui vào một góc. Cô tìm Lam Diệu Dương khắp nơi mà tìm không được, cúi đầu lục điện thoại thấy tin nhắn Lam Diệu Dương để lại cho cô, nói anh đi tìm Lý Mộc, bọn họ hẹn gặp tại vườn hoa trên không trung tòa nhà phụ.

Còn bàn gì nữa? Lý Mộc rõ rành rành là muốn tiền chứ sao.

Nghê Lam nhanh chóng đi về phía vườn hoa trên không tòa nhà phụ phía Đông.

Lý Mộc đặt ổ cứng trong ba lô, ba lô anh để trên xe. Anh nói chuyện với Lam Diệu Dương, vẫn hi vọng lấy được tiền, Lam Diệu Dương đồng ý rất sảng khoái. Lý Mộc vừa muốn báo giá, lúc này có người lại chào hỏi Lam Diệu Dương, là ông chủ công ty truyền hình, Lam Diệu Dương liền ngừng lại chào hỏi.

Lý Mộc liền chen lời, nói anh ta chờ Lam Diệu Dương ở vườn hoa trên không, anh ta sẽ mang theo ổ cứng.

Vườn hoa trên không là một đài quan sát hình tròn, mái bằng kính, có cả một khu vườn cảnh quan, nằm ở lầu ba. Từ sảnh tiệc đi lên chỗ đó có chút khoảng cách, cũng tương đối yên tĩnh. Lam Diệu Dương đến khách sạn này nhiều lần, cũng biết chỗ, liền đồng ý.

Lý Mộc trở lại xe cầm ba lô lên, lên lầu hai, đang đi về phía vườn hoa trên không, sau lưng có người gọi anh, “Anh Lý Mộc.”

Lý Mộc ngừng chân, xoay người nhìn.

Gọi anh là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi. Người đàn ông kia lịch sự khách sáo nói, “Anh Lý Mộc, tôi là trợ lý của Lam tổng. Anh ấy bảo tôi qua lấy ổ cứng, bên ảnh đang bận, tạm thời không qua được.”

Lý Mộc ngẩn người, dò xét người đàn ông kia một phen.

Người đàn ông kia cười cười với anh.

Lý Mộc liền nói: “Tôi cũng đang tính đi lấy, tôi để ổ cứng chỗ trợ lý tôi rồi.”

Người đàn ông kia lịch sự nói, “Vậy tôi đi chung với anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play