Buổi tối Thẩm Hà với tư cách là người chế tác chương trình mở tiệc chiêu đãi nhóm khách mời và nhân viên làm chương trình. Ngoại trừ người cần phải trực ca, gần như tất cả mọi người đều tham gia.

Nghê Lam đương nhiên tuyệt đối là nhân vật chính. Thẩm Hà và tổng đạo diễn Mạnh Tư Nguyên đều lại mời rượu Nghê Lam, cảm ơn chương trình mùa này có cô, cảm ơn cô đã biểu hiện xuất sắc trong chương trình.

Hai ly này Nghê Lam không tiện từ chối, Lam Diệu Dương ngồi bên cạnh cô, nói: “Không sao, uống đi.”

Nghê Lam liền thoải mái uống một hơi cạn sạch.

Quản lý tiết mục Chu Văn Bân cũng đứng lên nâng ly, đầu tiên anh xin lỗi Nghê Lam, nói lần đầu tiên gặp mặt không được lịch sự, hi vọng Nghê Lam đừng để trong lòng. Hai là cảm ơn Nghê Lam, cảm ơn năm vị khách mời khác, rất vinh hạnh có thể mời bọn họ đến trong chương trình mùa đầu tiên, là bọn họ giúp cho chương trình thành công như vậy, tỉ lệ người xem vượt xa mong đợi của bọn họ, hi vọng sau này càng có nhiều cơ hội hợp tác.

Thẩm Hà và Mạnh Tư Nguyên cũng nâng ly phụ họa. Thế là tất cả mọi người đều đứng lên, Nghê Lam đành phải đứng lên, lại uống một ly.

Về sau mọi người nói chuyện trên trời dưới dất, Môn Bội Bội đi lại ôm Nghê Lam, nói đặc biệt hợp tính với cô, Nghê Lam còn kích phát tiềm năng của cô, nếu như về sau có cơ hội hợp tác, cô muốn mời Nghê Lam tham gia cùng. Nói mãi nói mãi, lại muốn cạn ly với Nghê Lam.

Lam Diệu Dương ngồi ở bên cạnh có ý ngăn cản, Phan Kính lại nói: “Bội Bội, em để ý một chút. Em uống say không sao, nhiều lắm là mọi người một tay một chân nâng em lên, Nghê Lam thì không được. Lỡ như em ấy uống say muốn đánh người, ai mà cản được.”

Môn Bội Bội: “…” nhanh chóng hỏi Nghê Lam: “Tửu lượng của em tốt không?”

Nghê Lam thật thà: “Không nhớ rõ nữa.”

Tất cả mọi người làm bộ rất sợ hãi, đồng thanh nói: “Vậy uống ít một chút đi.”

Nói xong tất cả mọi người lại cười to.

Mạnh Tư Nguyên nói: “Chúng ta quả nhiên là đoàn làm phim thần tiên, ngay cả kỹ năng diễn của diễn viên quần chúng cũng tốt như vậy.”

“Ai là diễn viên quần chúng chứ?” Phan Kính giả bộ vỗ bàn không hài lòng.

Thành viên tổ đạo diễn rất tự giác trăm miệng một lời chỉ mình: “Tôi.”

Mà Nghê Lam chỉ vào Lam Diệu Dương: “Anh ấy.”

Tổ đạo diễn: “…”

Mọi người: “…”

“Lam Lam à.” Môn Bội Bội chụp tay của Nghê Lam kéo xuống, “Em say rồi.”

Uông An Ni và Phan Kính cũng nói: “Đúng, đúng, Lam Lam say rồi. Mọi người đừng mời cô ấy uống nữa, để ý một chút.”

Mọi người lại cười vang.

Lam Diệu Dương cũng cười, anh hỏi Nghê Lam, “Nguyện vọng của em là gì vậy?”

Thẩm Hà cười to: “Nhanh cho Lam tổng một khẩu súng.”

Nghê Lam trừng mắt: “Hợp đồng đã ký rồi, không đổi ý được đâu.”

Lam Diệu Dương lại nói: “Được mọi người công nhận, có đúng không?

Nghê Lam ngẩn người, những người khác im lặng.

Lam Diệu Dương nhìn mọi người xung quanh, lại nhìn Nghê Lam, “Chúc mừng em, nguyện vọng của em thực hiện rồi.”

Nghê Lam cũng không biết là uống nhiều hay sao, đột nhiên cảm thấy rất cảm động, đôi mắt cô đã ướt ướt rồi.

Môn Bội Bội cảm động ôm thật chặt Nghê Lam.

Mọi người ở đây ai cũng biết lúc ấy trên mạng mắng chửi Nghê Lam thế nào, cho dù là trong quá trình phát trực tiếp tiết mục, vẫn có nhiều người mắng cô.

Ba nguyện vọng của Nghê Lam, một là trả nợ, hai là được tôn trọng công nhận, ba là làm anh hùng trừ gian diệt ác. Hậu trường còn chưa truyền bá rộng rãi, khán giả không biết, nhưng người trong tổ tiết mục đều biết.

So sánh trước sau như vậy, nghĩ lại, quả thực rất khó khăn cho Nghê Lam. Đổi lại là người khác, bị chửi rủa sỉ nhục như vậy chưa chắc đã chống đỡ xoay mình được như hôm nay, hoặc là không có bản lĩnh này chưa hẳn đã trở mình được.

Mọi người nghĩ đến đây lại lặng lẽ thoáng nhìn về phía Lam Diệu Dương.

Lam Diệu Dương làm như không có việc gì đưa khăn tay cho Nghê Lam và Môn Bội Bội, nhìn thật ga lăng và săn sóc.

Nhưng mà lúc đó bởi vì chó săn chụp được ảnh anh ném Nghê Lam ra khỏi phòng mới tạo nên những dư luận kia. Tình cảnh hiện tại thế này cũng thật kỳ diệu, thật không biết phía sau rốt cuộc cất giấu chuyện gì. Lam Diệu Dương và Nghê Lam đều giống như chưa từng xảy ra chuyện kia, những người khác còn có thể nói gì?

Lúc này Thẩm Hà nâng ly làm dịu không khí, nói rằng cô phải kính mọi người một ly, tiết mục lần này vất vả rồi, nhóm khách mời cực kỳ gian khổ, cường độ làm việc của nhóm đạo diễn cũng cao, cảm ơn công sức của mọi người. Cô nói có chút xúc động, ngừng lại để bình tĩnh lại cảm xúc, còn nói: “Cảm ơn mọi người, đương nhiên, chúng ta còn phải cảm ơn một người, đó là Tần tổng người đầu tư của chúng ta.”

Mọi người đều đáp lời nâng ly.

Thẩm Hà nói: “Hôm nay Tần tổng có việc không thể đến dự nhưng anh ấy cố ý dặn tò tôi thay mặt anh nói lời cảm ơn với mọi người. Chúng ta cũng cảm ơn sự quyết đoán và mắt nhìn của Tần tổng, là anh ấy dẫn dắt đội phát triển trò chơi này, là anh ấy kiến tạo nên sân chơi này, là anh ấy quy tụ chúng ta lại với nhau, à, còn nữa, là anh ấy mạnh dạn đề nghị mời Nghê Lam tham gia tiết mục.”

“Wa.” Nghê Lam ngạc nhiên. “Cảm ơn.”

Tổng đạo diễn Mạnh Tư Nguyên nói: “Tôi còn tưởng là Thẩm Hà cô có mắt nhìn chứ.”

Thẩm Hà nghiêm mặt lại: “Ánh mắt của em cũng rất độc đáo, cảm ơn.”

Mọi người cười.

Thẩm Hà nói: “Việc lựa chọn Nghê Lam, tôi phải nói thật, lúc đó với điều tiếng của cô ấy tôi đồng ý mạo hiểm, nhưng tôi cũng không dám tùy tiện đề cập ý định này với nhà đầu tư. Cho nên vừa mới bắt đầu không ngờ tới Tần tổng lại đề cập với tôi, ‘Cô xem, cô gái này rất có độ hot, đánh quyền cũng đẹp, hẳn là sẽ trợ giúp cho tiết mục’. Tôi đã có cảm giác cái này được, thật khéo a, quá gan rồi. Mọi người cũng biết tính tình của tôi rồi, hì hì, có ra quyết định sai lầm cũng là do chủ đầu tư anh quyết định nha.”

Mọi người cười vang.

Lam Diệu Dương cũng cười, anh nâng ly, nói: “Vậy chúng ta cùng kính Tần tổng một ly.”

Mọi người reo hò cụng ly, uống cạn.

Phần sau đó thì mọi người đi hát, hôm nay Nghê Lam rất vui, chơi có chút điên điên. Mọi người hát hết bài này đến bài khác, Nghê Lam cũng hát hai bài, ngược lại là Lam Diệu Dương nhã nhặn thận trọng không hát bài nào.

Phan Kính cầm micro song ca với Điền Lạc bài ‘Đáp án’, mấy người trong nhóm đạo diễn nhảy ở phía sau, Nghê Lam ngồi bên cạnh Lam Diệu Dương gật gù đắc ý ngâm nga theo.

“Yêu tựa như trời xanh mây trắng bao la vạn dặm xuất hiện giông tố, không cách nào né, luôn khiến ta không kịp chuẩn bị.” (Ghi chú: ca khúc Đáp án – tác giả Lương Mang.)

Nghê Lam ư hử hát theo, liếc mắt nhìn Lam Diệu Dương.

Bờ môi Lam Diệu Dương khẽ động đậy, Nghê Lam ghé lại nghe trộm một chút, Lam Diệu Dương lại cũng ư hử hát theo. Cô liền nói, anh sao có thể không hát chứ.

Lam Diệu Dương ấn đầu đẩy cô ra.

Khóe mắt Nghê Lam tựa hồ như nhìn thấy gì đó, lại ghé vào xem.

Lam Diệu Dương đang bấm điện thoại liền cho cô nhìn ké một chút. Anh gửi tin nhắn cho Âu Dương Duệ: ‘Người đầu tiên đề nghị mời Nghê Lam tham gia tiết mục chính là Tần Viễn.’

Chỉ có câu này, không còn câu nào khác.

Nghê Lam xem xong không nói gì, tiếp tục ồn ào nhốn nháo với những người khác.

Không lâu sau tụ tập kết thúc, đầu tiên là người đại diện đưa Uông An Ni đi, sau đó Môn Bội Bội cũng đi, Lam Diệu Dương cũng đưa Nghê Lam đi.

Thẩm Hà một mực tiễn bọn họ ra tận cửa, hẹn kỹ sẽ liên hệ cho tiết mục mùa sau. Lam Diệu Dương gật đầu đồng ý, nhưng nói liên quan đến việc điều chỉnh bố trí lại tiết mục, phía bên công ty giải trí Blue sẽ cho người đến xác nhận thương lượng, hi vọng trong tiết mục kỳ sau, nghệ sĩ tham gia sẽ không quá vất vả như kỳ này.

Thẩm Hà liên tục cam đoan ngày mai bọn họ sẽ họp lại bàn luận thiếu sót, điều chỉnh lại tiết mục, sẽ hoàn thiện chi tiết hơn.

Nghê Lam đứng bên cạnh chờ bọn họ nói chuyện. Dáng vẻ Lam Diệu Dương nói chuyện với bọn họ hoàn toàn không giống Thiệu Gia Kỳ, từ miệng anh cô nghe thấy mấy lần Nghê Lam, Lam Lam, mà Thẩm Hà lại rất nghiêm túc lắng nghe lại nhanh chóng trả lời. Nghê Lam cảm thấy có chút không chân thực, cô thật sự đã ký hợp đồng với Blue rồi sao? Lam đáng yêu bây giờ xem như đã là ông chủ của cô?

Aizz, điều khoản hợp đồng kia có những gì hình như cô còn chưa đọc đã lấy bút ký.

Lam Diệu Dương rốt cuộc nói xong với Thẩm Hà. Anh đưa Nghê Lam theo lên xe, nói với Trần Châu: “Đưa Nghê Lam về nhà trước.”

Trần Châu đáp lời, khởi động xe.

Lúc này Nghê Lam mới mở hợp đồng ra xem, Lam Diệu Dương nhìn thấy hành động của cô liền cười: “Thật là muốn bán em đi luôn, giờ mới nghiên cứu hợp đồng không phải trễ rồi sao?”.

Nghê Lam vừa đọc các loại điều khoản bảo vệ cô lại có lợi cho cô vừa lắc đầu cảm thán: “Em chính là quá kích động.”

Cười như mở cờ trong bụng.

Lam Diệu Dương nói: “Mai với mốt em nghỉ ngơi chút đi, thứ tư tới công ty họp.”

Nghê Lam kinh ngạc: “Còn phải họp nữa à?”

“Tới công ty để mấy đồng nghiệp khác làm quen với em. Về sau công việc của em mới dễ triển khai. PR, tuyên truyền, còn stylist, tài xế, trợ lý này nọ.”

Nghê Lam kinh ngạc hơn: “Em còn có stylist, tài xế với trợ lý?”

“Em chưa có việc gì cho nên không phải chuyên dùng. Bên phòng nghệ sĩ sẽ căn cứ vào nhu cầu của nghệ sĩ để sắp xếp nhân viên phối hợp, trước tiên em cần phải làm quen với mọi người một chút.”

Lần này Nghê Lam có cảm giác chân thực rồi, cô thật sự là nghệ sĩ của Blue.

“Cuối tháng sẽ mở buổi họp báo nhỏ tuyên bố em đã ký hợp đồng với Blue.”

Nghê Lam: “Có cần phải khoa trương vậy không?”

“Cũng không phải chuyện gì hoành tráng, chỉ là mấy phóng viên quen biết, làm nghi thức ký kết, chụp ít hình cho em, phỏng vấn một chút, sau đó bên phòng nghệ sĩ sẽ đưa tin đăng bài, cứ vậy, rất đơn giản.”

Nghê Lam có phần sững sờ: “Nhưng mà không phải toàn dân mạng đã biết em ký hợp đồng với Blue rồi sao?”

Bản thân cô vẫn chưa lướt Weibo nhưng nghe những người khác nói, tin tức này trên Weibo hôm này rất hot, mọi người phỏng đoán có thể cô đã ký kết hợp đồng với Blue.

Lời nói khoa trương nhất chính là cô đã thành công lên giường Lam Diệu Dương, sau đó lén quay cảnh giường chiếu, Lam Diệu Dương bị cô khống chế rồi.

Nghe nói tin này còn có nhiều phiên bản, có sắc dụ, lừa tình, hạ thuốc, còn có áp chế bằng vũ lực….

Về phiên bản dùng vũ lực áp chế Nghê Lam vẫn rất tò mò được bịa đặt thế nào, có điều hôm nay Lam Diệu Dương đứng bên cạnh cô suốt, cô cũng ngại xem.

Lam Diệu Dương nói: “Cũng là vì toàn dân mạng đều biết cho nên cần tuyên bố thông tin chính thức, để ngăn chặn mấy lời đồn thổi gièm pha. Tiết mục này giúp em trở mình rồi, tụi anh muốn đẩy thêm một cái cho em xứng danh.”

Nghê Lam nhìn Lam Diệu Dương, nghe thấy anh nói: “Sẽ không để ai trên mạng ức hiếp em nữa.”

A, thật là quá ‘man’.

Nghê Lam xúc động trong lòng, chút nữa về nhà phải nhanh chóng xem thử phiên bản vũ lực áp chế.

“Mấy phiên bản này nọ toàn nói bừa, anh đã kêu phòng PR báo cáo xóa hết topic, em yên tâm đi.”

Nghê Lam: “…”

“Hot search cũng không lên được. Toàn bộ tin tức chính thức sẽ đăng trong buổi họp báo. Những chuyện này bên phía PR sẽ làm.”

Nghê Lam: “Ờ.”

Lam Diệu Dương nhìn cô một cái: “Em còn chuyện gì sao?”

“Không có.”

“Không hỏi xem người đại diện của em là ai à?”

Nghê Lam nhanh chóng tỏ thái độ đoan chính: “Người đại diện của em là ai?” Nếu như anh đã muốn em hỏi, em sẽ thành tâm thành ý hỏi.

“Là anh.” Lam Diệu Dương hất cằm, có chút kiêu ngạo, “Những người đại diện khác không hiểu rõ tình hình của em, sẽ sắp xếp công việc của em bừa bãi. Vẫn là để anh đi.”

“Ok ok.” Cô cũng đoán như vậy.

Biểu hiện của Nghê Lam lãnh đạm, Lam Diệu Dương có chút không vui. Anh không nói tiếp nữa, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Nghê Lam lại lóng ngóng như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, chàng trai đỏm dáng lại sao rồi? Vừa nãy có gì à?

Nghê Lam nghĩ mãi không hiểu, nhưng nếu Lam Diệu Dương không để ý tới cô nữa thì cô lại tranh thủ thời gian lướt Weibo.

Lướt một hồi lâu, cái gì mà phiên bản vũ lực áp chế, sắc dụ quả nhiên đều tìm không thấy. Aiz, bỏ lỡ chuyện tám nhảm rồi, về nhà còn phải tìm kiếm bản gốc, thật quá phiền phức.

Nghê Lam ngây ngẩn một hồi thấy Lam Diệu Dương vẫn không xoay đầu lại, cô liền đụng nhẹ vào cánh tay anh: “Cổ anh không mỏi sao? Muốn đổi tư thế không?”

Lam Diệu Dương: “…”

Tức giận.

Xinh đẹp thì có tác dụng gì, chẳng có chút đầu óc gì hết! Cô như vậy độc thân là đáng đời.

Dọc đường đi hai người không nói gì cho đến khi về đến nhà Nghê Lam. Lam Diệu Dương đưa cô xuống xe, Nghê Lam biết anh có lời muốn nói nên cũng không cự tuyệt.

Hai người đi đến cửa thang máy, Lam Diệu Dương hạ giọng kể lại cho Nghê Lam chuyện hôm qua Âu Dương Duệ tới khu trò chơi, anh cũng cẩn thận nói lại đầy đủ chi tiết trong đó.

Lần này Nghê Lam đã hiểu vì sao Lam Diệu Dương muốn nói với Âu Dương Duệ chuyện Tần Viễn chọn Nghê Lam.

“Cảm thấy Tần Viễn có vấn đề?”

“Không phải nói anh ta có vấn đề, chỉ là chúng ta đều phải liệt kê ra hết tất cả mọi chuyện phát sinh, không để sót cái nào.” Lam Diệu Dương nói.

Nghê Lam khẽ gật đầu, vừa muốn nói cái gì thì Âu Dương Duệ gọi điện thoại đến.

Nghê Lam nhận điện thoại, Âu Dương Duệ nói. “Tiết mục của cô hôm nay cũng kết thúc lâu rồi, tôi vẫn không nhận được tín hiệu trên đồng hồ.”

Nghê Lam tức giận: “Chưa chết, chưa chết, yên tâm đi.”

Lam Diệu Dương cầm túi xách giúp Nghê Lam, Nghê Lam đeo đồng hồ lên tay.

Lam Diệu Dương lại nói: “Truyền thông đang canh em chằm chằm, hai ngày này em đừng ra khỏi cửa. Anh sẽ bàn lại với Âu Dương Duệ một lần. Camera an toàn khu trò chơi rất hợp lý, lại trực tiếp trên cả nước, chắc là không có gì nguy hiểm, nhưng chỉ là không biết đằng sau có đầu mối gì. Em về nghỉ ngơi trước đi, có tin tức gì chúng ta lại liên lạc.”

Nghê Lam đồng ý, trở về nhà.

Cả một ngày hết thi đấu lại vui chơi, Nghê Lam quả thực cũng mệt rồi. Cô tắm rửa, lên giường đã ngủ mất.

Cũng không biết ngủ bao lâu, dường như trong giấc mơ cô mơ thấy mình lái xe, đánh tay lái đụng chiếc xe bên cạnh, xuyên qua kính cửa sổ xe, cô nhìn thấy Quan Phàn.

Nghê Lam bỗng nhiên tỉnh lại. Cô bật dậy, chạy về phía bàn đọc sách, mở máy tính lên.

Cô mở Weibo của mình lên xem danh sách fan của mình.

Sau một tiếng, Nghê Lam nhìn chằm chằm màn hình máy tính của mình. Cô tìm thấy người tiếp nhận tin tức của mình rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play