Lý Mộc sắp bị Nghê Lam làm cho tức chết rồi.
Đừng trách người khác bôi đen cô, thật đó. Cái cô nghệ sĩ này, cô xem lại xem mình viết cái gì đi!
Cái gì mà cô muốn làm bà chủ?
Cô có thể chỉnh sửa câu từ một chút không, làm cho mình có khí chất một chút? Trong cao quý lộ ra thận trọng, thêm chút hơi thở nghệ sĩ, kiểu nội hàm này cô có sao?
Còn vị Lam tổng này nữa, anh bị gì vậy, anh đáp lời có tiết tấu một chút bá đạo một chút được không? Có ai ép anh sao? Có mấy từ mà mang giọng điệu ủy khuất tủi thân là sao?
Lý Mộc mắng ở trong hội.
Đám phóng viên oa oa hô tô: ‘Trọng điểm là cái này à? Trọng điểm là bị bọn họ vượt mặt rồi, hi sinh chúng ta dành cho bọn họ bị đem ra thành trò cười.’
‘Uổng công chúng ta tốt bụng.’
‘Lý Mộc có phải anh mật báo không? Bộ dạng anh vừa rồi kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, anh không phải giận vì bị vượt mặt, anh giận vì bọn họ dùng từ không được hay đó hả?’
Lý Mộc: “…” Anh có vậy à? Sao anh có thể như vậy?
‘Làm gì có! Bọn họ bất nhân đừng trách chúng ta bất nghĩa.’
Lý Mộc quăng xuống câu này xong liền đi làm việc.
Nhóm phóng viên im lặng.
Mọi người đều đi làm việc hết.
Weibo đột nhiên nổi lên một trận mưa gió, tình yêu của Lam Diệu Dương và Nghê Lam bị lộ ra ngoài sáng nhanh chóng đứng trong bảng hot search.
Bởi vì mấy trang đưa tin trước đó đã chuẩn bị quá đầy đủ, hình ảnh, video không thiếu, từng bài văn góc độ đều chuẩn bị đủ, cho nên mọi người cùng nhau xông trận, chính là vạn tên cùng bắn, không thể đỡ nổi.
Mọi người đăng xong đều lên lướt điện thoại xem
Chuyện này lên hot search quả thật rất dễ dàng. Nhưng hot search đã lên, bình luận cũng rất nhiều, nhưng phản ứng của cư dân mạng kém rất xa so với những gì nhóm phóng viên và Nhị Lam mong đợi.
Không có chút hăng hái nào.
‘Không ngạc nhiên.’ Thế mà có người đọc nói thế.
Sau đó là một loạt những bình luận thế này.
‘Đúng vậy, không có gì ngạc nhiên.’
‘Từ hôm Nghê Lam giở quy tắc ngầm chúng tôi đã biết như thế.’
‘Không có gì lạ.’
‘Lam đáng yêu lại còn muốn oang oang nói rõ ông chủ kia là mình nữa.’
‘Chuyện này quá khả nghi rồi. Không phải anh ấy còn ai? Nghê Lam còn bò lên giường người đàn ông khác sao?’
‘Nghê Lam với một người đàn ông khác, cái này không phải rất mới sao? Mấy người đi tìm mấy siêu thoại của Nhị Lam couple là biết.’
‘Thật sao? Tui đi kiếm đây.’
Lý Mộc: “…”
Lam Diệu Dương: “…”
Nghê Lam đang họp, không có thời gian xem. Lam Diệu Dương nhìn mọi người nhiệt liệt bôi đen, cảm thấy Lý Mộc sẽ chết rất thảm.
Lý Mộc cũng rất giận nha, dân mạng các người bị mù à? Bọn họ đăng video, quăng ảnh chụp, bài viết có nhắc Nghê Lam có rất nhiều bạn trai sao? Các người sẽ hại chết người có biết không?
Lý Mộc nhắn tin cho Lam Diệu Dương: ‘Lam tổng anh như vậy không được, câu này anh đăng lên bôi đen Nghê Lam quá.’ Dù sao anh không quản nữa, rút chân sớm.
Lam Diệu Dương tức quá liền lên siêu thoại Nhị Lam couple tùy tiện sao chép mấy câu dán cho Lý Mộc xem, đó đều là tác phẩm hồi đầu của Lý Mộc.
Lý Mộc ngậm miệng.
Một lát sau Lý Mộc lại không nhịn được, lại nhắn tin cho Lam Diệu Dương: ‘Lam tổng anh xem, nếu như không phải hai người giành trước, làm như là Nghê Lam chủ đạo vậy. Anti-fan không tin, chúng tôi đăng tin cũng bị người ta chửi là đang marketing cho Nghê Lam. Rõ ràng là một chuyện tốt, bây giờ lại thành như thế.’
Sau đó Lý Mộc gửi tới một ảnh chụp màn hình, đều nói Nghê Lam bây giờ ỷ vào độ hot của mình, lại đắc ý khoe khoang như xưa. Lam Diệu Dương đọc xem những lời họ nói kia, anh hiển nhiên không muốn xem lắm, sau đó nhóm chó săn từng người từng người đăng bài nâng đỡ cô, việc này rõ ràng là đánh bóng cho cô.
Lam Diệu Dương rất tức giận quăng nội dung của ‘couple hắc ám’ lại cho Lý Mộc: ‘Lúc mấy cái này được chia sẻ trên mạng cũng không thấy mấy anh hối tiếc gì. Nghê Lam đang họp, đợi cô ấy rảnh rồi tôi sẽ truyền đạt ý của anh tới cho cô ấy.’
Lý Mộc hoàn toàn ngậm miệng.
Đấu khẩu và thảo luận trên mạng hừng hực khí thế, có người lục ra được một danh sách bạn trai tin đồn của Nghê Lam, liệt kê tình huống hiện tại của mấy người đó, phát hiện những người đàn ông có dính dáng tới Nghê Lam chỉ có hai loại: một là ngồi tù, một là thành công.
‘Điển hình nhất là Khương Thành và Tần Viễn đã vào tù. Phan Kính thành nam chính, nghe nói ký hợp đồng không ngừng. Cảnh Uy thì thành đạo diễn hot nhất trong ngành quảng cáo.’
‘Lam Diệu Dương? Lam Diệu Dương là án lệ thị phi nhất, ném người ta ra ngoài là anh ta, mà oa oa tấu diễn cũng là anh ta.’
Lam Diệu Dương: “…”
Lý Mộc ngứa tay quá, rất muốn gửi ảnh chụp màn hình qua cho Lam Diệu Dương, nhưng anh nhịn.
Dân mạng trong giới này thật khó nắm bắt tâm tư, đụng phải Nghê Lam tất cả đều biến hoá khó lường rồi.
Fan của Nghê Lam thì cố gắng hò hét vì Nghê Lam.
‘Lam Lam của chúng tôi là tốt nhất, mong Lam đáng yêu đối xử thật tốt với chị ấy!’
‘Lam Lam quá cực khổ rồi! Bị bôi đen với gièm pha nhiều như vậy, chị vẫn một mực kiên trì với chính nghĩa. Cho dù không phải Lam Diệu Dương, chị ấy cũng nhất định sẽ hạnh phúc.’
Fan Nhị Lam couple reo hò vì tin tức hôm nay.
‘Nhị Lam mới là couple thật, do chính phủ xác nhận, không thể phản bác.’
‘Hai người nhất định phải hạnh phúc nha! Aaaaaa bà đây phải giữ lại nước mắt vui mừng mới được!’
Nhưng vẫn có fan của Lam Diệu Dương bình luận ở dưới Weibo của anh: ‘Lam đáng yêu, nếu như anh bị ép buộc thì nháy mắt mấy cái đi.’
Còn có người rất nhanh đã sửa lại ca từ của bài hát ‘Người đàn ông kia’ thành ‘Ông chủ kia’, thu âm xong thì đăng lên, phối với tấm ảnh Lam Diệu Dương ‘làm ra vẻ đánh boxing’ (ghi chú: ca khúc ‘Người đàn ông kia’ lời Dương Tông Vĩ, biễu diễn Dương Tông Vĩ).
‘Có một ông chủ yêu cô, thành tâm yêu cô. Ông chủ kia yêu cô, hoàn toàn yêu cô. Anh ấy tình nguyện trở thành cái bóng, đi theo bảo vệ cô. Ông chủ kia yêu cô, trái tim lại thổn thức. Cô nhiều chuyện xấu như vậy, đen như vậy, làm sao đáp lại tình yêu của anh ấy. Kiên cường như một lời nói dối, chẳng qua là một kiểu ngụy trang, chúng tôi hi vọng anh ấy sớm vứt bỏ cô…
Lam Diệu Dương: “…”
Vốn dĩ Lam Diệu Dương còn muốn đăng bài trên Weibo giải thích một chút, bây giờ anh không muốn giải thích nữa. Mẹ nó, anh muốn xé màn, anh muốn nâng Nghê Lam lên cao như công chúa, đuổi hết đám anti-fan. Nháy mắt cái rắm, anh muốn đập bàn.
Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho phòng PR, kêu bọn họ sắp xếp một buổi họp báo, đổi một nơi thật lớn, mời thật nhiều người, lại tìm nhà thiết kế có danh tiếng, thiết kế hội trường và đồ vật xung quanh thật đẹp.
Lam Diệu Dương sau đó lại tìm Đường Hưu, cùng ông thương lượng. Đường Hưu vô cùng thích thú với suy nghĩ của Lam Diệu Dương, ông nói sẽ thảo luận kỹ với bộ phận liên quan của công ty.
Lam Diệu Dương lại đi tìm cảnh sát.
Anh tìm Âu Dương Duệ trước.
Âu Dương Duệ nói anh đang bận, có chuyện cực kỳ quan trọng phải xử lý, đợi anh rảnh rồi trả lời.
“Vụ án xảy ra gì à? Tần Viễn lại làm chuyện xấu sao?” Lam Diệu Dương vội vàng hỏi.
“Không phải. Tôi chuẩn bị cầu hôn Quan Phàn.” Lúc Âu Dương Duệ nói lời này vẫn có chút ngại ngùng.
Âu Dương Duệ như thế Lam Diệu Dương có chút không quen, nhưng anh vẫn vui mừng thay cho anh. “Cố lên nha, tôi gửi anh một bao đỏ thật lớn.”
“Không cần không cần. Chúng tôi là nhân viên nhà nước không thể nhận bao đỏ. Anh chúc tôi thành công là được.”
“Ok ok, chắc chắn thành công.” Lam Diệu Dương thật lòng chúc, sau đó nghe tiếng cười khẽ của Âu Dương Duệ.
Lam Diệu Dương cúp điện thoại, trong lòng có chút chua chát.
Người ta yêu nhau toàn được chúc phúc, sao tình yêu của anh toàn anti-fan bao quanh vậy. Lam Diệu Dương lấy lại tinh thần, lại gọi điện cho Lưu Tống.
Lưu Tống tiếp điện thoại rất nhanh: “Sao rồi? Xảy ra chuyện gì à?”
Lam Diệu Dương bị đối phương hỏi như vậy liền nghẹn lại, haiz, anh như vậy không tính là gây thêm phiền phức cho người ta lúc cấp bách chứ.
“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi chút, hiện tại vụ án tiến triển thuận lợi chứ?”
“Thuận lợi.” Lưu Tống hơi nghi hoặc một chút, “Sao vậy?”
“Vậy khi nào cảnh sát các ông mới mở họp báo vụ án? Vụ án lớn như vậy, trước đó lúc các ông công khai thông báo nói khi nào có kết quả sẽ tuyên bố với người dân. Không phải nên có một tổ chuyên án biết báo cáo tình hình vụ án sao?”
Lưu Tống: “…Cậu có chuyện gì à?”
Lam Diệu Dương thành thật khai báo: “Tôi muốn mở họp báo cho Nghê Lam, nói rõ cô ấy giúp đỡ cho cảnh sát trong vụ án. Ông biết đó, giống như đại hội khen thưởng của các ông vậy.”
Lưu Tống: “Tôi không biết.” Ông hoàn toàn không tưởng tượng được họp báo của ngành giải trí sao có thể đứng đắn nghiêm túc như đại hội khen thưởng của cảnh sát bọn họ được.
“Tóm lại là muốn nói cho mọi người biết Nghê Lam rất dũng cảm, vì phá án, vì giữ gìn an ninh xã hội, giữ gìn chính nghĩa đã cống hiến rất lớn. Nhưng chúng tôi nói hay cách mấy cũng không bằng cảnh sát các ông chính thức thông báo tình tiết điều tra vụ án, như thế tương đối có độ tin cậy hơn.”
“Ừm.” Lần này Lưu Tống hiểu rồi. “Tin tức của ngành giải trí các anh quả thực không có gì đáng tin.”
Lam Diệu Dương không vui: “Danh dự cảnh sát các ông cũng bị anti-fan trên mạng tấn công không ít.”
Muốn mắng phải không? Vậy thì phải mắng lẫn nhau.
Lưu Tống: “…”
“Lần này các ông phá án, ngành giải trí chúng tôi có công lao rất lớn.”
Lưu Tống: “Đúng đúng.”
“Vậy tôi muốn nhờ tư vấn một chút, Nghê Lam cống hiến nhiều như vậy có phải nên thưởng cho cô ấy bằng khen công dân tốt?”
Lưu Tống: “Nghê Lam còn quan tâm cái này à?”
Lam Diệu Dương hùng hổ: “Không phải vấn đề quan tâm hay không mà là vinh dự cá nhân không thể lọt mất, như vậy cũng dễ dàng khuyến khích người khác cống hiến cho xã hội, đúng không?”
Lưu Tống: “Ừm.”
“Cho nên việc này nên tìm ai làm?” Lam Diệu Dương truy vấn.
Lưu Tống: “…”
Lam Diệu Dương quấy rầy Lưu Tống xong lại đi quấy rầy Viên Bằng Hải, sau khi hiểu rõ yêu cầu và quá trình liền tích cực bắt đầu thu xếp cho Nghê Lam.
Cả ngày này trên mạng nhiệt tình thảo luận chuyện tình yêu của Lam Diệu Dương và Nghê Lam, Nghê An hẹn vợ chồng Hứa Quyên ăn cơm.
Hứa Quyên lập tức có chút cảnh giác, Nghê An định nói chuyện gì đây? Sẽ không phải vì mấy lời khó nghe trên mạng kia mà quy tội bọn họ chứ? Đây thật sự không phải việc bọn họ có thể khống chế được.
Hứa Quyên gọi điện thoại cho Lam Diệu Dương, hỏi anh có nghe ngóng được gì không. Lam Diệu Dương liền đi hỏi Nghê Lam, sau đó nói cho Hứa Quyên, Nghê An định đi Pháp hội hợp Bonnie, đại khái là chào từ biệt bọn họ.
Hứa Quyên vẫn không thể yên tâm, lời chào từ biệt này có thể nói thành nhiều chủ đề. Nếu như giao phó con gái cho bọn họ, bọn họ thật không thể từ chối, nhưng nếu đồng ý chăm sóc dường như lại hứa hẹn sâu hơn.
Hứa Quyên chuẩn bị sẵn tinh thần cùng Lam Cao Nghĩa đến chỗ hẹn.
Nghê An và Ellen cùng nhau đến.
Vị Ellen này giúp Bonnie xử lý thực hiện hợp đồng với Blue, dường như cũng là vệ sĩ cho Nghê An.
Ellen không biết tiếng Trung, toàn bộ hành trình đều không chen lời, ngồi ở một bên im lặng ăn gì đó.
Nghê An quả thật như Lam Diệu Dương nói, sáng sớm mai bà bay đi Pháp. Bà nói Bonnie ở bên kia xử lý công việc cũng sắp xong rồi, sắp xếp chỗ ở cho bà rồi nên kêu bà qua.
Hứa Quyên khẽ gật đầu, cảm thấy cũng giống như lúc ở chỗ bọn họ. Bonnie sắp xếp mọi việc xong xuôi, thuê được biệt thự liền đón Nghê An qua.
Hai người này đúng là rất dính nhau.
Nghê An tựa hồ đoán được ý nghĩ của Hứa Quyên, cười cười: “Thật ra tôi và Trần Thế Kiệt còn chưa kết hôn.”
Hứa Quyên ngẩn người.
Nghê An nói: “Lúc đó Paul phái người tới giết tôi, vì chấm dứt hậu họa, Trần Thế Kiệt sắp xếp cho tôi giả chết. Kỳ thật cách cái chết thật có một bước, vì làm cho người của Paul cho rằng đã thành công rồi, để bọn họ xác nhận tôi đã chết, sau đó mới cứu sống tôi.”
Bà dừng một chút, tiếp tục nói: “Chúng tôi thành công rồi. Nhưng từ đó tôi không thể là Nghê An nữa. Bản thân Trần Thế Kiệt cũng bị Paul truy sát, vì bảo vệ an toàn của tôi, kết thúc mối thù không có hồi kết này, anh ấy cũng phải giả chết. Sau khi anh ấy chết còn phải phòng ngừa tin tức bị lộ, đề phòng Paul và các thế lực đối địch khác, cho nên chúng tôi không thể kết hôn, không thể có giấy tờ thủ tục liên quan đến pháp luật bị lưu lại. Anh ấy lo lắng nếu như bại lộ sẽ lại liên lụy đến tôi.”
Hứa Quyên không biết nên an ủi thế nào, cuộc sống như vậy cũng quá nơm nớp lo sợ rồi, quá ngột ngạt. Nhưng dáng vẻ của Nghê An dường như không cần người khác an ủi, bà xem như một câu chuyện bình thường, không có gì ghê gớm.
Nghê An nói tiếp: “Trần Thế Kiệt nói hành động lần này ở Châu Âu rất thuận lợi. Tuy về sau vẫn còn nguy hiểm nhưng hẳn là tốt hơn trước nhiều. Cho nên chúng tôi không cần phải trốn ở nông thôn, anh ấy sẽ đưa tôi đi châu Âu một chút, vừa tiếp tục tiêu diệt mấy phần tử tội phạm kia, vừa đưa tôi đi nghỉ ngơi.”
“Vậy thì tốt, chúc mừng chị. Hi vọng mọi sự đều thuận lợi.” Hứa Quyên nói lời này rất chân thành. Thật sự bội phục hai người này.
“Cảm ơn.” Nghê An cười thuận theo: “Tôi hỏi công việc Nghê Lam bây giờ thế nào, nó nói bản thân không có vấn đề gì, nó theo đoàn đội rèn luyện cũng không tệ lắm, cho nên ngày mai Ellen sẽ đi cùng tôi. Nghê Lam ở lại.”
Lam Cao Nghĩa hỏi: “Sau này hai người có dự tính gì không?”
Hứa Quyên lên tinh thần, bà hiểu ý chồng.
Nghê An cũng hiểu, bà nói: “Tôi với Trần Thế Kiệt không có dự tính gì đặc biệt, chắc là đi khắp nơi, làm một số chuyện có thể làm. Còn Nghê Lam, chúng tôi cũng không sắp xếp gì, nó muốn sống ra sao, nó có năng lực tự mình quyết định.”