Bonnie vọt tới vị trí tay súng ẩn nấp.

Cảnh sát bên kia vẫn có người nổ súng, tay súng bắn tỉa kia bắn một phát súng, đánh lui một đặc công.

Phương hướng đặc công có người hét lớn một tiếng, “Lựu đạn.”

Sau đó là một trận tiếng súng vang lên.

Bonnie nhân cơ hội này trượt dài xuống phía dưới thân cây nơi tay súng bắn tỉa ẩn nấp, ‘pằng pằng’, bắn hai phát súng lên cây.

Nhánh cây đại thụ rậm rạp kia lắc lư.

Có người trong ngọn cây nhanh chóng bắn trả Bonnie hai phát, nhưng Bonnie theo lực trượt người đã lướt đi qua, không ngừng nghỉ chút nào, bắn xong liền trốn đến phía sau một cái cây khác. Dựa vào thân cây che chở, ông tiếp tục bắn về phía cây đại thụ.

Người kia trên cây cũng không tụt xuống mà di chuyển trên ngọn cây, nhảy đến một cây khác.

Bonnie đuổi theo không bỏ.

Người kia nhảy liên tiếp qua mấy cây, vừa chạy trốn vừa thỉnh thoảng bắn trả lại Bonnie. Bonnie truy kích một đoạn, bỗng nhiên quay đầu hướng bên phía bên trái tám giờ bắn hai phát. Một người theo tiếng ngã xuống đất. Thiết bị điều khiển trên tay hắn rơi xuống trên đất, Bonnie nhanh chóng lao đi về hướng người kia, khu vực phía sau ông bỗng nhiên nổ tung.

Bonnie mặc kệ tình huống vụ nổ sau lưng, ông nhào về phía rừng cây, nơi đó còn có một người.

‘Pằng pằng’ hai tiếng súng vang, người kia nổ súng về phía Bonnie.

Bonnie nhanh chóng nấp sau thân cây, ngừng một chút, đi vòng sang hướng khác chạy về rừng cây.

Một người khác từ một cái cây phía sau Bonnie đánh tới, dao trong tay hướng tới cổ Bonnie.

Ánh mắt Bonnie nhìn rừng cây đầu kia nhưng báng súng trong tay lại không chút do dự vung ra sau lưng. Báng súng đánh trúng một người, ông xoay người một cái tung cước quét ngã đối phương. Người kia trong bụi cây nhảy ra bắn Bonnie vài phát.

Bonnie lăn xuống đất trốn tránh, cũng kéo người ngã xuống đất kia qua chắn trước người.

Đạn bắn vào trên người người kia, Bonnie đồng thời nổ súng, người nhảy ra từ bụi cây kia trúng đạn, ngã trên đất.

Bonnie một kích thành công, động tác không chút nào chậm trễ, một cước đá văng người chắn trên người ra, nhảy vọt lên, tiếp tục truy kích. Đi ngang qua người phía sau rừng cây ngã xuống đất kia, nhìn cũng không nhìn, bắn hai phát để phòng hậu hoạn, đồng thời không ngừng bước, đuổi theo phương hướng người trên cây biến mất kia.

Đội gỡ bom mìn tra được tình hình tổng quan về thiết bị nổ trong vụ nổ đầu tiên kia, xác nhận thiết bị được kích nổ bằng tín hiệu điện tử, thế là nhanh chóng báo cho trung tâm chỉ huy. Kỹ thuật viên trung tâm chỉ huy cùng Vu Thừa ở khu sân chơi nhanh chóng kết nối để tích hợp dữ liệu phân tích.

Lưu Tống theo dõi sát sao mọi chi tiết có thể phá giải cục diện. Người được phái ra đi làm công tác tư tưởng với vợ Giang Quần rốt cuộc tìm được chỗ Giang Quần trốn.

Giang Quần quả thực trốn ở chỗ Chúc Minh Huy muốn đi kia.

Người của Lưu Tống và người của Viên Bằng Hải tụ hợp tại địa điểm kia, đột kích thành công.

Giang Quần cũng không vùng vẫy, anh ta nhìn thấy cảnh sát đuổi tới lập tức đầu hàng. Rất nhanh người này được đưa tới trước mặt Lưu Tống.

Vấn đề đầu tiên Lưu Tống hỏi Giang Quần chính là tình hình thiết bị nổ ở núi Kỳ Lân nhưng Giang Quần biết khá ít. Người anh ta liên lạc trên mạng trước kia cũng giống như những người khác, gọi là Maria.

Trước khi xảy ra sự kiện máy bay không người lái, anh ta vẫn còn cho là anh ta và Maria là đồng minh đôi bên cùng có lợi.

Giang Quần thích đánh bạc, từng phạm sai lầm, anh ta rất cần tiền. Cho nên bên ngoài trại tạm giam có người muốn cứu người ra, ra bao nhiêu tiền anh ta có thể làm chút chuyện. Nhưng chức quyền của anh ta có hạn, cho nên anh ta lôi kéo cấp trên của anh ta, trong phạm vi quyền hạn của cấp trên có đôi khi có thể ở trong phạm vi nhất định ‘giúp đỡ’ vài tên du côn bị bắt vào đây, hai người bọn họ kết hợp lại lấy về chút lợi ích.

Về sau nghiêm trị thanh tra chỉnh đốn kỷ luật, cấp trên không dám tái phạm, nhưng cũng bởi vì có hiềm nghi như vậy mà bị xử lý, chuyển chức. Giang Quần may mắn tránh thoát, nhưng từ đây cũng không còn con đường kiếm tiền.

Về sau có một ngày, anh ta ở sòng bạc trên mạng kết giao được một người bạn nữ, gọi là Maria. Maria dẫn anh ta chơi mấy ván lớn, thắng không ít tiền. Về sau Maria cần anh ta giúp đỡ làm ít chuyện trong trại tạm giam, sau đó chuyển tiền mặt tới hòm thư khu chung cư nhà anh ta, anh ta dùng mã nhận hàng là có thể lấy được.

Giang Quần nửa tin nửa ngờ, nhưng anh ta quả thật lấy được tiền từ hòm thư, chuyện cần làm cũng là chút chuyện nhỏ, không hề có nguy hiểm, anh ta lấy tiền xong sau đó liền làm theo.

Từ đó anh ta liền cùng Maria hợp tác trên mạng, có đôi khi anh ta truyền lại một ít tin tức cho Maria, có đôi khi là Maria truyền tin cho anh ta. Ví dụ như người nào sẽ nhốt vào đâu, người nào phạm chuyện gì, dễ dàng lấy được tiền từ trên tay bọn họ, v.v.

Maria này giống như hacker ở phía sau màn giúp đỡ, anh ta từ chỗ Maria kiếm được không ít lợi ích.

Vụ máy bay không người lái lần đó, điện thoại Giang Quần dính virus, phần mềm chat kia cùng tất cả tin nhắn bên trong đều biến mất. Anh ta liền cảm thấy có lẽ sẽ có chuyện lớn. Nhưng lúc đó anh ta cũng không có cách nào ngoại trừ bất an bên ngoài, chỉ hy vọng Maria đừng xuất hiện.

Về sau Tần Viễn bị giam. Lúc Chúc Minh Huy tới thẩm vấn Tần Viễn nói với Giang Quần chuyện Maria, ông ta nói Tần Viễn chính là Maria, bảo Giang Quần cẩn thận. Trên tay Tần Viễn có rất nhiều nhược điểm của Giang Quần.

Giang Quần bởi vậy phát hiện Chúc Minh Huy giống anh ta, có lẽ cũng bị Maria nắm được không ít nhược điểm, không phải thế thì làm sao biết là Tần Viễn. Hơn nữa nếu Chúc Minh Huy biết, trong báo cáo của cảnh sát tại sao lại không có?

Giang Quần sinh ra một loại cảm giác bản thân và Chúc Minh Huy là người trên cùng một thuyền. Hơn nữa chức vụ Chúc Minh Huy cao như thế, nếu xảy ra chuyện gì, tổn thất có thể nói là lớn hơn anh ta rất nhiều. Chúc Minh Huy muốn cầu cạnh anh ta khiến Giang Quần sinh ra một ít cảm giác thành tựu. Còn nữa ‘Maria’ Tần Viễn bị bắt, lại có Chúc Minh Huy đè ép, sẽ không có chuyện rồi.

Giang Quần bắt đầu dựa hơi Chúc Minh Huy.

Anh ta theo lời Chúc Minh Huy dặn dò lưu tâm tới Tần Viễn, có tình huống gì liền kịp thời báo cáo cho Chúc Minh Huy. Chúc Minh Huy tán thưởng biểu hiện của anh ta, cảm thấy anh ta khiêm tốn ổn trọng, lại hứa hẹn sẽ nâng đỡ anh ta sau này, Giang Quần quả thật cao hứng trong lòng, cảm thấy đây chính là vì họa mà được phúc.

Về sau kế hoạch của Chúc Minh Huy là như vậy, Tần Viễn muốn lấy cớ ngã bệnh đi bệnh viện liền để anh ta đi. Giang Quần chỉ cần phối hợp với Tần Viễn là được. Sau đó trên đường đưa anh ta đi sẽ có người tới cướp xe, Tần Viễn chạy trốn, Giang Quần gọi chi viện, tiếp theo cùng nhau xử lý Tần Viễn cùng đám người cướp ngục, việc này liền được giải quyết.

Nhưng không nghĩ tới bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau, người Chúc Minh Huy tìm tới cướp tù bị người của Tần Viễn xử lý, hơn nữa Tần Viễn lại còn trả đũa, lưu lại hai người chứng minh Giang Quần và Chúc Minh Huy có tội.

Giang Quần liên lạc với Chúc Minh Huy. Chúc Minh Huy bảo anh ta tới chỗ kia trốn, chờ ông xử lý tốt chuyện Tần Viễn sẽ sắp xếp cho anh ta sau. Ông nói Tần Viễn là tội phạm chạy trốn, lời chứng của anh ta có độ tin cậy thấp, cho dù hai người kia nói lại lời Tần Viễn cho cảnh sát nghe, tổ điều tra cũng chưa chắc sẽ tin. Bởi vì ngoại trừ căn cứ vào lời Tần Viễn nói thì không có bất kỳ chứng cứ thực tế nào, giống như Quan Phàn, Nghê Lam chỉ chứng Tần Viễn vậy.

Cảnh sát chỉ chứng người hiềm nghi cũng cần phải đưa ra chứng cứ, huống chi một người hiềm nghi vì thoát tội vu oan lung tung cho cảnh sát, ăn nói bậy bạ cũng không phải không thể.

Giang Quần nghĩ ngợi một hồi, quả thật như vậy. Mọi hành động của anh ta, tiền tài giao dịch, quả thật không lưu lại sơ hở gì.

Giang Quần cũng không có cách nào khác, trước hết theo lời Chúc Minh Huy mà làm. Nhưng sau lại nhịn không được gọi điện cho vợ.

Vợ anh ta sau khi được cảnh sát làm công tác tư tưởng đã đồng ý phối hợp hết sức mình. Bà cố gắng kéo dài thời gian trò chuyện với Giang Quần, cảnh sát tra được chỗ anh ta ở. Vợ anh ta lại phân tích quan hệ lợi hại trước mắt cho Giang Quần, lại nói cho anh ta biết Chúc Minh Huy mới đúng là Maria, Chúc Minh Huy muốn giết Tần Viễn diệt khẩu, cũng sẽ giết anh ta.

Giang Quần bị vợ thuyết phục lung lay rồi. Sau khi anh ta cúp điện thoại, trái lo phải nghĩ, rốt cuộc vẫn buông lỏng tâm tư, tính toán đầu thú, nhưng lúc này đã không kịp. Cảnh sát đã ập đến cửa vây bắt.

Lưu Tống không lấy được bất cứ tình báo gì về núi Kỳ Lân từ Giang Quần. Nhưng bên Quan Phàn có chút tiến triển.

Quan Phàn tìm được danh bạ điện thoại đồng bộ trong không gian lưu trữ đám mây trong điện thoại của quản lý phòng công trình. Cô tổ chức cho người điều tra lai lịch những người trong đó, trong đó có hai giám sát viên xây dựng.

Lưu Tống lập tức phái người liên lạc, đối phương xác thực có đảm nhiệm một phần công trình núi Kỳ Lân, có thi công một vài hạng mục ngoài khu vực an toàn, bọn họ cũng không biết mấy trang thiết bị nổ này, nhưng vẫn có ấn tượng phạm vi thi công.

Quan Phàn căn cứ dữ liệu trên điện thoại cập nhật vị trí bản đồ. Sau đó cô đột nhiên nghĩ tới quá trình điều tra trước đây của mình, cô có linh cảm.

Diễn đàn PUA, những hội viên này tổ chức hoạt động săn bắn với người bị hại.

Mà Tần Viễn đối với bọn họ cũng vậy.

Những người đó tìm kiếm mục tiêu ở trên mạng, hiểu biết các cô, bắt được các cô.

Mà Tần Viễn đối với bọn họ cũng vậy.

Bỏ thuốc, lừa dối, khống chế tinh thần… Những việc này là thủ đoạn vui đùa của những người đó.

Mà thủ đoạn của Tần Viễn diễn ra ở núi Kỳ Lân.

Nghê Lam và bọn họ lựa chọn núi Kỳ Lân là vì tìm chứng cứ, Tần Viễn không né tránh, anh ta cũng chọn núi Kỳ Lân, bởi vì nơi đó là ‘khu vui chơi’ của anh ta.

Nếu không có bọn họ điều tra, nếu như không phá được Sơn Lâm, có khả năng trò chơi săn giết của Tần Viễn đã tiến hành rồi.

Giống như lúc trước đối với Khương Thành vậy.

Tần Viễn vốn là như vậy, lần lượt thử nghiệm, càng chơi càng lớn. Cũng giống như sát thủ liên hoàn, hành động của anh ta trong quá khứ luôn có dấu vết để lần theo.

Quan Phàn nhanh chóng thay đổi phương hướng điều tra trên mạng, không lại bị ‘hiện tại’ nắm mũi, cô đi đào ‘lúc trước’.

Vu Thừa truy tra phá tín hiệu nhưng không cách nào xác nhận địa chỉ, cũng không thể cắt đứt tất cả tín hiệu vô tuyến. Âu Dương Duệ phái mấy đội điều tra đều không tra ra được trong khu trò chơi có phòng điều khiển, mà tiến trình điều tra ở thôn trấn lân cận vẫn chưa có tin tốt hồi báo.

Lý Mộc bọn họ đưa tin ở khu trò chơi xong vẫn chưa đi quá xa. Bởi vì cảnh sát phong tỏa núi rồi, mấy chiếc xe phóng viên liền ngừng tại thôn bên dưới, mọi người còn tìm một nhà dân vui vẻ tự khao mình khoảng thời gian này vất vả.

Chúng phóng viên thảo luận, việc này có thể chấm dứt ngày hôm nay hay không, lại nói có phải hết hôm nay bọn họ lại có thể vui vẻ làm phóng viên giải trí, không cần kiêm đặc công cùng diễn viên, phóng viên tin tức xã hội.

Còn nữa, loại chuyện lớn này vừa chấm dứt liền tiết lộ chuyện tình cảm của Lam Diệu Dương và Nghê Lam có phải không thích hợp?

Cảm giác rất giống giúp bọn họ tuyên truyền. Chẳng những tuyên truyền, lại còn dựa hơi sự kiện nóng của xã hội.

Nhưng chuyện này cũng không quan hệ, dù sao Nghê Lam vẫn luôn bị cho là dựa hơi để loè người. Mọi người cười toe toét, nhìn lại một chút bê bối cùng vết nhơ của Nghê Lam, trong lúc bọn họ nhiệt liệt thảo luận, núi Kỳ Lân đã xảy ra vài vụ nổ lớn. Mọi người lại tự suy xét bản thân một chút, tại sao không sợ chết không chạy xa một chút.

“Tôi cảm thấy có khả năng lát nữa Nghê Lam sẽ xuất hiện.”

“Nói không chừng lại có thể chụp được gì đó.”

“Tôi không nỡ đi, tôi muốn một hồi lúc xe cảnh sát thắng lợi chiến thắng trở về mà đứng xếp hàng vỗ tay cho họ, cảm giác chúng ta cũng có phần công lao.”

“Chúng ta tuyệt đối có công, công lớn a.”

“Không tính công cho chúng ta cũng được, dù sao Lam tổng lì xì rất hậu hĩnh.”

“Hình ảnh chúng ta xếp hàng vỗ tay này có phần gớm, mắc ói quá. Mấy sao lớn đi qua trước mặt chúng ta còn không vỗ tay nữa là.”

“Anh Lý Mộc, sao anh im lặng thế?”

Lý Mộc đang cúi đầu xem tin nhắn, là Trâu Úy gửi tới.

‘Bị thương nhẹ, thật đáng tiếc phải vào viện, không thể tiếp tục chiến đấu. Nhớ tới bữa giờ bận rộn còn chưa cảm ơn anh Lý Mộc cùng mọi người giúp đỡ. Toàn bộ đều dựa vào mọi người chúng tôi mới tìm được người làm chứng quan trọng, nhận ra người tài xế năm đó, mới có thể tranh thủ tạo ra cục diện bây giờ. Mong chuyển lời cảm ơn của tôi tới mọi người.’

Lý Mộc đưa tin này cho mấy vị phóng viên ở đây xem.

Chúng phóng viên kinh ngạc.

“Đây là ai? A, biên tập mới tới phòng làm việc của mấy anh hóa ra là cảnh sát sao?”

“Không dễ dàng a, vậy mà lại nằm vùng trong đám tụi mình.”

“Chó săn như chúng ta cũng không dễ dàng gì, chúng ta hiện tại cũng bị đặc công dùng.”

“Không phải.” Lý Mộc không kiên nhẫn, “Xem không hiểu trọng điểm à. Người ta bị thương, đưa đến bệnh viện rồi. Vừa rồi còn đang chiến đấu ở núi Kỳ Lân.”

Từ Hồi không nói chuyện, cái cô nói mình là nhân viên văn thư cảnh sát thông thường lúc dũng mãnh cũng quá dọa người.

Tất cả mọi người im lặng một hồi.

“Xe cứu thương vừa chạy qua đường lớn vừa rồi có phải là đưa cô ấy không?”

“Có thể còn có cảnh sát khác. Dù sao cảnh tượng trên núi hoành tráng, nói không chừng rất nhiều người bị thương.”

Mọi người lại im lặng.

Một người đột nhiên nói. “Chúng ta rất may mắn.”

Người còn lại tiếp lời, “Đúng vậy, chúng ta tham dự nhiều như vậy cũng không bị thương.”

Người trước lại nói, “Ý tôi nói là chúng ta thực may mắn, có người bảo vệ cuộc sống của chúng ta.”

Mọi người lại im lặng.

Lý Mộc giơ lon coca lên, “Cạn một ly, vì vận may của chúng ta.”

Mọi người nhanh chóng nâng ly.

“Cụng ly, vì lần này chúng ta thành công hợp tác cảnh dân.”

“Cụng ly. Mấy người nói, lúc cảnh sát thông báo vụ án có thể cảm ơn phóng viên tụi mình một tiếng không?”

“Đừng nha, chúng ta vẫn nên khiêm tốn chút. Lỡ như người xấu còn đồng bọn, quay đầu lại trả thù chúng ta thì sao.”

“Đúng thế, đừng thông báo. Cụng ly cụng ly.”

Lân cận có xe cảnh sát đi qua, hiển nhiên là đi điều tra, Lý Mộc ăn vài ngụm đồ ăn, buông đũa xuống, nhớ tới Trâu Úy nói bị thương, nghĩ đến tình thế trên núi không rõ, có chút không yên lòng.

Trên núi đang kịch chiến mãnh liệt, có thêm nhiều cảnh sát được điều đến lục soát trong núi. Âu Dương Duệ đã xác nhận trong khu trò chơi không có phòng điều khiển khống chế mấy vụ nổ.

“Tín hiệu trên núi không mạnh, anh ta hẳn là không chọn vào sâu trong núi. Như vậy cũng không tiện cho anh ta chạy trốn.” Âu Dương Duệ nói với Quan Phàn.

Quan Phàn cũng cho là vậy.

Âu Dương Duệ nghĩ ngợi, hiện trường bên này đã do cảnh sát vũ trang khống chế, mà nhiệm vụ của anh là bắt cho được Tần Viễn.

Âu Dương Duệ bàn giao lại công tác rõ ràng, tự mình dẫn theo người lên xe, quyết định tự mình đi điều tra.

Tần Viễn dùng thủ đoạn giống với sự kiện máy bay không người lái lần trước.

Lần đó tập kích, bọn họ không thể tìm ra phòng điều khiển xung quanh. Anh ta tới cùng còn có thể trốn được ở đâu. Âu Dương Duệ mơ hồ có chút trực giác trong lòng, nhưng anh lại không nói ra được.

“Quan Phàn, trung tâm chỉ huy có hình ảnh tư liệu và băng ghi hình chung quanh vụ tập kích máy bay lần đó không? Anh luôn cảm thấy có thể tìm ra được gì từ trong đó. Bọn họ lần trước diễn thử qua, lần này cũng đang áp dụng kiểu cũ.”

Quan Phàn và Âu Dương Duệ rất ăn ý, lập tức hiểu gợi ý, “Em cho người tìm.”

Lưu Tống nghe nói đã bắt được Chúc Minh Huy lập tức chạy qua. Ông gọi điện cho Âu Dương Duệ, nói cho anh biết tin tức này.

“Tôi sẽ cố gắng đào ra tin tức từ chỗ Chúc Minh Huy.”

Âu Dương Duệ nhắc nhở ông. “Bình tĩnh, đội trưởng Lưu. Người có thể kết minh với Tần Viễn lâu như vậy không thể dùng tâm tính người thường để đối đãi với ông ta. Ông ta hiện tại cùng đường, ông ta rất rõ ràng quy trình cảnh sát chúng ta tra án. Ông ta sẽ giữ kín miệng. Chúng ta phải dùng một góc độ khác để suy xét. Ngoại trừ tham lam, ông ta và Tần Viễn nhất định còn có một loại nhu cầu tinh thần. Ông tìm thử nhược điểm trong mối quan hệ giữa ông ta và Tần Viễn xem.”

Chúc Minh Huy lại bị hạn chế tự do thân thể, lần này ông bị nhốt vào phòng thẩm vấn.

Viên Bằng Hải, tổ kiểm sát đang cùng nhau thẩm vấn ông.

Chúc Minh Huy không nói gì. Ông trầm mặc, bình tĩnh nhìn mọi người.

Viên Bằng Hải nói: “Anh không cần phí sức suy nghĩ cách giải thích, vô ích thôi. Từ Doanh đã tới rồi, cô ấy có thể chứng minh cái chết của mẹ Tần Viễn năm đó có điểm kỳ quặc. Anh thoát không được quan hệ đâu. Khi đã có kết luận thì có thể truy tra lại, chuyện xưa tới đâu cũng có thể điều tra ra. Còn có Giang Quần, có phải anh muốn qua đó giết anh ta diệt khẩu? Chúng tôi đã tìm được anh ta rồi. Anh ta không có việc gì, anh ta có thể chỉ chứng anh.”

Chúc Minh Huy nói: “Vậy các anh cũng đừng lãng phí thời gian nói chuyện với tôi, sao không đợi lời khai của bọn họ. Cầm lời khai và chứng cứ có thể phán tôi bao lâu thì phán bấy lâu. Dù sao các người cần tìm kẻ chết thay để kết án.”

Tổ trưởng tổ kiểm sát đập bàn, “Chúc Minh Huy, anh còn dám nói bậy bạ. Chúng tôi trước đó đã cho anh cơ hội, anh bị bắt tận tay day tận mặt còn gì hay để nói.”

Chúc Minh Huy nói, “Bất quá là gài bẫy tôi, cố ý thả tôi đi.”

Thái độ này, vậy mà không sám hối lỗi của mình, còn có mặt mũi trách người khác dùng kế sách điều tra ông ta sao?

Tổ trưởng tổ kiểm sát vô cùng tức giận.

Chúc Minh Huy nói, “Tôi sẽ không khai bất kỳ điều gì. Nói nhiều sai nhiều, tôi quá hiểu mấy người rồi. Hiện tại mỗi lời tôi nói sẽ bị ghi lại, các người sẽ từ trong đó bơi mói tìm chỗ sai. Đừng lãng phí thời gian, con đường làm quan của tôi đã không còn. Không cần phải nói cái gì thẳng thắn được khoan hồng, luận công phán tội. Tôi biết, đối với người như tôi không có chuyện này. Tôi phủ nhận toàn bộ lên án của mấy người với tôi, đây là tất cả những gì tôi có thể nói.”

Lưu Tống vào được, trực tiếp nói, “Chúc Minh Huy, giúp chúng tôi bắt Tần Viễn, anh không cần tự mình gánh tội. Anh là K hay Tần Viễn là K, anh là Maria hay Tần Viễn là Maria đối với chúng tôi mà nói đều giống nhau. Nhưng với anh mà nói thì khác biệt quá lớn.”

Chúc Minh Huy không nói lời nào.

Lưu Tống lại nói, “Chẳng lẽ anh không muốn biết Tần Viễn tới cùng có sợ anh hay không sao?”

Chúc Minh Huy chậm rãi dời ánh mắt lên mặt Lưu Tống.

“Tần Viễn xuất ngoại là sợ anh giết anh ta diệt khẩu, hay là hoàn toàn tin tưởng anh ta có thể chơi đùa anh trong lòng bàn tay. Anh ta vẫn bị anh lợi dụng hay anh ta đang lợi dụng anh? Anh thật sự hiểu biết anh ta sao? Giống anh ta hiểu biết anh vậy? Anh bảo anh ta hỗ trợ xóa sạch tất cả tội chứng của anh, hay là anh ta mượn tay anh xóa sạch chứng cứ phạm tội của mình? Chuyện các người cùng nhau làm là anh ta chỉ đạo anh hay là anh chỉ đạo anh ta?”

Chúc Minh Huy không nói gì, nhưng ánh mắt ông khác khi nãy rồi.

Lưu Tống lại nói, “Anh từng nghĩ tới muốn giết anh ta diệt khẩu sao? Anh ta đã nói với tôi, anh vẫn xem anh ta là thằng nhóc mười mấy tuổi sao? Anh ta đề phòng anh như vậy, anh ta vì sao trở về? Anh có biết anh ta muốn gì, anh khiến cho anh ta cảm thấy trở về cực kỳ an toàn có phải không? Anh vẫn luôn khống chế anh ta, nhưng lại để cho anh ta cảm thấy anh ta mới là người chủ đạo, phải không?”

Ánh mắt Chúc Minh Huy có chút không rõ ràng.

“Anh nói đúng, anh khẳng định thoát không được tội. Anh thân là cảnh sát chức to, biết pháp phạm pháp, tội thêm một bậc. Cho dù Tần Viễn có bị bắt quy án hay không, tương lai của anh đã định rồi. Thế nhưng, anh muốn biết chân tướng không? Anh muốn biết giữa anh và anh ta rốt cuộc ai thắng ai thua?” Lưu Tống nói.

Viên Bằng Hải vì ông bỏ thêm dầu, “Anh đã thua rồi, anh ở trong này mà Tần Viễn lại ở bên ngoài.”

“Tần Viễn sớm hay muộn sẽ bị bắt, chỉ là xem xem bị bắt thế nào.” Lưu Tống nói, “Tần Viễn là kẻ điên. Anh ta hôm nay khẳng định chạy không thoát, nhưng anh ta là do bản thân quá ngu nên bị bắt hay là vì có người đoán trước được hành động của anh ta mà bị bắt, điều này hoàn toàn không giống nhau.”

Viên Bằng Hải nói, “Thôi đi, đội trưởng Lưu. Anh vẫn trông cậy vào Chúc Minh Huy làm gì. Anh ta muốn tính kế Tần Viễn ngược lại bị Tần Viễn tính kế. Anh ta căn bản không biết Tần Viễn muốn làm gì, nếu không thì hiện tại có thể ở chỗ này sao?”

Sắc mặt Chúc Minh Huy khó coi, không nói chuyện.

Lưu Tống nhìn ông, nói với ông, “Tôi đoán chuyện hiện tại và tương lai anh xác định không biết, nhưng chuyện trước đó anh biết. Vụ tập kích máy bay không người lái.”

Chúc Minh Huy chống lại ánh mắt Lưu Tống.

“Vụ tập kích máy bay không người lái bọn họ tiến hành như thế nào?”

Chúc Minh Huy không nói chuyện.

“Anh còn có cơ hội nhìn thấy Tần Viễn, mặt đối mặt.” Lưu Tống nhấn mạnh giọng, “Anh còn chưa bại bởi anh ta, phó cục Chúc.”

Âu Dương Duệ lái xe, trên ghế phụ nhân viên cảnh sát cầm bản đồ khu vực trong tay, gạch bỏ từng khu vực đã đi qua. Bọn họ đã rời khỏi khu vực cảnh sát phong tỏa, vào trong thôn trên rồi.

Âu Dương Duệ cũng khá quen thuộc khu vực này, lúc trước tra tìm tung tích An Hàng anh đã từng tới thôn này tìm manh mối, đi dạo rất lâu ở trong thôn.

Một chiếc xe bảo trì cáp điện dừng ở ven đường. Âu Dương Duệ lái xe đi lướt qua chiếc xe kia. Anh nhìn lướt qua, trong buồng lái không có người. Âu Dương Duệ vẫn đi về phía trước, trong bộ đàm, các đội đang báo cáo, nhân viên cảnh sát ở ghế lái phụ nghiêm túc ghi lại.

Âu Dương Duệ đánh tay lái, quẹo sang phải, một chiếc xe con rẽ ngoặt qua trước mặt anh, lúc này trong đầu anh hiện lên gì đó.

Cùng ngày anh bị máy bay không người lái tập kích, Nghê Lam vọt tới cứu anh, bọn họ chạy lấn làn, chiếc xe nào lướt qua bọn họ?

Âu Dương Duệ vội cho nhân viên cảnh sát liên hệ trung tâm chỉ huy, anh quay đầu xe, lái trở về, đi tìm chiếc xe bảo trì cáp điện vừa rồi.

“Quan Phàn, em điều tra xem vào ngày máy bay tập kích đó, trong phạm vi điều khiển máy bay có phải có xe của bên điện lực, dịch vụ viễn thông, kiểm tra đo lường… gì không.” Âu Dương Duệ hỏi, nghe Quan Phàn nói người bên cạnh tìm tư liệu theo yêu cầu, anh không nghe được câu trả lời nhưng anh bỗng nhiên cảm thấy mình đoán đúng rồi.

Bởi vì chiếc xe vừa rồi kia đã không thấy nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play