Cảnh sát đến kết thúc cuộc chiến ở biệt thự nhà họ Lam.
Pitt cầm súng lao ra biệt thự chuẩn bị chạy trốn sang nhà kế bên cướp xe bỏ trốn thì bị cảnh sát bắn gục.
Lam Diệu Dương chạy nhanh mở cửa, cửa lớn được đặc chế gần mười vạn may mắn không bị cảnh sát phá.
Lúc cảnh sát ập vào nhà, Elle đang muốn hất Nghê Lam ra, mà Nghê Lam nhảy lên bám trên người ả, khóa kiểu chữ thập. Elle đã thấy được nòng súng lạnh như băng của cảnh sát, ả phẫn nộ lớn tiếng gào thét nhưng bị Nghê Lam khóa chết, hoàn toàn không thể động đậy.
Một người cảnh sát xông lên lấy còng tay muốn còng Elle, Nghê Lam mới vừa buông lỏng Elle, Elle liền đánh úp về phía cảnh sát tính còng ả. Vậy mà lại nghĩ muốn phản công cướp súng.
Cảnh sát kia hoàn toàn không đoán được nhiều họng súng chỉa vào ả như vậy mà còn dám phản kháng. Nhưng anh cũng nhanh chóng phản ứng, lui về sau né tránh, cũng đánh Elle một quyền.
Nghê Lam xoạc chân trực tiếp gạt ngã Elle.
Elle ngã xuống, rốt cuộc không cách nào nhúc nhích.
Cảnh sát đi lên thành công còng tay Elle.
Nghê An đi tới, nhìn Elle đã hôn mê, có chút tiếc nuối, “Mẹ còn muốn mắng ả ta nữa, nói cho ả biết ả mới đúng là người sợ hãi gào thét chói tai kia.”
Nghê Lam trừng mắt nhìn mẹ cô.
Nghê An tỏ vẻ vô tội, “Hello con gái. Ba con không nói cho con biết mẹ đến đây sao? Mẹ tưởng ông ấy nói với con rồi.”
Nghê Lam không nói lời nào.
Nghê An còn nói: “Cho dù ba con không nói con cũng có thể nghĩ đến a. Ông ấy đã bại lộ rồi, làm sao có thể vào thời điểm nguy hiểm như vậy ném mẹ lại Mỹ. Đương nhiên là chúng ta một nhà đoàn tụ.”
Nghê Lam vẫn không nói lời nào, thở phì phì.
Nghê An tiếp tục nói: “Con phải biết, làm cha mẹ con cũng rất không dễ dàng. Con không nên trách ba con. Ba con vốn dĩ nói dẫn con trở về, kết quả nhưng lại lưu lại cùng con giải quyết vấn đề, ông ấy cũng rất vất vả.”
Lam Diệu Dương đứng ở một bên không dám nói gì. Dì này phủi thật sạch sẽ, dù sao không phải lỗi của cha thì là lỗi của con gái, sau cùng vì cha rất vất vả, con gái cũng đừng trách ai. Kết cục thật sự là viên mãn.
“Tới, bảo bối, hôn một cái nào.” Nghê An ôm lấy con gái hôn nhẹ lên mặt cô.
Nghê Lam quệt miệng, vẫn không vui.
“Lam Diệu Dương.”
Tiếng hét này của Nghê Lam làm Lam Diệu Dương nhất thời cảnh giác.
“Anh tưởng ba mẹ em đã nói với em rồi. Sau đó em không nói ra là vì không thể nói cho anh biết quá nhiều, anh cũng không tiện hỏi.” Lam Diệu Dương học theo Nghê An cách trốn tránh trách nhiệm.
Nghê Lam xoa eo: “Bên này đang đánh nhau, anh không dẫn mẹ em đi trốn kỹ, qua đây làm cái gì?”
Cư nhiên đổi đề tài?
Lam Diệu Dương nhanh chóng nói: “Dì dẫn anh qua làm chỗ dựa cho em.”
“Mẹ em qua là cho thấy bà ấy chưa chết, có thể tức chết con nhỏ kia, anh qua đây làm chi?”
“Anh cũng tới tức chết ả.” Lam Diệu Dương trả lời lưu loát. “Anh tới cho thấy em có một người bạn trai cực kỳ ưu tú, đây là ả kém. Em muốn tình thân có tình thân, muốn tình yêu có tình yêu. Nhân sinh em thắng.”
Nghê Lam: “…”
Lam Diệu Dương ngẩng đầu ưỡn ngực, mặc dù rất vớ vẩn nhưng anh tự nhận cực kỳ hợp lý, có thể cộng điểm.
Nghê An tặng Lam Diệu Dương ánh mắt khen thưởng.
Lam Diệu Dương vừa mừng vừa lo, đứng thẳng tắp.
Nghê Lam cũng không để ý Lam Diệu Dương khoe khoang, cô chỉ hiện trường, lạnh lùng vô tình dặn: “Anh xử lý nơi này.” Nói xong, cô nhặt mũ bảo hiểm ở góc phòng lên, chạy ra ngoài, đến chỗ xe mô tô.
Lam Diệu Dương đuổi theo: “Em đi đâu đó?”
“Núi Kỳ Lân.” Nghê Lam ngồi lên xe mô tô, đội mũ bảo hiểm. “Đi xem ông già nhà em thế nào rồi. Bên này tình thân tình yêu xử lý xong, em đi xem tình thân và tình bạn bên kia.”
Nghê An cũng đi ra, nghe được lời này nhân tiện nói: “Ba con không già, vừa đẹp trai lại vừa trẻ tuổi.”
Nghê Lam nhe răng, làm biểu tình buồn nôn chịu không nổi. Cô vỗ kính chắn gió xuống, rồ tay ga.
Lam Diệu Dương nắm bắt thời gian hô to: “Em yêu, em cũng rất đẹp, vừa đẹp lại vừa ngầu.”
Nghê Lam giơ ngón tay cái với anh, một giây sau gào rít mà đi.
Lam Diệu Dương nhìn bóng lưng cô, có chút lo lắng.
Nghê An nhìn anh, vỗ vai anh: “Con cũng không dễ dàng gì.”
“Cảm ơn dì.” Lam Diệu Dương vội nói.
“Quen rồi thì tốt.”
Lam Diệu Dương: “..” Dì này thật biết an ủi người.
Bonnie chở Trâu Úy đến khu vực an toàn trong rừng cây. Hai người đặc công nhanh chóng xông lên đỡ cô. Vòng ngoài vẫn có tiếng súng đùng đoàng, nhưng sau đó rất nhanh đã yên tĩnh lại. Đặc công thối lui trở về.
“Đội gỡ mìn đã đến.” Hoàng Nhạc nói với Bonnie, “Cứu hộ cũng đến rồi.”
Vừa dứt lời, cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn.
Nổ mạnh.
Đội trưởng đội 4 la to trong bộ đàm: “Con tin tử vong, lặp lại, con tin nam sinh tử vong.”
Một loạt tiếng súng vang lên.
Giọng nói kia tiếp tục báo cáo: “Chúng tôi gặp phục kích.”
Cái này là đáp lễ cùng cảnh cáo việc bọn họ cứu Trâu Úy.
Bonnie xem định vị. Trung tâm chỉ huy đã kịp thời cập nhật vị trí.
Hai máy bay trực thăng chuyên dụng lượn vòng trên núi, báo cáo tình hình thực tế cho trung tâm chỉ huy, cũng gửi hình ảnh chụp được về.
Âu Dương Duệ thông báo cho mọi người biết có thêm đặc công chi viện, đang lên núi.
Bonnie không để ý những điều này, ông và Hoàng Nhạc, Từ Cương thẩm tra đối chiếu sắp xếp đội hình, nói: “Tôi đuổi bắt tay súng kia. Paul sẽ tìm vị trí tốt để ngắm bắn.”
Phạm Vinh ở một bên vội vàng chỉ trên bản đồ: “Hai chỗ này, địa thế cao, gần đường núi, dễ thủ khó công.”
Bonnie rất nhanh hạ quyết định. “Tôi đi bên này. Các cậu bọc đánh.”
Phạm Vinh vội vàng nói với Hoàng Nhạc, “Tôi dẫn mọi người đi.”
Hoàng Nhạc nhắn nhủ lại vị trí với Từ Cương. Mọi người rất nhanh mỗi người vào vị trí.
Bonnie lái xe đi về phía trước.
Máy bay trực thăng truyền tin tức, nhìn thấy một người cầm súng chạy như điên hướng ruộng dốc phía Tây Bắc. Phương hướng này cùng địa điểm bọn họ vừa đoán giống nhau.
Bonnie cùng mọi người đuổi theo phía đó.
Âu Dương Duệ bên này hạ lệnh cho người dẫn tổ gỡ bom đi thăm dò tình huống thiết bị nổ trong rừng, xem có thể tìm được biện pháp ngăn chặn hay không. Lại sai người đi lục soát ký túc xá phòng công trình.
“Người của phòng công trình bị mang đi khẳng định là bởi vì bọn họ tham dự chôn súng ống. Tìm cho ra bất kỳ tư liệu gì liên quan.”
Lưu Tống bên này cũng có cùng suy nghĩ. Ông phái người đi đến nhà mấy người trong phòng công trình này điều tra, lại cho người đi tìm người cùng bộ phận bên Viễn Bác để tra hỏi.
Quan Phàn nhìn mấy vụ nổ, nhân viên thương vong, vô cùng sốt ruột nhưng cô vẫn không tìm được vị trí người điều khiển.
Lưu Tống nghĩ nghĩ, bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài, “Tôi đi tìm Chúc Minh Huy.”
Chúc Minh Huy bị mang tới văn phòng, có cảnh sát canh giữ.
Cán bộ trong tổ kiểm sát có quan hệ không tệ với ông đang khuyên bảo ông, nói với ông nếu thực có chuyện gì, ông hiện tại khai báo còn kịp.
Chúc Minh Huy lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối, “Không rõ ràng à? Nếu tôi thực có vấn đề gì, bọn họ sớm kéo tôi xuống ngựa rồi. Chờ tới lúc này tới chơi tôi, bất quá chính là thừa dịp loạn tranh công mà thôi. Trước khi tôi tiếp nhận vụ án này, tiến độ vụ án này thế nào, sau khi tôi tiếp nhận tiến độ thế nào. Cống hiến của tôi với vụ án này rõ như ban ngày.”
Cán bộ không nói chuyện. Sự thật đúng là sau khi Chúc Minh Huy tiếp nhận vụ án điều tra có tiến triển rất nhanh.
“Viên Bằng Hải không còn trẻ, anh ta lần này thất trách nếu bị truy cứu tới cùng, đường thăng tiến của anh ta sau này không lớn. Lần này sau khi xảy ra chuyện, thái độ của anh ta với tôi thế nào mấy anh cũng biết. Tiền đồ của Lưu Tống tốt nhưng vẫn thiếu một cơ hội lập công lớn. Hiện vào lúc này, trước đá tôi ra, sau đó cho dù sự việc làm thế nào, đối với anh ta đều có lợi.”
“Chuyện Tần Viễn rốt cuộc anh có biết không?”
“Đương nhiên không biết.” Chúc Minh Huy nói: “Bọn họ tóm lấy việc tôi vào phòng giam gặp mặt Tần Viễn hai lần để tố cáo. Nhưng mà chuyện thẩm vấn như vậy không phải cũng thường xảy ra sao? Vì moi ra khẩu cung của anh ta, hỏi dò anh ta một chút đầu mối thường ngày, ở trong phòng giam nói chuyện so với trong phòng thẩm vấn không khí hoàn toàn khác nhau. Cách nào có ích hơn thì dùng cách đó không phải sao? Chúng ta trước giờ cũng không phải chưa làm qua chuyện này. Huống hồ thời gian tôi gặp Tần viễn nói chuyện rất ngắn. Nội dung nói chuyện tôi cũng đã nói rồi. Còn nữa, anh ta nói đau bao tử, nhưng trước khi gặp tôi anh ta cũng đã bắt đầu ầm ĩ rồi, cũng không phải là sau khi nói chuyện với tôi mới xảy ra. Bác sỹ trại tạm giam khám bệnh kê thuốc cho anh ta, sau lại để cho anh ta đi bệnh viện cấp cứu giải phẫu, cũng không phải chỉ thị từ tôi. Đám người cướp tù thứ nhất bị đám thứ hai bắn chết, có tra ra được có liên quan gì tới tôi không? Giang Quần bình thường không có quan hệ gì với tôi, tôi căn bản không có khả năng sai khiến anh ta làm ra loại chuyện này.”
Chúc Minh Huy dừng một chút, lại nói: “Tôi bảo đảm, sau khi bọn họ tiếp tục tra xuống, cũng sẽ không tra ra được bất kỳ chứng cứ gì cho thấy tôi cấu kết với Tần Viễn, tôi sai Giang Quần thả người. Cái gì mà mẹ Tần Viễn quen biết với anh Huy, là thật hay giả tôi không biết. Cho dù là sự thật, cũng không quan hệ với tôi. Bởi vì tôi thật sự không làm gì cả. Nếu không thì sau khi Tần Viễn đào thoát, tôi vì sao còn dám chủ động liên lạc tổ thanh tra, chủ động tìm các anh phối hợp điều tra. Nếu tôi là tội phạm thật, làm như vậy không phải dẫn lửa thiêu thân sao?”
Vị cán bộ kia không nói lời nào, nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi đi nói vài câu với bọn họ.”
Chúc Minh Huy khoát tay, “Kỳ thật không cần phải nói gì cả, Lưu Tống chỉ muốn cướp công mà thôi. Tôi bảo đảm, sau khi chuyện này kết thúc, điều tra đối với tôi căn bản không cách nào tra tiếp được. Đến lúc đó liền chờ xem đi.”
Lúc này có người gõ cửa, một nhân viên cảnh sát tiến vào báo cáo, nói núi Kỳ Lân bị nổ. Cấp trên triệu tập cuộc họp khẩn cấp.
Cán bộ kia kinh hãi.
Chúc Minh Huy vội nói, “Vậy mà huyên náo lớn như thế, anh mau đi đi. Lưu Tống như vậy thật không được, anh ta nóng lòng tranh công sẽ có điều lơ là. Các anh theo dõi kỹ anh ta.”
Cán bộ kia nhanh chân rời đi, đi tới cửa quay đầu, “Tôi sẽ nói với bọn họ, anh chờ chút.”
Chúc Minh Huy mỉm cười, gật đầu.
Tất cả mọi người đi rồi, cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn Chúc Minh Huy. Sắc mặt ông trầm xuống, nhìn đồng hồ đeo tay. Thời gian cũng không tệ lắm. Liền biết Tần Viễn sẽ không lặng lẽ không động tĩnh lẩn trốn, tên điên này, quấy càng lớn càng tốt.
Hiện tại mọi người ngăn một kẻ điên đang điên cuồng giết người quan trọng hơn hay là truy tra một cán bộ có hiềm nghi quan trọng hơn?
Ông hiểu rất rõ. Đương nhiên là kẻ trước.
Đây chính là thời cơ, chạy trốn sớm và chạy trốn tốt có đôi khi là hai việc khác nhau.
Chúc Minh Huy mở cửa, cảnh sát gác cửa đứng vững nhìn ông.
Chúc Minh Huy nói: “Tôi đi toilet.”
Cảnh sát cũng vội vàng đi theo ông.
Chúc Minh Huy vào toilet, cảnh sát đứng gác bên ngoài. Chúc Minh Huy vào phòng, đóng cửa lại, mở bể nước bồn cầu, ở đó có dán một cái túi nhựa chống nước, bên trong có một chiếc điện thoại. Ông lấy di động ra, mở máy, vào tin nhắn, nhìn nội dung bên trong.
Bên trong nói lại tình hình bên ngoài và tin tức mới nhất trên mạng.
Chúc Minh Huy tắt điện thoại. Ông ấn nút xả nước, lại ra mở vòi nước, sau đó ông gọi một tiếng, cảnh sát bên ngoài nhanh chóng đi vào lại bị Chúc Minh Huy đứng ở cửa đánh gục.
Lúc Chúc Minh Huy trở ra đã đổi quần áo cảnh sát. Ông quá quen thuộc với tòa nhà này, ông cúi đầu, đi về phía hành lang bên kia.
Núi Kỳ Lân.
Tay súng chạy vào rừng cây, máy bay mất dấu tung tích của hắn. Bên này đã rời xa khu vực an toàn, cũng không có camera theo dõi.
Bonnie quan sát địa hình chung quanh, nhìn mặt đất dưới chân. Ông không giảm tốc độ, chỉ cúi thấp người hơn, báo cáo tình huống với Hoàng Nhạc, đồng thời lái xe theo hình chữ S. Ông di chuyển chung quanh khu vực này.
Lúc này một chỗ khác đột nhiên vang lên tiếng nổ dữ dội. Bonnie nhanh chóng uốn éo tay lái, đi xuyên qua lại giữa mấy gốc cây.
‘Pằng, pằng.’ Hai phát súng.
Đạn bắn vào trên cây.
Bonnie hét lớn một tiếng, vòng qua bắn một phát về hướng tay súng. Đặc công từ phía rừng cây bên kia theo tiếng động bao bọc quanh vị trí tay súng. Nhưng phía sau nhóm đặc công đột nhiên xuất hiện một loạt súng máy.
Nhóm đặc công nhanh chóng nằm xuống lăn về phía boong ke ẩn nấp.
Bonnie nghiêng người xuống đất, xe mô tô trượt dài về phía hàng súng máy kia. Bonnie trong nháy mắt vọt đến phía sau cây, bắn mấy phát về phía chiếc xe mô tô. Mô tô nổ tung, đồng thời cũng phá hủy hàng súng máy kia.
Trong tiếng nổ mạnh, Bonnie đã chuyển họng súng thẳng đến phương hướng tay súng.
Hoàng Nhạc dẫn theo đội cũng nhanh chóng xông lên, mấy người khác cũng nhanh chóng tìm chỗ yểm trợ Bonnie, Hoàng Nhạc.