Núi Kỳ Lân.
Tất cả mọi chuyện đã tạo thành một cái nền hoàn hảo, quản lý khu trò chơi đều đã trình diện, tích cực chủ động phối hợp, cảnh sát danh chính ngôn thuận tiếp quản nơi này.
Theo Âu Dương Duệ yêu cầu, khu trò chơi đã triệu tập tất cả nhân viên qua đây, cũng đi mời tất cả du khách thuê phòng tới.
Bên trong này có nhiều công việc phức tạp, phải kiểm đếm nhân viên, phải nói rõ nguyên nhân công việc, còn phải bồi thường cho du khách, sắp xếp giao thông, v.v. Âu Dương Duệ sắp xếp nhân viên cảnh sát phụ trách kiểm tra mọi du khách đã đi ra ngoài, tất cả tòa nhà trong khuôn viên, bảo đảm không có nhân viên khả nghi nào trà trộn hoặc ẩn núp.
Còn về nhân viên công tác trong khu trò chơi, giám đốc khu trò chơi cũng đã gọi mọi người đến. Cảnh sát cầm danh sách kiểm tra, phát hiện có tám người không đến. Trong tám người này có quản lý phòng công trình cùng hai công nhân, có ba huấn luyện viên, còn có hai nhân viên bảo vệ.
Âu Dương Duệ yêu cầu giám đốc lập tức gọi những người này quay lại, nếu không có lý do hợp lý liền xem như đối tượng hiềm nghi mà xử lý.
Giám đốc nhanh chóng bảo nhân viên liên lạc, lại hỏi những đồng nghiệp hay tới lui với những người này. Nhưng di động của mấy người này toàn bộ đều tắt máy. Có vài đồng nghiệp nói đêm qua ở trong ký túc xá còn nhìn thấy anh này anh kia, cũng có người nói anh này nói ngày hôm qua nghỉ hôm nay phải đi làm, nhưng vẫn chưa tới.
Ký túc xá không lắp đặt camera giám sát cho nên bảo vệ bên này cũng không biết nhân viên trong ký túc xá rời đi khi nào. Mà ở khu vực khác cũng không nhìn thấy bóng dáng mấy người này.
Âu Dương Duệ lấy số điện thoại của những người này giao cho trung tâm chỉ huy để bên kia kiểm tra đối chiếu tình huống cùng bối cảnh của bọn họ.
Lúc này cảnh sát tập kích lại đột nhiên thiếu mất tám người, giám đốc dù có ngu cũng hiểu bên trong này có điểm kỳ quặc. Mà bọn họ tự xưng là có hệ thống camera theo dõi siêu nhất cả nước cũng không quay được gì, lần này khu trò chơi cho dù thế nào cũng không thể lại mạnh miệng, cái gì mà ảnh hưởng tới danh tiếng công ty, kinh doanh của khu trò chơi, những thứ này toàn bộ cũng sẽ không tiếp tục nhắc đến nữa, cảnh sát muốn tra cái gì thì tra cái đó. Hơn nữa lại còn chủ động liên lạc báo cáo với tập đoàn, giải thích rõ tình hình hiện tại của khu trò chơi.
Tập đoàn lập tức liên lạc luật sư tới núi Kỳ Lân.
Âu Dương Duệ phái người ở đội 3 dẫn theo chó nghiệp vụ lên núi điều tra, những đội khác cũng có công việc được giao, đội 1 phong tỏa kiểm tra con đường ra vào núi, đội 2 phong tỏa kiểm tra các tòa nhà cùng chỗ lẩn trốn trong khu trò chơi.
Vu Thừa và Bonnie cùng mấy kỹ thuật viên khác đã thay đổi quyền hạn trên hệ thống theo dõi, thiết lập thêm tường lửa, cũng kết nối với trung tâm chỉ huy. Trước mắt mọi người không phát hiện tình huống dị thường gì trong camera theo dõi. Tám người liên lạc không được kia cũng không có tung tích.
Trong tám người này có hai người có tiền sử phạm tội, có một người từng bị tạm giam. Nhưng cũng không tra ra chỗ khả nghi của bọn họ, cũng tạm thời tra không ra được động tĩnh của bọn họ.
Bên phía trung tâm chỉ huy, Lưu Tống nhanh chóng liên lạc nhân viên cảnh sát khu vực tìm tới nhà của người nhà và bạn bè của tám người này, muốn tìm ra mối liên hệ giữa bọn họ và Tần Viễn, Paul, xác nhận xem bọn họ có liên quan tới hành động hôm nay hay không, có biết rõ tình hình hay không, cũng tích cực tìm kiếm tung tích của bọn họ.
“Điều tra thân phận của bọn họ qua tin tức, bất động sản đứng tên, xe cộ, có phòng cho thuê, thuê xe hay không, có đặt trước khách sạn, có mua vé xe vé máy bay gì không, có mua bất kỳ vật gì trên mạng không. Tất cả mọi chuyện, dù lớn dù nhỏ đều kiểm tra cho hết.”
Bên này vẫn tiếp tục điều tra, trên núi cũng đã tiến hành lục soát.
Đã vây vòng ngoài, mỗi đội cảnh sát trong khu trò chơi đều hành động cẩn thận. Bọn họ dẫn theo chó nghiệp vụ lục soát khu vực được phân công.
Cô gái lái chiếc mô tô có vết đạn đang di chuyển khắp nơi, cô cũng đang điều tra. Mỗi khi kiểm tra xong một chỗ, cô sẽ đánh dấu lại. Một tiểu đội dọc theo hướng cô đánh dấu mà xuất phát.
Trong lúc Vu Thừa cùng kỹ thuật viên đang theo dõi camera giám sát, anh có phát hiện: “Bonnie, Âu Dương, bọn hắn đến rồi.”
Bonnie đang nghe điện thoại, ông nhìn lướt qua màn hình, thấy được rồi.
Âu Dương Duệ nhanh chóng đi qua, anh nhìn không hiểu, chỉ có thể nghe bọn họ giải thích.
“Có người đang xâm nhập tường lửa của chúng ta.”
Âu Dương Duệ mừng rỡ. “Có thể tìm ra là ai, ở nơi nào không?”
“Đang tìm.” Vu Thừa gõ bàn phím rất nhanh.
Bonnie nói với Âu Dương Duệ: “Kế hoạch đầu rắn xác nhận rồi, hai ngày sau, 3 giờ sáng, đường thủy.” Bonnie nói một lượt thời gian cụ thể cùng mạng lưới xuất cảnh.
Âu Dương Duệ rất nhanh tính toán trong đầu: “Bọn họ không nuồi máy bay xe lửa được, chỉ có thể lái xe. Hôm nay nhất định phải rời đi mới kịp.”
Có trong tích tắc Âu Dương Duệ bắt đầu hoài nghi, Tần Viễn và Paul vẫn còn ở đây chứ? Hiện tại cảnh sát đã phong tỏa núi, bọn họ còn có thể làm gì?
Bonnie nói: “Nói mọi người trên núi cẩn thận. Paul đang vội, sẽ có hành động lớn.” Ông chỉ chỉ địa thế núi rừng trong màn hình: “Hoàn cảnh này rất thích hợp với Paul.”
Nhưng hoàn cảnh này cũng không thích hợp tốc chiến tốc thắng. Âu Dương Duệ vừa định nói, giám đốc khu trò chơi cùng một nhân viên cảnh sát chạy vội mà đến.
Cảnh sát kia nói: “Đội trưởng Âu Dương, trong danh sách có hai du khách mất tích, hành lý còn trong phòng, túi đeo bên người thì không thấy. Điện thoại tắt máy không liên lạc được. Đã kiểm tra tất cả mọi nơi, những người khác đã rời khỏi, chỉ còn hai người này.”
“Là ai?” Âu Dương Duệ rất coi trọng.
Giám đốc khu trò chơi nhanh chóng thuật lại tình huống: “Là một cặp đôi trẻ tuổi, rất bắt bẻ, nhân viên phục vụ có ấn tượng sâu với bọn họ. Sáng ngày hôm qua bọn họ vào khu trò chơi còn ầm ĩ một trận, bởi vì không tuân theo sắp xếp của huấn luyện viên, muốn ra ngoài khu vực an toàn, huấn luyện viên không cho phép, bọn họ còn mắng huấn luyện viên.”
Âu Dương Duệ cho người gọi huấn luyện viên kia tới.
Huấn luyện viên là cựu chiến binh đã xuất ngũ, tên Phạm Vinh, anh nhớ rõ hai người trẻ tuổi kia: “Thái độ quả thật rất tệ, thân phận trái lại không có gì đặc biệt. Đang là sinh viên, rất trẻ trung. Nam sinh kia có thể là thường chơi mấy trò chơi dã chiến, bắn súng không tệ, có chút muốn khoe khoang, khoác lác với nữ sinh kia. Về sau lại nghe lời đồn trên mạng về vụ quyết chiến núi Kỳ Lân, nói muốn lên núi nhìn xem. Tôi liền khuyên can, nói không được vượt qua phạm vi an toàn. Hai người họ liền mắng vài câu. Bọn họ còn muốn thuyết phục những người khác cùng tổ lên núi, chúng tôi đều khuyên rồi. Sau đó chúng tôi dẫn nhóm người tổ kia về trước thời hạn.”
“Lúc bọn họ gây sự có huấn luyện viên và nhân viên công tác khác nhìn thấy không?”
“Có.” Phạm Vinh báo tên, người hôm qua cùng dẫn đội với anh vừa khéo chính là một trong những người mất tích hôm nay.
Âu Dương Duệ trầm tư.
Tần Viễn đào thoát lúc 4 giờ sáng, bọn họ liên lạc người mình ở sân chơi, điều này chứng tỏ bọn họ không rời đi, thật sự đến núi Kỳ Lân. Nhưng tám người có phải hơi nhiều không? Dù sao thì chỉ cần một người trong số đó bán đứng bọn họ, bọn họ cũng không thể an ổn tiến hành kế hoạch.
Vì sao lại có người của phòng công trình?
Âu Dương Duệ còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, lúc này từ trong núi phát ra một tiếng vang thật lớn, âm thanh kia giống như tiếng phá núi. Tòa nhà giám sát an ninh mà Âu Dương Duệ bọn họ ở rung lắc một hồi.
Có người kinh hô, ngoài cửa sổ cũng có người kêu to.
Âu Dương Duệ nhìn ra bên ngoài, sợ ngây người.
Một cột khói khổng lồ bốc lên từ trong rừng sâu, động tĩnh vừa rồi kia quả thật là tiếng nổ.
Nhân viên cảnh sát trên trạm gác bảo vệ khu trò chơi cầm ống nhòm xem, sau đó lớn tiếng hô: “Đội trưởng.”
Âu Dương Duệ và Bonnie cùng chạy ra, hai người cầm ống nhòm nhìn, sắc mặt nghiêm túc.
Có một người đàn ông trung niên bị treo trên một cây đại thụ, cây kia mọc bên vách núi. Trên người người trung niên kia giống như cột bom.
Tiếng nổ vừa rồi là muốn gây chú ý để bọn họ nhìn thấy người này.
“Ai vậy?” Âu Dương Duệ hỏi.
Quản lý khu trò chơi nhanh chóng qua xem, run giọng nói: “Là quản lý Ngô của phòng công trình.”
Âu Dương Duệ nhìn bản đồ: “Đó là chỗ nào?”
“Ở đây.” Phạm Vinh chỉ một điểm trên bản đồ: “Đỉnh Tây.”
Khoảng cách này! Âu Dương Duệ nhíu nhíu mày.
Paul và Tần Viễn không có khả năng ở đó, quá xa, bọn họ sẽ tự khiến bản thân bị vây khốn, không cách nào rời đi.
Di động Âu Dương Duệ vang lên, là Lưu Tống, ông điện hỏi chuyện gì xảy ra. Âu Dương Duệ nói sơ lược tình hình, Lưu Tống bên kia lập tức điều động đội chữa cháy cùng gỡ bom qua.