Tội chứng của ông sao?
Biểu cảm của Chúc Minh Huy không thay đổi.
Tần Viễn cũng rất bình tĩnh, tựa như anh đang nói chuyện phiếm mà thôi: “Âu Dương Duệ luôn cho rằng An Hàng là do tôi giết, cho rằng người An Hàng khống chế là tôi. Anh ta cũng không chịu suy nghĩ, trước đây An Hàng điều tra bồi thường, bồi thường thì bồi thường, không thì thôi, phí công với học sinh trung học như tôi làm gì.”
“Tờ giấy đó là anh động tay động chân vào phải không?” Chúc Minh Huy nói, “Cảnh sát không nghi ngờ một điều tra viên của công ty bảo hiểm thì tra cái gì.”
Lúc An Hàng điều tra Trâu Lỵ Nhã thì phát hiện một mẫu giấy bà viết. Phía trên có ghi tình hình chuyển khoản và vật phẩm quý giá, dùng tên viết tắt và con số để ghi, mặt trên còn có hai chữ bảo hiểm. An Hàng có trách nhiệm điều tra gian dối trong bảo hiểm, có phần coi trọng cái này, cầm cái này đến hỏi dò Tần Viễn có biết gì không.
Tên viết tắt trên giấy đó có tên tình nhân cũ kiêm bạn làm ăn với bà, chữ ‘Ích’ trong Thạch Ích cũng có chữ ‘Kỳ’ trong Trịnh Kỳ, còn có chữ ‘Huy’ trong Chúc Minh Huy, con số mấy vạn, mười mấy vạn, ngọc, vàng, rượu các loại.
Ảnh hưởng của tờ giấy này đối với tính chất và điều tra của vụ án khác biệt rất lớn với lý do bồi thường. Tần Viễn đem chuyện nói lại với Chúc Minh Huy, anh liên hệ tới Chúc Minh Huy và liên hệ chữ Huy trên tờ giấy này với tên Chúc Minh Huy.
Rất lâu sau đó, Chúc Minh Huy nhớ lại việc này, hoài nghi đây đều là Tần Viễn giở trò. Dù sao, sau khi Trâu Lỵ Nhã chết, Tần Viễn sẽ trở thành nhân vật có nguy cơ bị diệt khẩu cao nhất.
Mượn tay Chúc Minh Huy cùng nhau diệt người mình căm hận, lại mượn tay An Hàng phân tán nghi ngờ của Chúc Minh Huy với anh, tăng cường mối quan hệ vận mệnh của hai người.
Đường đi của thiếu niên này vẫn luôn như thế. Lợi dụng hoặc sai khiến người khác để đạt được mục đích của mình, mà bản thân mình chỉ là người xem, ở bên cạnh nhìn toàn bộ quá trình, xem đây là hưởng thụ.
“Chú muốn giết mẹ tôi sao? Tôi muốn, chú có thể giúp tôi không?”
Khi Tần Viễn bình tĩnh hỏi vậy, từ đầu tiên nảy ra trong đầu Chúc Minh Huy chính là ‘nhân cách phản xã hội.’
Ông nghe Tần Viễn nói tiếp, “Mẹ tôi sẽ hại chết chú. Chú tìm không được người giúp đỡ nào tốt hơn, thích hợp hơn tôi đâu.”
Là tội phạm bẩm sinh hay là hình thành do sau này? Chúc Minh Huy không nghiên cứu. Nhưng đứa nhỏ này thông minh đến kinh người. Anh cũng không nóng lòng kêu Chúc Minh Huy quyết định ngay lập tức, anh chỉ ngửa bài để Chúc Minh Huy cân nhắc.
Chúc Minh Huy điều tra, sau khi điều tra quả thật ông rất muốn giết Trâu Lỵ Nhã. Tần Viễn nói đúng, người phụ này quả thật là một quả bom hẹn giờ, sớm muộn gì cũng hại chết ông. Nhưng tiền đồ ông đang tốt đẹp, ông đương nhiên không thể mạo hiểm ra tay. Ông cũng không thể mua hung thủ, dù sao bản ghi âm càng nhiều người biết, khả năng bị lộ ra càng lớn.
Tần Viễn có dục vọng giết người lại biết nội tình là sự lựa chọn tốt nhất của ông.
Chúc Minh Huy và Tần Viễn âm thầm gặp nhau nhiều lần. Lúc đó Chúc Minh Huy lại càng hiểu rõ Tần Viễn, lại càng cảm thấy bản thân có thể không chế anh, càng cảm thấy anh quả thật có thể trở thành người trợ giúp rất tốt. Bọn họ cũng không vội vàng thương lượng làm sao diệt khẩu, ngược lại Tần Viễn tìm ra manh mối một số vụ án ông đang xử lý, cuối cùng giúp ông phá được án.
Mà Trâu Lỵ Nhã càng lúc càng khiến Chúc Minh Huy cảnh giác. Lúc trước những biểu hiện kia của bà lúc nào cũng làm ông vui vẻ, yêu cầu bà nhắc đến, kiến nghị bà đề ra, trước đây ông cảm thấy rất tốt, bây giờ nhìn gì ông cũng thấy chúng cất giấu dã tâm đằng sau.
Trước mặt Chúc Minh Huy, Tần Viễn cũng không hề khóc tố điều gì, nhưng lời nói càng nhạt lại càng để lộ ra sự thất đức của cặp cha mẹ đó. Chúc Minh Huy bắt đầu hiểu Tần Viễn.
Hơn mười năm sau, Chúc Minh Huy học được một từ: PUA. Quan hệ của ông và Tần Viễn phát triển, hoàn toàn dính vào lý thuyết và hệ thống kỹ thuật kia.
Lúc bắt chuyện và mới quen biết, Tần Viễn dùng đoạn ghi âm kia và khả năng ngôn luận thu hút sự chú ý của ông. Sau đó đương nhiên ông sẽ điều tra, sẽ tiếp xúc với Tần Viễn, sẽ thử thăm dò lai lịch, ông là cảnh sát mà Tần Viễn chẳng qua chỉ là đứa trẻ. Ông cảm thấy mình lúc nào cũng nắm quyền chủ động. Tần Viễn đem lại lợi ích cho ông, thỉnh thoảng ông cũng sẽ chăm sóc anh, quan hệ của bọn họ trở nên chặt chẽ vì cùng chung kẻ địch là Trâu Lỵ Nhã. Cho nên sau khi cùng nhau hoàn thành kế hoạch giết người, mối quan hệ của bọn họ từ chặt chẽ chuyển sang không thể phân lìa.
Có vài người, trời sinh chính là cao thủ đùa bỡn tâm lý người khác.
Giống như Tần Viễn.
Ban đầu Chúc Minh Huy và Tần Viễn hợp tác, Tần Viễn xử lý vấn đề kỹ thuật, mà Chúc Minh Huy dùng tài nguyên và phương thức của ông, điều tra rõ ràng mối quan hệ ngoài luồng của Tần Hướng Nam và Trâu Lỵ Nhã, không ai lương thiện. Mỗi người đều có lòng tham, ai cũng nói dối, ai cũng bằng lòng vì lợi ích của mình mà tổn thương người khác.
Kế hoạch thực hiện rất thuận lợi, Tần Viễn ở trong rừng nhìn vụ nổ, mà Chúc Minh Huy thì ở trong xe.
Chúc Minh Huy cân nhắc về sau sẽ xử trí Tần Viễn thế nào, ông thực sự thích đứa nhỏ này, nhưng anh quả thực quá nguy hiểm.
Lúc này lại chui ra một An Hàng. Vì Tần Viễn hẹn Chúc Minh Huy gặp mặt, An Hàng tìm ra Chúc Minh Huy, chữ ‘Huy’ kia
An Hàng không đắc tội nổi Chúc Minh Huy, nhưng Chúc Minh Huy cũng không thể giết ông ta. Một điều tra viên vụ án chết người ngoài ý muốn đột nhiên tử vong trong lúc điều tra, việc này quá khả nghi, Chúc Minh Huy không thể mạo hiểm. Mà Tần Viễn thể hiện anh ta có thể dùng tiền của mình để xử lý, làm sao cũng không điều tra ra được Chúc Minh Huy. Mà sau khi việc này được giải quyết, anh đi du học nước ngoài.
Hai mươi vạn, lúc đó là một khoản tiền vô cùng lớn
Thật hào phóng. An Hàng không cách nào cưỡng lại cám dỗ. Chúc Minh Huy cũng bị lung lay.
Tần Viễn trả tiền, Chúc Minh Huy thay Tần Viễn chuẩn bị thủ tục xuất ngoại.
Tần Viễn làm Chúc Minh Huy cảm thấy anh chỉ căm hận cha mẹ, vô hại với ông, anh thậm chí có thể trở thành trợ thủ của ông.
“An Hàng cũng không phải do tôi giết.” Giờ phút này, Chúc Minh Huy nhìn gương mặt của Tần Viễn trước mắt này, suy nghĩ sớm đã không còn giống trước đây.
“Là tôi giúp ông giết.” Tần Viễn nhắc đến rất nhẹ nhàng. “Ai biết được An Hàng lại giấu bản sao chép, ai biết ông ta sẽ ngồi tù, ai biết ông ta nhìn thấy ông thăng quan tiến chức trên ti vi lại tìm tới ông để giảm hình phạt. Là tôi giúp ông giải quyết ông ta, ông nên cảm ơn tôi, tôi vẫn luôn giúp ông.”
Quả thực Tần Viễn giúp ông không ít. Sau khi anh xuất ngoại cũng không có trốn tránh ông. Anh liên lạc qua mạng với ông, dùng kỹ thuật giúp ông phá một số vụ án, đương nhiên những kỹ thuật này cảnh sát có, nhưng thủ đoạn của tội phạm cảnh sát không thể làm. Tần Viễn không sợ, anh không kiêng kị gì thậm chí rất thích mạo hiểm. Anh giúp ông tìm manh mối, giúp ông đánh cắp thông tin đời tư của đối thủ, anh giống như chiếc thang trời vô hình, hỗ trợ Chúc Minh Huy lên thẳng mây xanh.
Thời điểm Tần Viễn quyết định về nước, Chúc Minh Huy rất hoan nghênh. Ông giúp Tần Viễn lấy được tài nguyên, Tần Viễn giúp ông có thông tin ông muốn. Bọn họ nắm được nhược điểm của đối phương, quyền thế của Chúc Minh Huy càng lúc càng lớn, càng thấy trong mối quan hệ ‘thân mật’ này, ông chiếm thế thượng phong.
Mãi đến về sau, ông biết Tần Viễn không chỉ là Tần Viễn, mà là thành viên của Bird. Cái này cũng coi như xong đi, ông có thể từ từ xử lý, tìm cơ hội thích hợp. Nhưng không ngờ tới, Tần Viễn bị Quan Phàn, Âu Dương Duệ để mắt tới rồi.
Tình huống càng ngày càng không thể cứu chữa, mà là lúc để ông kết thúc toàn bộ những chuyện này rồi.
“Sao chép hay ghi âm đều giống nhau, có thể sao chép ra một bản đương nhiên có thể chép ra bản thứ hai. Tôi giúp ông giải quyết An Hàng, bản sao chép và ghi âm được chôn cùng thi thể ông ta, lưu làm kỷ niệm. Nếu như cảnh sát đào được ông ta, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào.” Tần Viễn thản nhiên nói: “Ông nói xem bọn họ có thể đào ra không? Sẽ mang theo chó nghiệp vụ chứ?”
Chúc Minh Huy không nói gì.
Tần Viễn tiếp tục bình tĩnh nói: “Quả thực chuyện cho tới bây giờ, chúng ta không cần phải giả vờ làm gì, chúng ta thương lượng xong cùng nhau kết thúc những thứ này, Quan Phàn, Âu Dương Duệ, Nghê Lam, Viên Bằng Hải, những người này đều phải chết. Mà tôi bị cảnh sát tạm giam thẩm vấn, tôi có chứng cứ hoàn mỹ chứng minh mình không có mặt ở đó. Tiếp theo đó ông giúp tôi rửa tội. Hồng Lôi, Bốc Phi, Đỗ Lợi Quần, Khương Thành, mỗi người một hố, mỗi một sự kiện một tội danh đều có người chịu trách nhiệm. Mấy tay chân chúng ta bày bố trước đây đã không còn rồi, manh mối phạm tội cũng không còn nữa. Sau khi tổng dọn dẹp một lần, bắt đầu lại lần nữa. Có kỹ thuật, có tài nguyên, bắt đầu lại mọi thứ không khó.”
Chúc Minh Huy nhìn Tần Viễn. Tần Viễn cũng nhìn ông.
“Nhưng tôi không cách nào tin tưởng ông nữa.” Tần Viễn nói, “Ông cũng vậy, đúng không?”
“Tôi vẫn tín nhiệm cậu như cũ, tôi đến đây để chứng minh.” Chúc Minh Huy nói.
Tần Viễn cười cười: “Về mặt vô liêm sỉ, ông lợi hại hơn tôi nhiều. Chúc Minh Huy, để tôi nói cho ông rõ. Ông quả thực nên tín nhiệm tôi, tôi không muốn thua cảnh sát, nhưng tôi cũng chưa từng muốn đối địch với ông. Tôi coi ông như bạn bè, là người phóng thích tôi ra khỏi sự tra tấn của cha mẹ tôi, để tinh thần tôi được tự do. Tôi vẫn luôn thành tâm giúp ông.”
Chúc Minh Huy không nói gì. Bây giờ ông đã không tin nữa rồi. Tần Viễn đã không còn là cậu thiếu niên ông biết trước đây. Nếu như ông giúp Tần Viễn mở ra chiếc hộp Pandora, vậy mấy năm Tần Viễn ra nước ngoài làm việc cùng Bird, vùi mình trong tà ác, đã hoàn toàn lột xác.
Kiểu biến thái này không thể nào coi người khác là bạn bè. Mỗi người trong mắt anh đều là đồ vật, phân biệt với nhau chỉ là có lợi hay vô dụng, giết chết hay giữ lại.
“Bây giờ tôi vẫn có thể giúp ông.” Tần Viễn nói: “Tôi có thể ngăn Paul. Paul này tôi rất hiểu anh ta, anh ta rất có chấp niệm với việc giết Nghê Lam và Lawrence, ông không cách nào khuyên được anh ta. Nhưng tôi thì có thể. Vì tôi có rất nhiều tiền, Paul sẽ nghe lời tôi.”
Tần Viễn nhìn biểu cảm của Chúc Minh Huy, tiếp tục nói: “Tôi bị đau dạ dày, lúc ở nước ngoài đã từng bị xuất huyết dạ dày. Tôi dùng thuốc lâu ngày, có một số kiêng kị với đồ ăn. Nhưng việc này tôi cũng đã nói với các ông. Luật sư của tôi cũng đưa ra lịch sử bệnh án và chứng minh của bác sỹ. Đồ ăn trong đây quá kém, bệnh dạ dày của tôi bị lại, nói không chừng sẽ bị xuất huyết lúc nào không biết, tôi cần được phóng thích.”
Tròng mắt Chúc Minh Huy hiện lên suy tư.
“Núi Kỳ Lân không những có thi thể, có bằng chứng, còn có thiết bị gây nổ. Cứ coi như giờ tôi giao tọa độ lại cho ông, ông cũng không kịp im hơi lặng tiếng chuyển đồ đi tiêu hủy sạch sẽ trong một thời gian ngắn. Biện pháp duy nhất chính là để tôi ra ngoài, tôi sẽ ngăn cản Paul, dẫn Nghê Lam đến chỗ khác. Cảnh sát sẽ đến nơi khác hành động. Sau đó tôi và Paul sẽ rời đi, giống như mười bảy năm trước, tôi sẽ cao chạy xa bay, ông không cần phải lo lắng. Lúc tôi rời khỏi thành công sẽ gửi tọa độ giấu đồ ở núi Kỳ Lân cho ông. Nên xử lý thế nào thì ông cứ thế mà làm.”
Thương lượng kết thúc, Chúc Minh Huy rời khỏi trại tạm giam.
Ông chưa về nhà mà đi tới một buổi tiệc hẹn trước. Cấp trên gọi ông, lấy thân phận bạn bè để dò hỏi chuyện Viên Bằng Hải báo cáo, lại quan tâm đến tiến triển vụ án, hỏi ông có cần tránh đi hiềm nghi gì hay cần trợ giúp gì không.
Tóm lại, ý của lãnh đạo cũng rất đơn giản. Nếu như có vấn đề gì, bây giờ tốt nhất là ông nên nói ra.
Chúc Minh Huy đương nhiên không có ngu như vậy. Cái này gọi là tự thú ư? Ông không tin, tình hình hiện tại này, ông không có một người bạn.
“Tôi vẫn ổn, tình tiết vụ án này khá phức tạp, quá trình phá án và bắt giam quả thực khó khăn, nhưng chúng tôi đã có tiến triển rất lớn. Không có vấn đề gì, tôi có thể đảm nhiệm được. Viên Bằng Hải đơn thuần chỉ là trả đũa tôi. Vốn dĩ vụ này là chuyện của cục thành phố của anh ta, anh ta làm không tốt, làm lớn chuyện. Bây giờ chẳng qua là anh ta muốn dời sự chú ý. Chờ mọi chuyện kết thúc rồi, nên truy xét trách nhiệm chúng tôi sẽ truy xét, người cần xử lý cũng phải xử lý.”
Chúc Minh Huy nói chắc như đinh đóng cột, nói giọng quan chức.
Bữa cơm này ăn thật gian nan, não Chúc Minh Huy không giây phút nào ngơi nghỉ. Giữa chừng ông nhận được tin nhắn của Paul, dưới con mắt dò xét của lãnh đạo, ông quả thực tức đến sôi người. Chọn thời điểm này để nhắn thật sự là sợ hại không chết ông hay sao?
Lúc Chúc Minh Huy đi toilet thì nhắn tin trả lời Paul. Ý của Paul cũng rất đơn giản, trước trưa ngày mai, kêu Chúc Minh Huy sắp xếp gọi Nghê Lam đến cục cảnh sát, sau đó thả Nghê Lam ra. Chỉ cần báo thời gian và tuyến đường cho hắn ta biết là được, chuyện khác không cần Chúc Minh Huy quản nữa.
Chúc Minh Huy trở lại ghế, cố gắng tập trung tinh thần để ứng đối, cũng cố gắng duy trì cảm xúc, không để lộ ra biểu tình buồn bực mất tập trung.
Rốt cuộc tan tiệc, Chúc Minh Huy trở lại xe, lúc xe chạy về đến nhà ông cũng đưa ra được quyết định.
Chúc Minh Huy gọi điện thoại cho Lưu Tống: “Chuyện ước chiến ở núi Kỳ Lân, ngày mai gọi Nghê Lam vào cục cảnh sát hỏi cô ta cho rõ ràng là xảy ra chuyện gì.”
Bên kia Lưu Tống nói: “Phó cục Chúc, tôi đang tính gọi cho anh. Nghê Lam lại lên hot search rồi.”
“Cái gì?”
“Quyết chiến núi Kỳ Lân, Nghê Lam đáp lại rồi, lên hot search rồi.”
Chúc Minh Huy rời khỏi giao diện gọi điện, mở Weibo lên.
Đứng đầu hot search!
Tiêu đề: Nghê Lam muốn quyết chiến núi Kỳ Lân.
Chúc Minh Huy tức đến nỗi muốn quăng điện thoại đi. Mẹ nó đại minh tinh giới giải trí!
“Phó cục Chúc, chuyện lớn rồi. Tôi vừa mới nói Cục giám sát Internet xóa chủ đề, nhưng chủ đề này hot quá rồi. Danh tiếng Nghê Lam bày ra đó, trước đó tuyên chiến cũng là chủ đề nóng. Bây giờ có đoạn kết rồi nên tất cả mọi người đều chú ý.”
Chúc Minh Huy đương nhiên biết.
Lưu Tống lại nói: “Tôi đề nghị nhất định phải niêm phong núi Kỳ Lân. Nếu không Nghê Lam và Paul thực sự gây ra chuyện ở đó, cảnh sát chúng ta lại phải gánh trách nhiệm.”
Chúc Minh Huy bị nghẹn ở cuống họng. Ông chần chừ nói: “Được, sáng mai chúng ta triển khai cuộc họp.”
Chúc Minh Huy cúp máy, lướt Weibo.
Thì ra lúc hơn bảy giờ gần tám giờ, đã có tin tức giải trí đăng lên, nói hôm nay đi sân chơi núi Kỳ Lân phỏng vấn, lại có thể tìm được tin nóng hổi. Sân chơi ‘Phần thưởng tối cao’ nhận được thông báo của cảnh sát, trên mạng có tin, Nghê Lam và Paul hẹn quyết chiến ở núi Kỳ Lân 12 giờ trưa ngày mốt, tin này chưa được chứng thực, nhưng vì tính chất nghiêm trọng, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cảnh sát sớm thông báo cho sân chơi để bọn họ chuẩn bị ứng phó. Hủy bỏ hoạt động, không mở sân chơi với công chúng. Trước mắt sân chơi cũng không đưa ra yêu cầu biện pháp an toàn với cảnh sát. Còn về hành động an toàn kinh doanh của khu trò chơi, trước mắt công ty vẫn còn đang họp thảo luận.”
Chúc Minh Huy tức không chịu nổi, lại gọi cho Lưu Tống.
Lưu Tống nói: “Đúng vậy, là tôi kêu thông báo cho khu trò chơi. Dù sao cũng là chuyện lớn. Vừa rồi tôi cũng liên lạc với bên kia, bọn họ thừa nhận hôm nay có phóng viên tới phỏng vấn. Còn về có nhân viên lộ ra tin tức hay không, bọn họ hiện tại khó mà nói được. Nhưng lộ cũng lộ rồi, có truy cứu khu trò chơi cũng không có tác dụng gì.”
Chúc Minh Huy cúp điện thoại.
Lưu Tống nhìn điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. Ông gửi tin nhắn cho Lam Diệu Dương: ‘Phó cục Chúc đã hỏi rồi, xem ra bữa tiệc đã kết thúc.’
Lam Diệu Dương đáp lại ngay, ‘Hot search thứ hai vừa bị xóa rồi, chúng tôi đang làm cái thứ ba. Đêm nay nhất định sẽ làm Phó cục Chúc hài lòng.’
Tiêu đề hot search thứ ba: L, rất vinh hạnh cùng cô kề vai chiến đấu.
Đêm nay, Weibo lại một lần nữa sục sôi.
Lần này antifan vẫn bôi đen, nhưng mấy tài khoản giải trí thống nhất cùng chiến tuyến, mọi người hưng phấn hò hét, trợ uy cho Nghê Lam.
Thực ra khu trò chơi không lộ tin ra, nhưng cái này cũng không ngăn được đám ký giả viết bài. Dù sao cũng phỏng vấn rồi, dù sao cũng lấy được tin tức rồi.
Lúc hơn bảy giờ gần tám giờ, trên mạng bắt đầu truyền lại ước chiến của Nghê Lam và Paul. Về sau lại có người viết trên mạng, nghe nói hãng xe mô tô A chính là nhãn hiệu chiếc xe Nghê Lam chạy đi cứu người muốn ký hợp đồng mời Nghê Lam làm đại diện.
Một đợt nhiệt mới lại lên rồi. Chín giờ có ký giả đứng trước tòa nhà của nhãn hiệu A. Vì sao lại tới? Vì tin đại diện nhãn hàng truyền ra, mọi người dồn dập hỏi thăm, thăm dò ra được hôm nay Lam Diệu Dương đến công ty của nhãn hàng này, sau đó cả công ty đều tăng ca buổi tối. Cho nên ký giả tới ngồi chờ, muốn phỏng vấn Đường tổng của nhãn hàng, có phải có việc này hay không, hôm nay có đạt được thỏa thuận gì với Lam Diệu Dương hay không.