Tối nay Nghê Lam, Quan Phàn và Viên Bằng Hải thương lượng rất nhiều chuyện.
Mọi thứ dường như quay về lúc ban đầu khi Nghê Lam mới về nước.
Tình thế lúc này nghiêm trọng hơn so với lúc trước, nhưng lại rõ ràng hơn.
Khi đó, trong lòng bọn họ có quá nhiều câu đố, không tìm thấy mục tiêu rõ ràng. Chỉ biết có người đang lợi dụng dark web PUA tập kết nhóm tội phạm, thu phí hỗ trợ nhóm tội phạm của bọn họ, lợi dụng bọn họ rửa tiền. Đương nhiên sẽ không thiếu chuyện mưu sát, ma túy, lừa gạt, còn có che đậy mấy con rệp trong nội bộ cảnh sát cũng đang tham gia.
Nhưng bọn họ là ai, bọn họ ở đâu? Bọn họ rốt cuộc đang làm gì?
Khi đó nhóm Quan Phàn đều không nghĩ ra, khi thật sự dùng sức giữ chặt kéo một đầu sợi dây ra ngoài có thể kéo ra được một tấm lưới to như thế.
Hôm nay Nghê Lam lại ở trong căn phòng này.
Cô có rất nhiều chuyện muốn nói với Quan Phàn, nhân chuyện này vẫn chưa sắp xếp xong, các cô vẫn còn thời gian rảnh rỗi tụ họp trò chuyện cùng nhau.
Viên Bằng Hải đi rồi, ông không nên ở lâu.
Lam Diệu Dương cũng đi rồi, anh phải đi làm, còn phải gánh trọng trách người chịu trách nhiệm đội điều tra toàn dân, có nhiều chuyện phải làm.
Nghê Lam và Quan Phàn cùng trốn sau màn cửa nhìn Lam Diệu Dương mặc chiếc áo khoác quá thời, đạp chiếc xe đạp điện lỗi mốt rời đi. Quan Phàn cười không ngừng được: “Hóa ra trên mạng đặt biệt danh Lam đáng yêu cho anh ấy là có căn cứ.”
“Đúng không? Anh ấy cực kỳ tốt.” Nghê Lam nhìn bóng lưng Lam Diệu Dương có chút lưu luyến không rời.
Căn hộ bên này đã thu xếp thành hai phòng ngủ. Quan Phàn ở một phòng, phòng còn lại cũng có giường. Nghê Lam gom giường đệm xong, ngủ chung phòng với Quan Phàn.
“Mấy ngày nay ai chăm sóc chị vậy?”
“Vợ của Viên cục, còn có dì Hồng.”
“Dì Hồng thế mà cũng biết.” Nghê Lam kinh ngạc.
“Ừm, nếu không thì sao chị lại ở đây. Dì Hồng đặc biệt đáng tin, dì ấy rất kín miệng.”
“Dì ấy thật là giỏi.” Nghê Lam nói, “Nếu như em là dì ấy, tình huống như vậy không biết có thể làm được đến mức đó không. Dì ấy hy sinh quá nhiều rồi.”
“Dì ấy và chú Tôn đều là người cực kỳ ưu tú, cho nên Tôn Tịnh cũng ưu tú như thế. Đây cũng là nguyên nhân chị có thể kiên trì như vậy. Em nhìn bọn họ là biết, có cha mẹ như vậy, bầu không khí gia đình như vậy, lại không gặp chuyện khổ gì, Tôn Tịnh không thể tự sát được.”
“Ừ, em biết.”
Quan Phàn nói: “Từ đêm mọi người cứu chị ra khỏi bệnh viện, chị được đưa đến bên kia đã khôi phục ý thức rồi. Kỳ thật đêm đó Âu Dương ôm chị chạy, chị đã có cảm giác giống như nằm mơ vậy.” Cô ngừng một chút, nói: “Sau khi chị tỉnh dậy, qua mấy ngày sau đầu óc mới rõ ràng. Viên cục từ từ nói cho chị tiến triển điều tra. Chị khôi phục từng chút từng chút một. Sau đó Viên cục nói với chị, chỉ sợ có nội gián. Bởi vì sau khi thành lập tổ chuyên án, hành động của phía cảnh sát đều bị tiết lộ. Trâu Úy muốn đến nhà La Văn Tĩnh điều tra, Hồng Lôi đã đến trước một bước rồi.”
“Sau đó cảnh sát không tìm ra được bất kỳ vật nào hữu dụng trong nhà La Văn Tĩnh.”
“Ừm, chị có nghe nói.” Quan Phàn nói, “Thật ra La Văn Tĩnh không hề biết rõ trong nhà mình có chứng cứ gì hay không. Nếu như cảnh sát chúng ta có thể tìm ra vân tay, camera lỗ kim hoặc một chút chứng cứ nào khác trong nhà cô ta, có thể liên kết mối quan hệ giữa Khương Thành và Tần Viễn thì tốt rồi.”
“Em đoán chừng cô ta đã xóa bỏ một số thứ rồi. Sau đó người canh gác ở sân thượng tòa nhà đối diện nói với cô ta cảnh sát tới. Cô ta biết trốn không được cảnh sát, lại thêm bởi vì căn hộ dọn quá sạch sẽ thì khả nghi nên vội vàng chuyển sang kế hoạch B, tự bắn mình một phát, sau đó làm phòng lộn xộn lên, vừa tránh được hiềm nghi lại có thể giả dạng làm người bị hại với cảnh sát.”
“Đúng vậy, nhưng bị nhìn thấu rồi.”
Nghê Lam nghĩ ngợi rồi bật cười, “Nghĩ như vậy thực ra cũng thoải mái.”
“Cái gì?”
“Phí một viên đạn lại không gặp may, thật đã.”
“Có lẽ còn kế hoạch C? Em thấy cô ta có thể là Maria không?” Quan Phàn hỏi.
“Em luôn cảm thấy Maria không chỉ là một người.”
Quan Phàn nghĩ ngợi, tiếp tục nói: “Dù sao về sau Viên cục nói với chị trong tổ vẫn còn nội gián, bảo chị chuẩn bị sẵn sàng. Bởi vì Tần Viễn sẽ không buông tha cho chị. Ông ấy chuẩn bị điện thoại cho chị là để lúc cần có thể cầu cứu được. Còn có xe lăn bằng điện, chị không chạy được, nếu như ngồi xe lăn, ít nhất có thể hành động.”
“Kết quả sau khi chị có được điện thoại, Tần Viễn đã ngo ngoe muốn ra tay rồi.”
“Âu Dương cũng cùng lúc tra ra được nỗi đau của anh ta.” Quan Phàn nói: “Hôm đó Viên cục vội chạy tới, bế chị lên xe lăn. Bởi vì hành lang bệnh viện đều có camera, chỉ có thể dựa vào bản thân chị mà chạy. Người Viên cục sắp xếp đứng đợi chị ở cửa thang máy. Chị tiến vào thang máy, người rất nhiều, giúp chị chắn đi camera. Hai người đó đội mũ cho chị, khoác áo khoác lên, rồi lẫn giữa đoàn người đi ra ngoài. Sau khi rời khỏi bệnh viện, dì Hồng đón chị, chuyển đến chỗ này. Bởi vì không biết sau khi chị rời đi xảy ra tình huống gì, vì vậy Viên cục giấu toàn bộ mọi người, đợi tình hình ổn định rồi, em cũng xuất viện, không bị cảnh sát giám sát nữa, mới để chị liên lạc với em.”
“Chị là nhân vật mấu chốt đó, Quan Phàn. Tần Viễn giết chị ba lần không chết, trong lòng anh ta sẽ càng hận.”
“Ừm, anh ta nhất định sẽ đến tìm chị.” Quan Phàn nói, trong giọng nói không có sợ hãi. Cô đã vượt qua rồi, cô sẽ nhanh chóng hồi phục, một lần nữa quay lại chiến đấu.
“Chỉ cần chị chưa chết, sợ là có tàn phế, chị cũng nhất định phải đưa anh ta ra ngoài công lý.” Quan Phàn trở mình, ôm cánh tay Nghê Lam: “Cảm ơn em, Nghê Lam, cảm ơn em đã giúp chị, cảm ơn em đã cứu chị.”
“Em cũng cảm ơn chị.”
Quan Phàn ngủ rồi. Nghê Lam nghĩ đến chuyện Phong Phạm bên kia, điện thoại bỗng nhiên rung một cái, cô mò điện thoại ra, là tin nhắn Thiệu Gia Kỳ gửi tới: ‘Chúc mừng em xuất viện, chị nhìn thấy trên mạng rồi. Sau khi bên đây kết thúc điều tra chị sẽ từ chức, bên em tình hình hiện tại thế nào rồi?’
‘Đang chờ sát thủ tới cửa.’ Nghê Lam nhắn lại.
Cô vẫn luôn giữ liên lạc với Thiệu Gia Kỳ, ai cũng bận rộn, nhưng mỗi lần cô gặp chuyện gì lớn, Thiệu Gia Kỳ đều nhắn tin hỏi thăm.
Trong lòng Nghê Lam có chút tin tưởng Thiệu Gia Kỳ, nhưng hoàn cảnh xung quanh Thiệu Gia Kỳ khiến Nghê Lam không dám thân thiết với cô. Một là không thể tiết lộ quá nhiều tình tiết vụ án, hai là tránh mang lại nguy hiểm cho cô.
Sau khi Phong Phạm bị cảnh sát điều tra, Thiệu Gia Kỳ có hỏi thăm cô, Nghê Lam không thể nói rõ tình tiết vụ án với cô, liền nói trớ đi là không rõ lắm, chỉ nói với cô nếu tình huống đã vậy rồi thì nên tìm công ty khác đi.
Sau sự kiện máy bay không người lái, Thiệu Gia Kỳ cũng bị cảnh sát mời đi hỗ trợ điều tra, bao gồm cả hai nghệ sĩ do cô dẫn dắt. Sau khi Thiệu Gia Kỳ được thả ra ngoài, cô nhắn tin cho Nghê Lam nói không biết Nghê Lam lại siêu như vậy, nếu không lúc đó sẽ dịu dàng hơn với cô một chút. Cảm ơn cô năm đó đã không đánh mình.