Xuất viện đồng nghĩa với nguy hiểm.
Lưu Tống nói cảnh sát có thể sắp xếp chỗ ở cho Nghê Lam nhưng Nghê Lam từ chối.
“Đã tìm được Quan Phàn chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Nội bộ các ông vẫn còn chút vấn đề, tôi vẫn nên tự mình trốn đi cho an toàn một chút.” Nghê Lam nói.
“E là tôi không thể cho cô tự trốn đi được. Phó cục Chúc đã xin điều một tiểu đội vào đốc thúc điều tra, vấn đề nội bộ sẽ được giải quyết.” Lưu Tống nói, “Chúng tôi vẫn chưa tìm thấy tung tích của Paul, hình cảnh quốc tế bên kia cũng không có nhiều tư liệu về các thành viên của Bird, có lẽ bọn họ đã nhập cảnh. Dark web kia đã treo giải thưởng, cô cũng nên để ý một chút. Cha cô trước đây cũng qua đời vì chuyện đó.”
Nghê Lam khẽ gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó quả thật là vậy.” Cô nghĩ ngợi lại cười cười, “Có điều bây giờ khác rồi, lúc đó ông ấy phải che giấu thân phận, bây giờ tôi là quang minh chính đại. Lúc đó Paul cẩn thận, bây giờ hắn đã điên cuồng rồi. Lúc đó là ở châu Âu, còn bây giờ là ở Trung Quốc.”
“Đối với kẻ điên cuồng thì càng phải cẩn thận.”
“Cho nên có thể phê chuẩn cấp cho tôi một cây súng không?”
“Có thể xin một đặc vụ có súng ở bên cạnh bảo vệ cô.”
“Vậy thì thôi.” Nghê Lam nói, “Mỗi ngày tôi báo cáo bình an cho ông. Ông có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào. Vụ án đã đến mức độ này rồi, chúng ta cũng không cần phải phí sức lực đi đấu trí đấu gan với phe mình, ông thấy thế nào?”
Cuối cùng Lưu Tống vẫn đồng ý, nhưng ông nhắc nhở Nghê Lam: “Biết thân biết phận, đừng gây ra bất kỳ sai lầm nào. Không được vượt ranh giới, không được phạm pháp, không được giả tạo chứng cứ, đừng đi hack điện thoại máy tính của người khác, không nên để đối phương bắt được nhược điểm nào. Cô dính phải bất kỳ chất vấn hay lên án nào đều sẽ ảnh hưởng xấu đến việc cô tố cáo Tần Viễn.”
Ngày Nghê Lam xuất viện, cô nghe nói Âu Dương Duệ chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh thường rồi. Nhưng cô không thể đi thăm anh.
Cảnh sát đánh lạc hướng phóng viên, Nghê Lam cải trang xong liền leo lên xe đạp Lam Diệu Dương đưa tới bệnh viện cho cô, tự mình lẳng lặng rời đi. Cảm giác có phần giống với những tháng ngày lúc cô mới mất trí nhớ, có điều vỏn vẹn chỉ vài tháng, cuộc sống đã biến đổi quá lớn rồi.
Phóng viên giải trí vẫn đăng tin Nghê Lam xuất viện, nhưng trên hình không có Nghê Lam, chỉ có hình cửa sổ phòng bệnh và cửa lớn bệnh viện. Nghê Lam lén chạy đi rồi, Nghê Lam đi đâu? Thật sự có sát thủ giết cô sao?
Có ký giả đến phỏng vấn cảnh sát, hỏi cảnh sát có biện pháp gì bảo vệ Nghê Lam, lại hỏi cảnh sát vụ án có tiến triển gì không. Vị cảnh sát được phỏng vấn nói không thể trả lời, xin vui lòng liên hệ phòng PR.
Có điều mặc dù cảnh sát không nói gì, nhưng đám ký giả lại đào ra không ít thông tin.
Trước và sau khi Nghê Lam xuất viện mấy ngày, cảnh sát đã gỡ bỏ hạn chế nhân thân đối với một số người bị điều tra, một vài nghệ sĩ, người đại diện, trợ lý, PR của Phong Phạm đều có mặt, nhân viên công ty các hạng mục Khương Thành hợp tác, nhân viên công ty Thụy Thuẫn, v.v. Theo tiến độ thẩm vấn điều tra, từng việc từng việc được xử lý, người kết thúc điều tra đều thở phào một hơi.
Nhóm ký giả không chụp được hình Nghê Lam liền liều mạng chụp những công ty giải trí bị dính vào điều tra. Kỳ thật cái mọi người biết đều có hạn, có vài người căn bản không rõ là bị điều tra cái gì, dù sao cảnh sát hỏi gì thì đáp đó.
Đợt tin tức này tung ra ngoài, cảnh sát lại bị chỉ trích.
Có người bày tỏ trước đó cảnh sát bắt người lung tung làm chuyện nghiêm trọng, lại vì áp lực hối thúc của xã hội mà thả người. Nghê Lam cạn lời, vì vậy lòng người nhuốm bẩn trong giới giải trí còn lâu mới là phức tạp nhất, lòng người nhuốm bẩn trong xã hội mới phức tạp. Haiz, bắt người cũng là do mấy người ép, thả người cũng ép, chứ không phải là người ta điều tra theo pháp luật sao? Lại còn phải nhìn mặt mấy người làm việc, mặt mấy người giấu sau máy tính, ai biết được là ai!
Nghê Lam luôn bị bôi đen, nhìn thấy đám anti này thật là không thể phục được.
Ngày Nghê Lam xuất viện còn có một động tĩnh lớn.
Đó chính là tập đoàn Viễn Bác lên tiếng thanh minh.
Tập đoàn Viễn Bác bày tỏ vào ngày máy bay không người lái tập kích người, cảnh sát đến công ty, tự xưng cần chủ tịch kiêm CEO công ty – Tần Viễn hỗ trợ và phối hợp phá án, xông vào phòng họp cắt ngang hội nghị đang diễn ra. Tần Viễn rất hợp tác, tạm ngưng cuộc họp nhằm trợ giúp cảnh sát giải quyết vấn đề. Nhưng cảnh sát dưới tình huống không có bất kỳ chứng cứ hay thủ tục hợp pháp liên quan nào hạn chế tự do đi lại của Tần Viễn và những nhân viên khác, đồng thời cũng cưỡng chế Tần Viễn đem đi.
Tuyên bố phía trên nói rõ ràng thời gian xảy ra chuyện, nội dung cụ thể, người có liên quan, v.v, đồng thời biểu đạt trước mắt công việc của tập đoàn Viễn Bác chưa bị ảnh hưởng, chức vụ của Tần Viễn tạm thời do phó tổng thay quyền, công ty hoạt động bình thường, mong các đối tác yên tâm, cũng mong mọi người không truyền tin đồn nhảm.
Còn về việc Tần Viễn có liên quan đến vụ án, tập đoàn Viễn Bác đang mật thiết chú ý tiến triển, cũng cho luật sư tham gia điều tra.
Tuyên bố còn nói trước mắt Viễn Bác vẫn chưa nhận được bất kỳ thông báo liên quan chính thức nào của cảnh sát, tố cáo đối với Tần Viễn chỉ giới hạn ở một câu nói của Nghê Lam trong trực tiếp cùng với lời chứng lúc Nghê Lam bị mất trí nhớ nói cô nhìn thấy Tần Viễn trong xe của nữ cảnh sát Quan Phàn trong lúc xe của hai cô va chạm, hơn nữa là Tần Viễn lái xe đâm cô bị thương.
Luật sư đã đưa ra hành tung của Tần Viễn theo thời gian trong lời Nghê Lam tố cáo, tức tầm 10 giờ tối ngày 9 tháng 9 để chứng minh. Đêm đó Tần Viễn vẫn luôn ở nhà, có camera trong khu chung cư của anh làm bằng chứng. 8 giờ đêm đó, Tần Viễn lái xe về nhà. Sau khi đậu xe dưới hầm thì đi thang máy lên lầu. 9 giờ 45 phút, Tần Viễn xuống lầu đổ rác, 9 giờ 47 phút lên lầu, sau đó không ra khỏi cửa nữa.
Camera cho thấy lời nói của Nghê Lam là không chính xác, Tần Viễn và luật sư đều cho rằng đây có thể là do tổn thương não bộ của cô tạo nên sai lầm về ký ức, hi vọng cô cũng không phải ác ý tố cáo bịa đặt. Nhưng cũng không từ bỏ quyền kiện cô nếu như tố cáo giả của cô gây tổn hại danh dự và tổn thất tài sản công ty.
Mặt khác, trong trực tiếp Nghê Lam đang ở trong tay sát thủ khủng bố gì đó, ắt hẳn cái tên ‘Tần Viễn’ được nhắc tới trong lúc hoảng loạn, cái tên này có phải là chỉ Tần Viễn – chủ tịch tập đoàn Viễn Bác hay không, hay là một người trùng họ trùng tên hoặc là phát âm giống, hoặc có thể là tổn thương ký ức và chứng vọng tưởng của Nghê Lam vẫn chưa khỏi, điều này cần cảnh sát và đơn vị điều trị xác nhận.
Tập đoàn Viễn Bác vẫn luôn tôn trọng kỷ cương pháp luật, có yêu cầu nghiêm khắc đối với đạo đức và hành vi nghề nghiệp của nhân viên công ty. Viễn Bác và Tần Viễn sẽ tích cực phối hợp với cảnh sát điều tra, tra rõ chân tướng sự thật, cũng sẵn lòng hỗ trợ Nghê Lam chữa bệnh.
Tuyên bố này của Viễn Bác trình bày bình tĩnh, không chỉ trích bất kỳ ai, nhưng trong chi tiết miêu tả lại kể ra sai sót của cảnh sát và Nghê Lam rất rõ ràng.
Người cùng chung kẻ địch với mình chính là bằng hữu. Dư luận bất mãn với cảnh sát ở trên mạng đều chuyển thành ủng hộ Tần Viễn. Mà tập đoàn Viễn Bác cũng cực kỳ biết dẫn dắt chủ đề, không mắng người, không gây chuyện, có lý có chứng, dùng hình tượng lý trí bình tĩnh để tạo thêm tiết tấu.
Chúng tôi ủng hộ chấp pháp công bằng, chúng tôi khiển trách nghiêm khắc những hành động trái pháp luật. Nếu như chủ tịch của chúng tôi phạm pháp, vui lòng đưa ra bằng chứng, tập đoàn chúng tôi sẽ tuyệt đối không tha thứ hay bao che.
Mấy người mắng chửi cảnh sát đương nhiên là đứng về phía Tần Viễn, mà phe ủng hộ cảnh sát cũng không cách nào chỉ trích Tần Viễn, bởi vì cảnh sát mãi vẫn không đưa ra được chứng cứ. Đối với tuyên bố này và cách ám chỉ không không của tập đoàn Viễn Bác, cảnh sát im lặng.
Nhưng bên trong chuyện này nhất định phải có người sai.
Chỉ có thể là Nghê Lam rồi.
Thế là mấy người chửi cảnh sát cũng chửi cả Nghê Lam, ủng hộ cảnh sát cũng nghi ngờ Nghê Lam một chút.
‘Có phải tinh thần Nghê Lam có phần không ổn định hay không? Cô ta giống như cứ ở trước ống kính thì dễ dàng phấn khích, thích gây chú ý với người khác, thích ba hoa chích chòe, loè người. Đánh nhau với người ta quả thật là biết đánh, bản lĩnh cũng rất tốt, nhưng tinh thần và tâm lý của cô ta thật sự không có vấn đề gì sao?’
‘Má, sao tinh thần cô ấy có vấn đề được, cô ấy đi cứu người nha, cô ấy còn bởi vì thế nên mới chọc phải sát thủ phía sau màn, người ta treo giải thưởng truy sát cô ấy đó.’
‘Nhưng rốt cuộc là ai tới giết cô ta? Đây có phải là tự biên tự diễn không? Có phải bê bối leo lên giường bình thường quá, nổi tiếng ở chương trình cũng không thể thỏa mãn cô ta, muốn tạo ra tin tức bùng nổ có chút biến thái? Như vậy cô ta mới tìm thấy cảm giác tồn tại?’
‘Cho nên cô ấy tự biên tự diễn cho máy bay không người lái bắn giết mình sao? Mày đúng là đồ thần kinh.’
‘Nhưng mà không phải nhìn rất giả sao? Bắn như vậy mà cũng không bắn trúng cô ta.’
‘Thực ra rất đơn giản, cảnh sát phá án, bắt hung thủ, công bố chân tướng, sự thật sẽ được giải quyết. Chuyện lớn như vậy, dân tình theo sát chằm chằm, muốn tra còn khó. Nhưng bây giờ cảnh sát chỉ nói coi trọng, chỉ nói sẽ điều tra, tra được gì rồi? Là thật sự vô dụng hay là còn có tình huống gì khác?’
‘Cảnh sát tra án không tiện công khai tình tiết liên quan đến vụ án để tránh ảnh hưởng điều tra là rất bình thường. Nhưng Nghê Lam không nói gì hết mới kỳ quái. Viễn Bác đã nhắc đến trọng điểm vậy rồi, cô lên án người ta giết người, hại người ta bị bắt, chứng cứ của cô đâu? Đừng nói là ký ức bị tổn thương, là người bình thường cũng không thể không không lên án người ta là tội phạm được. Chứng cứ camera của người ta đều đã lấy ra rồi, Nghê Lam cô cũng nên có một tuyên bố đi chứ. Còn lệnh truy sát trong video là thế nào, cô nói cái gì mà thừa kế nghiệp của cha là sao, cô có thể mang tới nguy hiểm cho người xung quanh hay không? Cô có hành động gì, đây không phải cũng nên giải thích với mọi người một tiếng à?’
Lý Mộc xem xong những bình luận trên mạng kia, nhịn không được nhắn tin cho Nghê Lam: ‘Lam ca à, cô thật quá siêu. Khả năng cá chép đen của cô quả nhiên ngay cả Tần Viễn cũng có tác dụng.’
Đen mình vượng người, ngay cả Tần Viễn mà cũng vượng được, quả thật lợi hại.
Nghê Lam cũng đang tức muốn chết. Đây toàn là tầm xàm ba láp. Não của mọi người bị lừa đá rồi à? Nhưng cô đọc những bình luận kia lại cảm thấy rất có lý.
Aaaaaaa, cô lại muốn nổi khùng rồi.
Nghĩ tới bản thân ngồi đối diện với bộ mặt buồn nôn của Tần Viễn chung một phòng lâu như vậy, tự diễn tự nói, bị ánh mắt kia của anh ta nhìn chằm chằm, quan trọng nhất là còn không thể cho anh ta một đấm, tức điên mà!
“Em thật sự phát bệnh rồi.” Cô nói với Lam Diệu Dương, “Từ khi gặp mặt Tần Viễn xong, quả đấm của em rất ngứa ngáy.”
Lam Diệu Dương đang trải giường cho cô. Nghe được lời này của cô, ném cái gối tới cho cô.
Đánh cái gối có ý gì, Nghê Lam nhe răng, bản thân ôm gối ngã lên giường.
Lam Diệu Dương kéo cô xuống: “Còn chưa trải xong.”
Nghê Lam ôm gối ở bên cạnh đợi.
Cô đương nhiên không thể ở lại Lam Sắc Hào, mà Lam Sắc Hào cũng lo lắng mình trở thành mục tiêu, Tổng giám đốc quả thực là khóc lóc viết huyết thư cho Lam Diệu Dương và Lam Cao Nghĩa, đồng thời trần tình khẩn cầu đưa Nghê Lam đi.
Từ sau khi xuất viện Nghê Lam liền không thể trở về, cô trực tiếp về nhà mới Lam Diệu Dương sắp xếp cho cô.
Mặc dù chính bản thân Nghê Lam cũng cảm thấy tiếp tục quay về không thích hợp, nhưng bị người ta đuổi đi thật khó chịu, thêm phần cục tức chỗ Tần Viễn, Nghê Lam nổi giận đùng đùng chống nạnh chỉ hướng Lam Sắc Hào xa xa: “Em nhất định sẽ quay về!”
Lam Diệu Dương kéo cô vào trong phòng.
Nhà Lam Diệu Dương tìm là một căn biệt thự nhỏ ở Thành Tây, nơi này hộ gia đình ít, giữa các nhà cũng có khoảng cách, xung quanh nhà là một vườn hoa lớn.
“Đây cũng là nhà anh mượn bạn?”
“Mua đó.” Lam Diệu Dương nói: “Dùng tên của dì Hồng để mua. Đợi chuyện này kết thúc rồi đưa cho bà ấy với chú Tôn ở đi.”
Thật hào phóng nha. Nghê Lam cảm thấy người đàn ông này thật sự tốt.
Hiện tại Nghê Lam ôm gối đầu nhìn Lam Diệu Dương trải giường, càng thấy anh tốt.
Lam Diệu Dương an ủi cô: “Mấy ngày này đừng lên mạng nữa, xem mấy cái đó không có gì hay. Bên trong có rất nhiều thủy quân phối hợp với mấy tài khoản V kia tạo chủ đề, em không cần bận tâm. Em quên rồi à, trước đây một tay Tần Viễn nâng Khương Thành nổi tiếng. Luận về bản lĩnh marketing, anh ta không hề kém một công ty marketing nào. Đây cũng không xem là chuyện xấu, chúng ta tra một chút mấy công ty đằng sau nhóm thủy quân này, có lẽ có thể có đầu mối, hành động của anh ta càng nhiều, khả năng chúng ta bắt được manh mối càng cao.”
“Cho nên bọn họ càng nhanh ra tay với em càng tốt. Bắt nhiều vài tên cũng có thể đứng ra chỉ chứng Tần Viễn.”
Lam Diệu Dương lại không nghĩ như vậy. Đúng thật cần phải chỉ chứng Tần Viễn, nhưng anh cũng không hi vọng có người ra tay với Nghê Lam. “Đoàn luật sư của Tần Viễn rất lợi hại, bọn họ đã gửi công văn cho Blue rồi, yêu cầu Blue và em làm sáng tỏ với bên ngoài phát ngôn của em, bằng không bọn họ sẽ khởi tố em tội phỉ báng.”
“Cảnh sát không có theo dõi luật sư của anh ta?”
“Có theo dõi, nhưng không tra ra được gì. Ông ta cũng không có gặp bất kỳ người nào khả nghi. Coi như ông ta có liên lạc với Paul hay đồng bọn khác của Tần Viễn, bọn họ cũng chỉ dùng cách thức liên lạc trên mạng. Cảnh sát không thể giám sát phi pháp nghe lén ông ta, cho nên tạm thời cũng không có tiến triển gì. Đám người Tần Viễn kia, em đừng tưởng rằng bọn họ điên, thời điểm bọn họ nên cẩn thận kiên nhẫn vẫn luôn rất cẩn trọng.”
“Cho nên nói làm người tốt khó mà. Người xấu chẳng có ràng buộc gì, người tốt ngược lại lo cái này, tuân thủ cái kia.”
“Đừng nghĩ vụ hack điện thoại người ta nha.” Lam Diệu Dương cũng bị Lưu Tống dặn dò, phụ trách nhắc nhở cô.
“Em biết rồi.” Vẻ mặt Nghê Lam vô tội, “Em đâu có làm gì đâu.”
Trong toilet tòa nhà văn phòng luật sư Viễn Hàng, luật sư của Tần Viễn – Tưởng Thần vừa mới kéo khóa quần lên đi được mấy bước liền đụng vào một người.
“Xin lỗi.” Hai người đồng thời nói.
Người bị đụng kia bước vào buồng vệ sinh, đóng cửa lại. Tưởng Thần đến bồn rửa tay để rửa tay.
Trong buồng vệ sinh, Bonnie kết nối điện thoại của mình với Tưởng Thần.
Tưởng Thần rửa tay xong, đi ra ngoài. Lúc đi tới văn phòng nhớ ra gì đó, ông móc móc túi, phát hiện không có điện thoại. Ông giật mình, nhìn nhìn mặt bàn, nghĩ một hồi liền nhanh chóng quay lại nhà vệ sinh.
Điện thoại của ông đang nằm yên lành trên bệ rửa tay. Tưởng Thần thở phào một hơi, cầm điện thoại lên quay về văn phòng.
Không lâu sau, Lam Diệu Dương nhận được điện thoại của Bonnie: “Cậu nói với cảnh sát suy đoán của cậu, Tần Viễn hẳn là không truyền đạt gì cho luật sư.”
Lam Diệu Dương: “…”
Anh nhìn Nghê Lam đang lăn qua lộn lại trên giường lướt điện thoại, thật là, Nghê Lam nhà anh không làm gì hết, ngoan làm sao.
Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho Lưu Tống.
Lưu Tống nghe xong, “Cậu suy đoán?”
“Đúng, Tần Viễn không phải đồ ngốc, biết chúng ta theo dõi chằm chằm luật sư của anh ta.”
Lưu Tống: “…Được rồi.” Coi như không biết vậy.
Lưu Tống cúp điện thoại, đi về phòng bệnh, Âu Dương Duệ đã tỉnh rồi, có thể nói chuyện.
“Cha của Tần Viễn – Tần Hướng Nam có một người tình tên Trì Đình Đình. Trì Đình Đình liên thủ với vị hôn phu của bà ta lừa gạt không ít tiền của Tần Hướng Nam. Mẹ của anh ta Trâu Lỵ Nhã cũng không phải thanh bạch gì, cũng có tình nhân. Nhưng tôi không kịp xác minh hai người khác chết trong vụ nổ năm đó, Thạch Ích, Trịnh Kỳ có phải là người liên quan không.” Âu Dương Duệ nói: “Dùng cái này thử xem, đội trưởng Lưu. Tần Viễn có tật giật mình, tôi đã hỏi bác sĩ, anh ta hẳn là người có nhân cách phản xã hội, thông minh tự luyến, hạ thấp người khác. Chuyện của cha mẹ anh ta, anh ta chọn đám người PUA, hành động của anh ta đối với tôi và Khương Thành đều có thể nói rõ vấn đề này. Anh ta xem thường vấn đề tình cảm, tình cảm giả cũng tốt, tình cảm thật cũng được, anh ta cảm thấy đều là trò chơi. Những người đùa giỡn tình cảm của người khác, anh ta thấy rất buồn nôn, rất muốn hủy diệt. Mà có tình cảm thật, anh ta lại cảm thấy không nên, không thể có, vì thế anh ta muốn tra tấn phá hủy.”