Chỉ còn bốn viên đạn. Nghê Lam kiểm tra súng xong, vừa thăm dò mạch đập của Âu Dương Duệ để kiểm tra nhịp tim, vừa chăm chú nhìn vào cửa ra vào và cửa sổ, hỏi anh, “Anh nhóm máu gì, có tiền sử bệnh không, có mẫn cảm với thuốc nào không?”
“Cái gì?” Âu Dương Duệ đang nghĩ tới chuyện khác, không phản ứng kịp.
“Lát nữa nếu anh bị choáng ngất đi, tôi biết mà nói với nhân viên cấp cứu.” Nghê Lam nhìn đồng hồ.
“Nhóm máu A, không tiền sử bệnh, không dị ứng thuốc.” Âu Dương Duệ đè vết thương phần bụng lại, hơi di chuyển. “Tôi không dễ bị choáng như vậy.”
“Tôi đã gặp người còn to khỏe hơn anh, trúng một đạn, còn nói cười với chúng tôi, kết quả không bao lâu liền không được rồi. Gan bị tổn thương, xuất huyết bên trong, bị thương ở bụng rất phiền phức.”
“Cô băng bó vết thương rất thuần thục.” Âu Dương Duệ hít một ngụm khí, nhịn đau nói: “Trên lưng cô là đạo cụ gì vậy?”
“Súng thực, đạn pháo.”
Vì để đạt được hiệu quả nổ súng chân thật, khi quay phim sẽ sử dụng đạn pháo không có đầu đạn. Bỏ chút thuốc nổ vào trong đạn, lúc nổ súng họng súng sẽ có hiệu quả thị giác tia lửa giống như đạn thật, nhưng đạn không có lực sát thương gì. Trong phạm vi 5 tới 7 mét căn bản là an toàn. Muốn dùng nó bắn máy bay không người lái nhất định phải ở khoảng cách gần, bắn đúng vị trí, nếu không thật sự chỉ có hiệu quả thị giác thôi.
“Còn lại năm chiếc máy bay, hẳn là 2 chiếc để quay hình, 3 chiếc có súng.” Âu Dương Duệ tuy bị thương nhưng vừa rồi vẫn cẩn thận quan sát hoàn cảnh.
“Chúng ta chờ, chi viện rất nhanh sẽ tới.”
“Ừm, vậy sao tụi nó không cùng xông tới bắn chúng ta thành tổ ong vò vẽ?”
Nghê Lam nhìn anh: “Anh có phải loại người càng mất nhiều máu đầu óc càng rõ ràng không?”
“Có loại người này?”
“Có. Người vừa nãy tôi mới nói đó.”
Âu Dương Duệ: “…”
“Anh ta không chết.” Nghê Lam nghĩ một chút, nói: “Vừa rồi có phải tôi nói không rõ ràng? Anh ta chỉ là không được nhưng sau đó cứu chữa kịp thời, còn sống.”
“Cảm ơn cô đã bổ sung.” Âu Dương Duệ tức giận, anh lại nói: “Tôi cảm thấy Quan Phàn tỉnh rồi.”
“Cái gì?”
“Tôi cảm thấy Quan Phàn thật sự tỉnh rồi.” Âu Dương Duệ nói.
Nghê Lam kinh ngạc nhướng mày.
“Nếu không thì giết tôi, sỉ nhục tôi, đối với một người hôn mê bất tỉnh mà nói thì gây ra tổn thương gì được. Anh ta hẳn nên làm ngược lại, xuống tay với Quan Phàn sau đó lan truyền cho tôi xem.”
Nghê Lam đã hiểu: “Quan Phàn tỉnh, Tần Viễn biết rõ.”
“Có người tiết lộ tin tức.”
Nghê Lam nhanh chóng gọi điện cho Lưu Tống, đang nói chuyện này, Âu Dương Duệ ở một bên lại bổ sung. “Trực giác nói cho tôi biết, bọn chúng không tranh thủ thời gian nhanh chóng vào tiêu diệt chúng ta là vì Tần Viễn biết chi viện không đến nhanh tới như vậy.”
Nghê Lam quay đầu trừng mắt liếc Âu Dương Duệ, cái miệng quạ đen này.
Kết quả trong tai nghe liền truyền đến giọng Lưu Tống: “Máy bay không người lái cũng gây ra một tai nạn liên hoàn ở con đường khác, đội xe đặc công và cứu thương đều bị ngăn ở ngoài hai cây số.”
Nghê Lam thầm mắng trong lòng, cô nói với Lưu Tống tình hình vết thương của Âu Dương Duệ, sau đó nói: “Vết thương của Âu Dương Duệ vô cùng phiền phức, cầm cự không được bao lâu, các ông có bay cũng phải cho người bay tới đây.”
Đang nói, một chiếc máy bay không người lái bay ngang qua ngoài cửa sổ, Nghê Lam giơ súng, nhưng máy bay đã bay đi rồi. Nghê Lam ló đầu ra ngoài thăm dò, mấy chiếc máy bay không người lái rải rác ở xa vây quanh bên ngoài toà nhà.
“Nó đang quan sát chúng ta.” Âu Dương Duệ nói: “Nó muốn kiểm tra tình huống của chúng ta. Có lẽ đang xem xét xem làm thế nào để tôi chết thê thảm hơn, hình ảnh chấn động hơn.”
Nghê Lam nhíu mày: “Chuyện vừa rồi đã hứa với anh, tôi chưa suy nghĩ kỹ, anh quên đi, tôi hẳn là không làm được rồi.”
“Chi viện thật sự tới không được rồi.”
“Đúng vậy.” Nghê Lam tức giận, thuật lại tình huống cho anh biết.
Âu Dương Duệ nghĩ ngợi, nói: “Cô nói xem, nếu cô ra ngoài, máy bay không người lái sẽ vào giết tôi hay sẽ đuổi theo cô?”
“Anh muốn kêu tôi chạy trốn?”
“Chẳng lẽ cô muốn cùng tôi chết ở chỗ này?”
“Anh có biết bọn họ hiện tại đang trực tiếp không?” Nghê Lam phẫn nộ cầm súng trường chỉ vào máy bay không người lái bên ngoài. “Nếu tôi mà chạy trốn thì toàn bộ người trên thế giới đều biết Nghê Lam bỏ lại cảnh sát bị thương mà chạy, sau đó hình ảnh anh chết thảm còn bị truyền ra, thể diện của tôi có còn hay không chứ?”
“Mạng quan trọng hơn thể diện.”
“Anh ngậm miệng được rồi.” Nghê Lam hung dữ nói: “Anh có biết thân là một nghệ sĩ, quan trọng nhất là gì không?”
“Thể diện.”
“Một người tính cách mang tôn nghiêm.”
Âu Dương Duệ ngậm miệng rồi. Điều này sai tới nỗi anh không phản bác được.
“Được rồi, để tôi thử xem tôi chạy ra ngoài thì chúng nó giết anh hay giết tôi.”
Âu Dương Duệ “…”. Có cần lật mặt nhanh dữ vậy không!
“Nếu giết anh, anh liền ráng chống đỡ, tôi sẽ trở về rất nhanh. Nếu giết tôi, tôi sẽ xử chúng.” Nghê Lam vô cùng phóng khoáng, rất có khí phách.
Âu Dương Duệ: “…” Rồi rốt cuộc là sao đây?
“Có thể cầm súng được không?” Nghê Lam hỏi.
“Có thể.” Âu Dương Duệ khẽ cắn môi.
Nghê Lam đỡ anh dậy ngồi sau bức tường giữa cửa sổ và cửa ra vào, sau đó nhét súng lục vào tay anh.
Tường này rộng khoảng nửa người Âu Dương Duệ, vừa lúc có thể che chắn thân hình anh, máy bay muốn quay được anh hoặc bắn anh thì phải bay vào từ cửa sổ hoặc cửa ra vào. Như vậy Âu Dương Duệ có thể nhìn thấy, có thể có cơ hội bắn rơi chúng.
“Cô muốn ra ngoài rồi trở lại, muốn làm gì?” Âu Dương Duệ hỏi cô.
“Tôi dắt xe mô tô qua đây, đèn xe mô tô có thể ảnh hưởng tới camera của máy bay không người lái, chúng nó không thấy, chúng ta có thể kéo dài thời gian một chút.” Nghê Lam vỗ vai Âu Dương Duệ, “Quan Phàn tỉnh rồi, phải sống sót nhé, Âu Dương Duệ.”
Âu Dương Duệ rung động, “Cảm ơn cô, Nghê Lam.”
“Hôn lễ nhớ mời tôi uống rượu mừng đó.” Nghê Lam thăm dò quan sát bên ngoài, “Tôi lấy được giải Ảnh hậu, tiệc ăn mừng cũng sẽ mời hai người.”
Âu Dương Duệ muốn cười nhưng cố nhịn xuống. Anh hỏi lại, “Sao lại không phải là mời chúng tôi tới hôn lễ của cô và Lam Diệu Dương? Không có lòng tin?”
“Sao lại có thể. Tôi chọn chuyện có độ khó lớn hơn để nói. Chẳng lẽ Lam Diệu Dương dám đá tôi, anh đi hỏi anh ấy xem xem anh ấy dám không.” Nghê Lam kiểm tra băng đạn, rút chốt, chuẩn bị sẵn sàng, “Đánh chết anh ấy.”
Âu Dương Duệ lần này nhịn không được bật cười.
Nghê Lam kiêu ngạo mạnh mẽ dựng thẳng ngón giữa với máy bay không người lái, đột nhiên xông ra ngoài.
Người xem trực tiếp càng ngày càng nhiều, lúc Nghê Lam cưỡi mô tô giống chiến sĩ anh dũng rơi vào ống kính, buổi trực tiếp này cũng có chút thay đổi rồi.
Vẫn là vô cùng thảm khốc, gây án phát sóng trực tiếp khiến người giận sôi, vẫn như cũ làm người ta đau lòng, phẫn nộ, lo lắng, nhưng lại không thể phủ nhận có chút hiếu kỳ giải trí. Thậm chí khiến người ta vô cùng hoài nghi tính chân thật của sự kiện trực tiếp này.
‘Là Lam ca nhà tui thật sự có việc gấp, mẹ kiếp, quá đỉnh, tui khóc a!’
Trang web phát sóng trực tiếp vô cùng đơn giản, đương nhiên không có góc nhắn tin, nhưng điều này không gây trở ngại với nhóm fan bắt đầu thảo luận ở trên Weibo và các diễn đàn khác.
‘Cảnh sát cứu người dân, Lam ca nhà tao đi cứu cảnh sát.’
‘Nghê Lam thật sự có bản lĩnh, không phải chương trình tạp kỹ, tôi khinh a.’
‘Thật là đáng sợ, đây là khủng bố tập kích cảnh sát đó, cảnh sát làm ăn cái gì không biết.’
‘Tao cảm thấy đây là giả, sao có thể thật được, xảy ra chuyện này không thấy cảnh sát ngược lại một nữ nghệ sỹ đi ai tin, thằng nào đầu óc có cứt mới tin, sắp xếp hết rồi.’
‘Không phải chứ, vụ này hài vãi. Nghê Lam không đi diễn nữ sát thủ lại chạy tới chống khủng bố.’
‘Tiêu đề tao cũng đã giúp đám chó chết nghĩ kỹ rồi, nữ sát thủ nửa đường thôi diễn, rửa tay chậu vàng đi chống khủng bố.’
‘Đây khẳng định là giả, tôi không tin.’
Dù cho nói là giả, các trang tin tức xã hội khác cũng đã đưa ra thông báo con đường nào đó xảy ra tai nạn liên hoàn ngoài ý muốn, đặc công và xe cứu thương đã đuổi tới hiện trường xử lý, yêu cầu mọi người lái xe đi vòng qua, mong người dân tạm thời đừng đi về khu vực đó.
Cảnh sát nghiêm khắc khiển trách kẻ côn đồ sử dụng máy bay không người lái công kích người dân cùng cảnh sát, nhất định truy cứu tới cùng, nghiêm trị hung thủ.