Bonnie dựng thẳng ngón tay giữa, toàn trường im lặng.
Nhóm cảnh sát không lời để nói, giọng nói trong hệ thống kia cũng không phát ra âm thanh.
Lưu Tống là người đầu tiên phản ứng lại, ông dùng bộ đàm hạ lệnh cho bên nhân viên mới được điều ra phối hợp ở bệnh viện đi kiểm tra phòng máy của bệnh viện, điều tra tình huống quản lý hệ thống máy tính của bệnh viện.
Bonnie lạnh nhạt nói: “Không kịp đâu, bây giờ bọn họ chắc chắn đã rút rồi.”
Lưu Tống nhìn ông: “Alex? Lawrence?”
“Anh có thể gọi tôi là Bonnie. Bonnie Trần.”
Lưu Tống: “…” Mấy cái tên này là…
“Người vừa nói lúc nãy là Paul. Paul Schwitt. Là người thao túng phía sau Bird trên dark web giết người. Có điều cảnh sát mãi vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực. Còn về người hợp tác với Paul ở Trung Quốc, chắc anh phải quen thuộc hơn tôi.”
“Paul quen biết anh?”
“Rất quen, hắn truy sát tôi rất nhiều năm. Tám năm trước tôi chết trong một vụ ám sát do hắn sắp xếp, cho nên bây giờ hắn ta thấy tôi một lần nữa thì có chút kích động.”
“Sao hắn lại muốn truy sát anh?”
“Thù riêng mà thôi. Không liên quan gì đến vụ án hiện tại.”
“Cho nên lúc Paul biết anh, tên của anh là Lawrence Kim.”
“Đúng vậy. Nhưng anh không cần điều tra, cái điều tra được không phải tôi. Tin tức của tôi đều được che giấu trên mạng hết rồi.”
Lưu Tống: “…” Sao mà người này nói chuyện lại làm ông có cảm giác quen thuộc thế kia, chính là cái cảm giác không làm người ta thích nổi.
Bonnie lại nói: “Kỳ thật hắn ta cũng không hoàn toàn nhận ra tôi, lúc đó tôi có bộ dạng khác, nhưng khẳng định hắn cũng sinh nghi rồi, giọng nói chào hỏi vừa rồi chỉ là đang gây hấn với thăm dò mà thôi. Có điều các anh không cần lo lắng, hắn ta sẽ không ra tay ở đây đâu. Muốn giết tôi, hắn còn chưa chuẩn bị xong.”
Lưu Tống thầm chửi trong bụng, chắc chắn rồi, cái giọng điệu này thật là quen thuộc. Nghê Lam chính là cái luận điệu này.
Lưu Tống nói: “Paul và Tần Viễn đều là mục tiêu chúng tôi muốn lùng bắt. Hôm nay anh cứu Khương Thành, cảm ơn anh. Nhưng hiện trường có năm người tử vong, chúng tôi cần anh phối hợp điều tra.”
“Được thôi.” Thái độ của Bonnie rất hợp tác.
Lưu Tống thầm nghĩ đây là biết điều tra sẽ xác nhận thân phận nên mới gọi là Bonnie Trần sao.
Lưu Tống hắng giọng, lại nói: “Nếu Paul có ý xấu với anh, tôi sẽ phái người bảo vệ anh.”
“Cảm ơn. Tạm thời tôi sẽ không rời khỏi bệnh viện. Còn nữa, vừa rồi ở toilet nam tầng 3 tôi thấy một người đàn ông bị tập kích té xuống đất, phiền anh phái người lên kiểm tra một chút.”
Lưu Tống không nói, vị Bonnie Trần này đánh ai rồi.
Lưu Tống phái người lên lầu, Bonnie ở bên cạnh tìm một cái ghế ngồi xuống gọi điện thoại, nhìn như tùy ý nhưng Lưu Tống cảm thấy địa điểm đã được lựa chọn tỉ mỉ. Bởi vì là góc chết của camera. Lưu Tống cũng không né đi, đi đến đứng cách đó không xa, lắng tai nghe. Bonnie cũng không thèm để ý, chỉ quản mình nói việc của mình.
Bonnie nói tiếng Anh, tốc độ rất nhanh, ở giữa còn chèn vào tên gọi tắt đặc thù trong lúc trò chuyện của bọn họ, Lưu Tống có thể nghe hiểu 80%.
Bonnie nói với đầu bên kia điện thoại là mình đã ra đối đầu khai tên với Paul rồi, đối phương chắc là hỏi tình huống cụ thể của ông. Bonnie liền kể lại chuyện vừa xảy ra. Đối phương nói cái gì đó, Bonnie kiêu ngạo nói bản thân không thể thấy chết mà không cứu, nhúng tay vào rồi liền đoán được sẽ bị Paul phát hiện. Sớm muộn cũng bị hắn xác nhận, càng vòng vèo lại càng làm mình chẳng ra sao.
Sau đó Bonnie đổi chủ đề, hỏi tình hình truy tung tích điện thoại, còn nói cái gì: “Con tự lo cho mình đi, suốt ngày gây chuyện không có điểm dừng, lớn như vậy còn cần người lớn ra tay dọn hậu quả, có thấy mất mặt không?” Còn nói sớm đã nói thế này thế này…, v.v.
Lưu Tống đột nhiên cảm giác được đầu bên kia điện thoại hẳn là Nghê Lam.
Quả nhiên Bonnie bỗng nhiên quay đầu hỏi ông: “Sau khi Nghê Lam trở về có phải sẽ lập tức đưa về nhà giam không?”
“Đúng.” Lưu Tống đáp lời.
Bonnie nói điện thoại một hồi, xem ra đối phương quả thực là Nghê Lam.
Bonnie cúp điện thoại, nói với Lưu Tống. “Đêm nay có thể sắp xếp cho tôi ở chung nhà giam với Nghê Lam không?”
Lưu Tống ngẩn người.
“Tôi có một số việc cần nói với Nghê Lam. Cần một nơi yên tĩnh, an toàn, không có người quấy rầy.”
Cho nên phòng tạm giam là nơi tốt đẹp như vậy sao? Lưu Tống nghĩ ngợi rồi đồng ý.
Bonnie cầm điện thoại gọi một lần nữa, lần này ông đi đến nơi vắng người, lại là góc chết camera. Nhưng rõ ràng lúc này muốn tránh tất cả mọi người. Lưu Tống thức thời không đi theo, ông đứng ở xa nhưng vẫn bảo đảm Bonnie vẫn trong tầm mắt mình.
Cả nhóm Nghê Lam thuận lợi tới sân bay. Nghê Lam không quan tâm gì nữa, hành lý này nọ đều là Lam Diệu Dương lo, cô chỉ lo chằm chằm nhìn máy tính.
Nhưng không tiến triển một chút nào, điện thoại của Thôi Canh xác thực có vấn đề rồi. Nghê Lam nói Lý Mộc đi hỏi thăm, Lý Mộc tìm lý do, nói mình muốn đi mua một ly cà phê, hỏi Thôi Canh có muốn hay không, kết quả điện thoại Thôi Canh không gọi được. Thôi Canh cau mày nói điện thoại của mình không biết bị gì, lúc nãy muốn gửi tin nhắn nhưng điện thoại chết máy, sau đó màn hình đen rồi.
Lý Mộc lặng lẽ thông báo tình huống cho Nghê Lam.
Nghê Lam không vui, lần này thì hay rồi, thông tin app này khẳng định là bị huỷ bỏ toàn bộ rồi. Không chỉ điện thoại của Thôi Canh, của những người khác chắc chắn cũng như thế. Muốn dựa vào đầu mối này để tra là không được rồi.
Lam Diệu Dương an ủi cô: “Ít nhất chúng ta đã làm tổn hại mạng lưới thông tin của bọn chúng, khiến bọn chúng không cách nào dễ dàng sử dụng nền tảng của chúng để liên lạc, bọn chúng phải dùng nền tảng công cộng để liên lạc, hoặc phải gọi điện thoại, như vậy khả năng bại lộ tin tức sẽ lớn hơn nhiều. Chỉ cần cảnh sát an ninh mạng tăng cường giám sát theo hướng này sẽ có cách bắt được bọn chúng.”
Nghê Lam bĩu môi: “Còn làm lộ Alex nữa.”
“Nhưng Alex kịp thời cứu Khương Thành, còn phát hiện bọn họ có vũ khí là máy bay không người lái. Loại thiết bị hiện đại này phải có đường dây đặc biệt. Máy bay không người lái đều có số hiệu, có thể tra ra từ xưởng sản xuất. Chúng ta lại gần thêm một bước để nắm được chứng cứ. Còn nữa, bọn chúng tổn thất mất năm sát thủ, lại không chút chùn tay, đây biểu hiện là trong tay bọn họ càng có nhiều người để dùng. Nắm giữ tổ chức có quy mô như vậy cho thấy Tần Viễn có cấu kết với thế lực xã hội đen, anh ta cần người quản lý cái đám tay chân này, giống như công ty vậy, cần hệ thống quản lý. Cái này so với việc phân tán dễ điều tra hơn nhiều. Nhưng tổ chức như vậy tuyệt đối không phải kiểu trong sạch, phía cảnh sát chắc chắn có hồ sơ án cũ. Đây cũng là manh mối. Chúng ta có thể bắt đầu tra từ tình trạng kinh tế của Tần Viễn. Giống như mấy công ty Phong Phạm, Thụy Thuẫn, khẳng định trong tay anh ta còn có công ty khác, anh ta cần số lượng lớn để rửa tiền, không phải chỉ dừng ở việc đưa cho Paul, cũng còn mấy nguyên nhân này nữa.”
Nghê Lam chăm chú nhìn anh, “Lam Diệu Dương, anh quả thật có thể làm trinh thám đó.”
Lam Diệu Dương có chút đắc ý, hếch cằm, “Đã nói anh rất lợi hại mà.”
Nghê Lam giơ tay véo véo mặt anh, giống như giỡn với bạn nhỏ.
Lam Diệu Dương đẩy tay cô ra, Nghê Lam cười ha ha. Cười xong vội vàng im bặt, lén lút quan sát chung quanh một chút, sợ bị người khác chụp được.
Chung quanh không có ai chú ý đến bọn họ. Bọn họ đi chuyến cuối của hãng Hồng Nhãn, lại là khoang VIP, rất ít người, rất an toàn.
Nghê Lam vừa nhìn thấy không sao, lại đắc ý cười, cảm thấy mình đã bắt nạt được Lam Diệu Dương.
Lam Diệu Dương nhìn khuôn mặt tươi cười của cô có chút đau lòng, “Về đó rồi em phải quay về phòng tạm giam sao?”
“Ừm.” Nghê Lam cũng không quan tâm, “Không sao, rất nhanh sẽ có thể ra ngoài. Alex đang xử lý rồi.”
“Sẽ không có gì ngoài ý muốn nữa chứ?”
Nghê Lam nghĩ ngợi: “Anh nói xem.”
“Được rồi. Nhanh im miệng.” Lam Diệu Dương nói: “Số đen của em bớt nói đi vậy.”
Nghê Lam lại cười.
Điện thoại của Lam Diệu Dương rung lên, anh đứng dậy đi nghe điện thoại. Hôm nay điện thoại của anh không phút nào ngừng. Dù sao Khương Thành xảy ra chuyện, các công ty giải trí đều chú ý tới. Sau khi Khương Thành bị bắn bị thương, Lam Diệu Dương còn điều nhân viên công ty mình tới, vốn để chăm sóc trước. Lam Cao Nghĩa và Hứa Quyên ban ngày thì hỏi chuyện Lam Diệu Dương đưa Nghê Lam ra ngoài, ban đêm thì hỏi Lam Diệu Dương có nhúng tay vào chuyện của Khương Thành không, hai chuyện này liên hệ với nhau sẽ có liên tưởng không tốt đẹp gì, bọn họ sợ con trai dính vào nguy hiểm.
Trác Khải thì càng giậm chân phát cáu, gọi liền mấy cuộc điện thoại, còn điên cuồng nhắn tin trong nhóm anh em.
Bởi vì Khương Thành xảy ra chuyện trong nhà anh, nơi đó lại còn có người chết. Chết từ trong phòng chết ra ngoài phòng còn lên cả sân thượng. Nghe nói máu còn chảy từ sân thượng xuống tới bãi giữ xe dưới đất.
Trác Khải quả thực là bị nện đến tận tim gan, đau lòng lên án: ‘Tớ tưởng cậu muốn có sào huyệt ân ái, không ngờ cậu lại biến nó thành nhà ma.’
‘Để tớ mua lại cho.’ Thái độ xin lỗi của Lam Diệu Dương rất thành khẩn.
Trác Nhi rất phiền: ‘Ai mướn cậu mua, ông đây thiếu tiền à, ông đây muốn nhà có nhà đấy nhé.’
‘Vậy cậu lại cho tớ mượn một căn khác đi.’ Thái độ mượn nhà của Lam Diệu Dương cũng rất thành khẩn. Dù sao dưới tên anh thì rất dễ bị điều tra được.
Một giây sau anh lại phản ứng lại: ‘Không được. Không cần mượn. Bây giờ dưới danh nghĩa của cậu cũng không tiện.’
Trác Nhi rất phiền: ‘…’
Đoạn Vĩ Kỳ chen vào nói: ‘Từ ngày Nhị Lam dấn thân vào giới cảnh sát đã không cùng cảnh giới với tụi mình rồi. Tụi mình nghĩ tới kiếm tiền, người ta nghĩ tới phá án, liên lạc với anh em cũng ít, không trò chuyện tám nhảm nữa, không bàn tới phụ nữ nữa.’
Nhị Lam thần: ‘Lúc nào thì tớ bàn luận phụ nữ với các cậu vậy?’
Trác Nhi rất phiền: ‘Cậu nói nhiều nhất.’
Nhị Lam thần: ‘Cút.’
Trác Nhi rất phiền gửi tin nhắn thoại: “Tối nay cho dù phải lục hết lịch sử chat tớ cũng phải moi ra được cho cậu. Cái gì mà người mới không tệ, cái gì mà giọng nói ngọt ngào, kỹ thuật diễn không tốt nhưng dáng dấp đẹp, rốt cuộc tớ có nên ký hợp đồng với cô ta không, mà thôi, mắt cô ta có vấn đề, ném ra ánh mắt đẹp thì giống như rút gân. Còn nhiều nữa, tớ chắc chắn sẽ lôi ra hết.”
Nhị Lam thần: ‘Mau mau cút.’
Đoạn Vỹ Kỳ: ‘Hồi trước cậu ấy còn nói xấu Nghê Lam nhiều lắm, đóng thành quyển cho cậu ấy, gửi cho Nghê Lam.’
Nhị Lam thần: …
Trác Nhi rất phiền: ‘Còn dám mua nhà tớ nữa không? [icon chống nạnh].’
Nhị Lam thần: ‘Không dám rồi.’
Trác Nhi rất phiền: ‘Quăng qua cho cậu hai địa chỉ.’
Trác Nhi rất phiền: ‘Một cái chưa có trang trí nội thất nhưng đã có điện nước, tránh sát thủ chắc tốt. Một cái phòng cũ, khuất ở thành phố. Ngày mai kêu tài xế qua đưa chìa khóa cho cậu.’
Đoạn Vĩ Kỳ: ‘Có chuyện gì thì cậu nói sớm đi, huyên náo lớn như vậy, bọn tớ sớm đã chuẩn bị tâm lý giúp cậu một chút. Còn tưởng cậu giỡn, kết quả máu từ sân thượng xuống tới bãi xe.’
Trác Nhi rất phiền: ‘Đúng vậy, có còn là anh em hay không, tụi tớ cũng là lớn lên từ phim trinh thám, muốn tiền có tiền, muốn người có người, có thể giúp đỡ.’
Nhị Lam thần: ‘Đối phương là tập đoàn sát thủ quốc tế, cảnh sát hình sự quốc tế cũng tới rồi.’
Đoạn Vĩ Kỳ: ‘Kích thích dữ vậy.’
Trác Nhi rất phiền: ‘A, vậy bộ trinh thám kia tụi tớ chỉ xem thôi, muốn tiền có tiền, muốn phòng có phòng, muốn xe có xe, người thì khỏi vậy.’
Lam Diệu Dương cười phá lên, biết mấy anh em tốt của mình cố tình trêu chọc như vậy để ủng hộ anh.
Lam Diệu Dương lại nhận mấy cuộc điện thoại, là người bên công ty gọi tới. Nói người của Phong Phạm đã tới bệnh viện rồi, bọn họ liền rời đi. Rất nhiều ký giả hỏi chuyện nhưng bọn họ đều tránh né, chỉ nói vừa khéo có đồng nghiệp khám bệnh ở bệnh viện này nhìn thấy Khương Thành xảy ra chuyện, vì bình thường cũng quen biết, vì vậy ở lại giúp đỡ, cũng nhanh chóng thông báo cho Phong Phạm. Blue chỉ là cùng hỗ trợ, không có liên quan đến chuyện này, cũng chưa can thiệp vào nội bộ công việc của Phong Phạm.
Lam Diệu Dương đã rõ tình hình, cũng đồng ý lúc cần thiết PR lên tiếng tuyên bố rõ ràng. Lại tỉ mỉ hỏi thăm tình hình Khương Thành, nghe nói anh đã ra khỏi phòng phẫu thuật, chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn còn chưa tỉnh nhưng đã thoát khỏi nguy hiểm.