Âu Dương Duệ lập tức lấy điện thoại ra, lúc này mới nhớ tới di động của anh đã tắt máy.
“Đừng ở chỗ này.” Bonnie nói: “Cậu đi làm việc của cậu. Chuyện phía sau tôi sẽ nói rõ ràng với Lam Diệu Dương.”
Âu Dương Duệ hỏi: “Nếu muốn tìm ông…”
“Không cần tìm tôi, cậu cũng không có gặp qua tôi.”
Âu Dương Duệ ngừng một hồi, nhìn thoáng qua Lam Diệu Dương. Lam Diệu Dương lấy băng đạn ra trả lại cho anh. Âu Dương Duệ tiếp nhận, khẽ gật đầu: “Được, tôi chưa từng gặp ông.”
Âu Dương Duệ chạy vội ra ngoài, leo lên xe mình, rất nhanh chạy khỏi nơi này, chạy đến chỗ cách chỗ anh và Lam Diệu Dương dùng cơm không xa, anh gắn thẻ sim vào, một lần nữa mở máy, gọi cho Lưu Tống. Anh hỏi: “Chuyện nội gián thế nào rồi?”
Lưu Tống nói: “Tôi ở trong cục thành phố các cậu rồi, lão Tăng bọn họ ở chỗ này tra vân tay điện thoại kia nhưng trên đó sạch sẽ, một vân tay cũng không lưu lại. Cũng mở không ra, cần mật khẩu khởi động máy. Từ trong camera của cục tra ra hai người khả nghi, Quách Tuấn và Bành Hoa, tần suất hai người bọn họ đi vệ sinh và ra ngoài tương đối dài. Khoảng thời gian vừa lúc cậu từ sân bay rời đi. Hai người đều nói hôm nay bị tiêu chảy.”
“Quách Tuấn.” Âu Dương Duệ nói: “Là Quách Tuấn.”
“Là do trong danh sách cậu ghi lại, khi thẻ nhớ điện thoại Lam Diệu Dương bị cướp mở, Quách Tuấn và Liêu Tân đều không ở trong cục? Dựa vào phỏng đoán của cậu như vậy thì không được.”
“Thẩm Hào nói bên các ông gọi vài cuộc điện thoại thúc giục bên vật chứng điện tử giao đồ. Cậu ta liền nói với Quách Tuấn, lúc ấy tan ca, Quách Tuấn bảo cậu ta trực tiếp đưa đồ đến chỗ các ông.”
“Chúng tôi sốt ruột nhưng không có gọi điện thoại thúc giục. Tôi vốn định phái người hôm sau qua chỗ các cậu tự tay lấy.”
“Cho nên điện thoại có khả năng là do người khác sắp xếp, như vậy Quách Tuấn liền có lý do danh chính ngôn thuận mau chóng chuyển máy tính Quan Phàn tới chỗ các ông.”
“Ừm.” Mục đích bọn họ gấp gáp chuyển máy tính đến tỉnh hiện tại đã rõ ràng, qua tay càng nhiều người, qua nhiều chỗ, như thế lại càng dễ dàng che giấu chuyện ai là người nhập sai mật khẩu lần ba. Hiềm nghi nội gián liền chuyển tới phía tỉnh.
“Điều này cũng dựa vào suy đoán.” Lưu Tống nói: “Còn có cái khác không?”
Trong lời nói của Lưu Tống có ám chỉ, Âu Dương Duệ vô cớ biến mất một đoạn thời gian, xuất hiện lại đột nhiên hỏi tiến triển vụ nội gián, sau đó báo ra tên, trong khoảng thời gian này đi đâu làm gì rồi?
Âu Dương Duệ há miệng thở dốc lại ngậm lại. Anh chưa gặp qua Alex.
Âu Dương Duệ nói: “Ông chờ tôi một chút, tôi hỏi trước đã.”
“Cái gì?” Lưu Tống hỏi, nhưng Âu Dương Duệ cúp điện thoại rồi.
Âu Dương Duệ gọi cho Liêu Đông. Liêu Đông nói đêm đó quả thật có người gọi qua hỏi về chuyện điện thoại của Liêu Tân. Ông kiểm tra lịch sử cuộc gọi: “Không sai, là dãy số trong cục các anh.” Dãy số này Liêu Đông quá rõ, lúc trước ông lo Liêu Tân không nguyện nhận điện thoại của mình, thường gọi vào dãy số riêng của cục.
Âu Dương Duệ hỏi đối phương cụ thể nói thế nào, sau đó anh báo cho Lưu Tống, bảo Lưu Tống sắp xếp Quách Tuấn và Bành Hoa thu âm lại đoạn tra hỏi theo lời Liêu Đông nói, anh muốn Liêu Đông nhận diện giọng nói.
“Nếu không phải ông ta tự mình gọi điện thì sao?”
“Vậy thì có sao, tâm lý chiến.”
Lưu Tống đã hiểu.
Một lát sau, Lưu Tống gọi điện cho Âu Dương Duệ: “Không cần nhận diện giọng nói, chính là Quách Tuấn. Bành Hoa một hơi đọc xong, đến Quách Tuấn sắc mặt ông ta liền thay đổi, nói chuyện còn nói lắp.”
Rốt cuộc a, Âu Dương Duệ thở phào một hơi.
“Tôi bắt người rồi.” Lưu Tống nói: “Cậu xong việc trở về cục đi.”
Âu Dương Duệ cúp điện thoại lại gọi cho Lam Diệu Dương, nhưng di động Lam Diệu Dương vẫn tắt máy. Âu Dương Duệ nghĩ ngợi, gửi tin nhắn cho Lam Diệu Dương, nói anh về cục, sẽ nói với Lưu Tống chuyện để Lam Diệu Dương và Nghê Lam gặp mặt. Anh bảo Lam Diệu Dương đừng tìm anh.
Lam Diệu Dương bên này còn đang nói chuyện với Bonnie.
Bonnie hỏi anh: “Nghê Lam chỉ có laptop này thôi sao?”
“Còn có một cái ở cục cảnh sát, chính là cái bị nhập sai ba lần mật khẩu kia.”
“Hẳn là còn cái khác.”
Lam Diệu Dương mạnh miệng nói: “Vậy thì phải hỏi Nghê Lam rồi.”
Bonnie không có biểu tình gì liếc anh một cái: “Được rồi, chờ cậu và Nghê Lam nói xong lại nói.”
Lam Diệu Dương bồn chồn trong lòng, anh luôn cảm thấy Alex này dường như đoán được Nghê Lam có khả năng khôi phục trí nhớ rồi.
“Ông có muốn biết về bệnh tình của Nghê Lam không?” Lam Diệu Dương hỏi.
Bonnie vẻ mặt không sao cả: “Cô ấy không phải vui vẻ sao? Còn có thể lên tiết mục khi dễ bạn nhỏ.”
Lam Diệu Dương: “..” Tuy là cấp trên của Nghê Lam nhưng không quan tâm Nghê Lam thế này thật sự làm cho người ta khó chịu. Lam Lam nhà anh thật sự là một cô nhóc đáng thương, cha không yêu cấp trên không đau lòng. Không sao, còn có anh.
Lam Diệu Dương lại hỏi: “Chuyện cho Nghê Lam thoát tội ông muốn sắp xếp cái gì trước, có cái gì có thể giúp ông sao?”
“Cậu không giúp được tôi. Tôi chỉ cần chút thời gian. Đồ đạc của Nghê Lam ở chỗ cậu sao?”
Lam Diệu Dương cảnh giác, anh biết Alex nói chính là giấy chứng minh khác của Nghê Lam. Căn hộ của cô cảnh sát đã lục soát qua, cảnh sát không phát hiện, vậy thì chứng tỏ để ở chỗ khác.
“Tôi không rõ ràng lắm, cái này phải hỏi Nghê Lam.” Lam Diệu Dương thầm cảm thấy nặng nề, Alex nói vậy là có ý gì chứ? Ông muốn dẫn Nghê Lam rời đi sao? Bởi vì thân phận ông mẫn cảm, liên đới ảnh hưởng tới Nghê Lam, cho nên một khi Nghê Lam có thể thuận lợi thoát tội, ông liền muốn dẫn Nghê Lam cao chạy xa bay giấu đi sao?
Mẹ Nghê Lam vì sao lại chết? Nghê Lam có phải cũng nằm trong danh sách săn giết trên dark web? Là Paul và Tần Viễn sao?
“Vì sao không nhân cơ hội này hợp tác với cảnh sát bắt Tần Viễn và Paul?” Lam Diệu Dương hỏi.
“Hình cảnh quốc tế muốn bắt Paul đã lâu rồi.”
“Lần này khác.”
“Khác chỗ nào?”
“Lần này ở Trung Quốc, lần này có Tần Viễn.”
“Sau đó?” Biểu tình Bonnie nhàn nhạt, giống như kiên nhẫn tán dóc với cậu bạn nhỏ mà không phải nói chuyện sống chết truy lùng bắt tội phạm vậy.
“Âu Dương Duệ vừa rồi đã phân tích, Tần Viễn có nhược điểm.”
“Nhân cách phản xã hội khiến cho anh ta không áy náy, không có cảm tình, không có biên giới đạo đức, đây là nhược điểm?”
“Anh ta ở nước ngoài đã nhiều năm, phạm trọng tội, muốn thoả mãn ham muốn giết người của anh ta, nước ngoài không được sao? Anh ta khẳng định vì có chấp niệm gì đó mới trở về.” Lam Diệu Dương dùng hết tất cả kịch bản hình sự trinh sát trinh thám anh đã duyệt qua cố gắng bịa đặt: “Anh ta có chấp niệm, liền có nhược điểm. Quan Phàn và Nghê Lam khẳng định đã tra ra được điểm cực kỳ mấu chốt nhưng Quan Phàn bị Tần Viễn phát hiện, cho nên Tần Viễn hạ độc thủ với Quan Phàn, Nghê Lam muốn cứu cô ấy, lúc này mới gặp chuyện không may. Hiện tại lại có cảnh sát nhúng tay vào, cũng tóm được nội gián, tiến triển vô cùng lớn rồi. Lại thêm ông nữa, thêm hình cảnh quốc tế, muốn phá vụ án này, diệt trừ thế lực của Bird, là có khả năng.”
“Cậu xem không ít phim nhỉ?”
Lam Diệu Dương: “… Tôi còn đầu tư không ít a. Còn nhận được giải thưởng.”
Bonnie: “…” Phương thức tranh luận này.
Lam Diệu Dương không cam lòng yếu thế nhìn ông.
Bonnie nói: “Anh hùng trong phim và thực tế không giống nhau.”
Lam Diệu Dương còn muốn nói gì đó nhưng bị Bonnie giành trước: “Tôi làm anh hùng đã thật lâu, tôi gặp qua nhiều hiểm cảnh, lên chiến trường còn nhiều hơn so với cậu đầu tư kịch bản. Số lần tôi chết qua có lẽ còn nhiều hơn so với cậu nhận giải thưởng. Tôi muốn đổi một cuộc sống, tôi cũng có người phải quan tâm.”
Lam Diệu Dương nhất thời cứng họng.
“Đưa di động của cậu cho tôi.”
Lam Diệu Dương đưa di động cho ông, Bonnie kết nối di động của anh với máy tính của ông, nói với anh: “Tôi cài cho cậu một ứng dụng phản truy tung, như vậy lúc cậu gặp tôi không cần tắt máy lấy sim ra.”
“Tôi làm thế nào tìm được ông?”
“Nghê Lam biết chỗ tìm tôi.”
Lam Diệu Dương có chút dỗi: “Cô ấy mất trí rồi.”