Âu Dương Duệ lập tức lấy điện thoại ra, lúc này mới nhớ tới di động của anh đã tắt máy.

“Đừng ở chỗ này.” Bonnie nói: “Cậu đi làm việc của cậu. Chuyện phía sau tôi sẽ nói rõ ràng với Lam Diệu Dương.”

Âu Dương Duệ hỏi: “Nếu muốn tìm ông…”

“Không cần tìm tôi, cậu cũng không có gặp qua tôi.”

Âu Dương Duệ ngừng một hồi, nhìn thoáng qua Lam Diệu Dương. Lam Diệu Dương lấy băng đạn ra trả lại cho anh. Âu Dương Duệ tiếp nhận, khẽ gật đầu: “Được, tôi chưa từng gặp ông.”

Âu Dương Duệ chạy vội ra ngoài, leo lên xe mình, rất nhanh chạy khỏi nơi này, chạy đến chỗ cách chỗ anh và Lam Diệu Dương dùng cơm không xa, anh gắn thẻ sim vào, một lần nữa mở máy, gọi cho Lưu Tống. Anh hỏi: “Chuyện nội gián thế nào rồi?”

Lưu Tống nói: “Tôi ở trong cục thành phố các cậu rồi, lão Tăng bọn họ ở chỗ này tra vân tay điện thoại kia nhưng trên đó sạch sẽ, một vân tay cũng không lưu lại. Cũng mở không ra, cần mật khẩu khởi động máy. Từ trong camera của cục tra ra hai người khả nghi, Quách Tuấn và Bành Hoa, tần suất hai người bọn họ đi vệ sinh và ra ngoài tương đối dài. Khoảng thời gian vừa lúc cậu từ sân bay rời đi. Hai người đều nói hôm nay bị tiêu chảy.”

“Quách Tuấn.” Âu Dương Duệ nói: “Là Quách Tuấn.”

“Là do trong danh sách cậu ghi lại, khi thẻ nhớ điện thoại Lam Diệu Dương bị cướp mở, Quách Tuấn và Liêu Tân đều không ở trong cục? Dựa vào phỏng đoán của cậu như vậy thì không được.”

“Thẩm Hào nói bên các ông gọi vài cuộc điện thoại thúc giục bên vật chứng điện tử giao đồ. Cậu ta liền nói với Quách Tuấn, lúc ấy tan ca, Quách Tuấn bảo cậu ta trực tiếp đưa đồ đến chỗ các ông.”

“Chúng tôi sốt ruột nhưng không có gọi điện thoại thúc giục. Tôi vốn định phái người hôm sau qua chỗ các cậu tự tay lấy.”

“Cho nên điện thoại có khả năng là do người khác sắp xếp, như vậy Quách Tuấn liền có lý do danh chính ngôn thuận mau chóng chuyển máy tính Quan Phàn tới chỗ các ông.”

“Ừm.” Mục đích bọn họ gấp gáp chuyển máy tính đến tỉnh hiện tại đã rõ ràng, qua tay càng nhiều người, qua nhiều chỗ, như thế lại càng dễ dàng che giấu chuyện ai là người nhập sai mật khẩu lần ba. Hiềm nghi nội gián liền chuyển tới phía tỉnh.

“Điều này cũng dựa vào suy đoán.” Lưu Tống nói: “Còn có cái khác không?”

Trong lời nói của Lưu Tống có ám chỉ, Âu Dương Duệ vô cớ biến mất một đoạn thời gian, xuất hiện lại đột nhiên hỏi tiến triển vụ nội gián, sau đó báo ra tên, trong khoảng thời gian này đi đâu làm gì rồi?

Âu Dương Duệ há miệng thở dốc lại ngậm lại. Anh chưa gặp qua Alex.

Âu Dương Duệ nói: “Ông chờ tôi một chút, tôi hỏi trước đã.”

“Cái gì?” Lưu Tống hỏi, nhưng Âu Dương Duệ cúp điện thoại rồi.

Âu Dương Duệ gọi cho Liêu Đông. Liêu Đông nói đêm đó quả thật có người gọi qua hỏi về chuyện điện thoại của Liêu Tân. Ông kiểm tra lịch sử cuộc gọi: “Không sai, là dãy số trong cục các anh.” Dãy số này Liêu Đông quá rõ, lúc trước ông lo Liêu Tân không nguyện nhận điện thoại của mình, thường gọi vào dãy số riêng của cục.

Âu Dương Duệ hỏi đối phương cụ thể nói thế nào, sau đó anh báo cho Lưu Tống, bảo Lưu Tống sắp xếp Quách Tuấn và Bành Hoa thu âm lại đoạn tra hỏi theo lời Liêu Đông nói, anh muốn Liêu Đông nhận diện giọng nói.

“Nếu không phải ông ta tự mình gọi điện thì sao?”

“Vậy thì có sao, tâm lý chiến.”

Lưu Tống đã hiểu.

Một lát sau, Lưu Tống gọi điện cho Âu Dương Duệ: “Không cần nhận diện giọng nói, chính là Quách Tuấn. Bành Hoa một hơi đọc xong, đến Quách Tuấn sắc mặt ông ta liền thay đổi, nói chuyện còn nói lắp.”

Rốt cuộc a, Âu Dương Duệ thở phào một hơi.

“Tôi bắt người rồi.” Lưu Tống nói: “Cậu xong việc trở về cục đi.”

Âu Dương Duệ cúp điện thoại lại gọi cho Lam Diệu Dương, nhưng di động Lam Diệu Dương vẫn tắt máy. Âu Dương Duệ nghĩ ngợi, gửi tin nhắn cho Lam Diệu Dương, nói anh về cục, sẽ nói với Lưu Tống chuyện để Lam Diệu Dương và Nghê Lam gặp mặt. Anh bảo Lam Diệu Dương đừng tìm anh.

Lam Diệu Dương bên này còn đang nói chuyện với Bonnie.

Bonnie hỏi anh: “Nghê Lam chỉ có laptop này thôi sao?”

“Còn có một cái ở cục cảnh sát, chính là cái bị nhập sai ba lần mật khẩu kia.”

“Hẳn là còn cái khác.”

Lam Diệu Dương mạnh miệng nói: “Vậy thì phải hỏi Nghê Lam rồi.”

Bonnie không có biểu tình gì liếc anh một cái: “Được rồi, chờ cậu và Nghê Lam nói xong lại nói.”

Lam Diệu Dương bồn chồn trong lòng, anh luôn cảm thấy Alex này dường như đoán được Nghê Lam có khả năng khôi phục trí nhớ rồi.

“Ông có muốn biết về bệnh tình của Nghê Lam không?” Lam Diệu Dương hỏi.

Bonnie vẻ mặt không sao cả: “Cô ấy không phải vui vẻ sao? Còn có thể lên tiết mục khi dễ bạn nhỏ.”

Lam Diệu Dương: “..” Tuy là cấp trên của Nghê Lam nhưng không quan tâm Nghê Lam thế này thật sự làm cho người ta khó chịu. Lam Lam nhà anh thật sự là một cô nhóc đáng thương, cha không yêu cấp trên không đau lòng. Không sao, còn có anh.

Lam Diệu Dương lại hỏi: “Chuyện cho Nghê Lam thoát tội ông muốn sắp xếp cái gì trước, có cái gì có thể giúp ông sao?”

“Cậu không giúp được tôi. Tôi chỉ cần chút thời gian. Đồ đạc của Nghê Lam ở chỗ cậu sao?”

Lam Diệu Dương cảnh giác, anh biết Alex nói chính là giấy chứng minh khác của Nghê Lam. Căn hộ của cô cảnh sát đã lục soát qua, cảnh sát không phát hiện, vậy thì chứng tỏ để ở chỗ khác.

“Tôi không rõ ràng lắm, cái này phải hỏi Nghê Lam.” Lam Diệu Dương thầm cảm thấy nặng nề, Alex nói vậy là có ý gì chứ? Ông muốn dẫn Nghê Lam rời đi sao? Bởi vì thân phận ông mẫn cảm, liên đới ảnh hưởng tới Nghê Lam, cho nên một khi Nghê Lam có thể thuận lợi thoát tội, ông liền muốn dẫn Nghê Lam cao chạy xa bay giấu đi sao?

Mẹ Nghê Lam vì sao lại chết? Nghê Lam có phải cũng nằm trong danh sách săn giết trên dark web? Là Paul và Tần Viễn sao?

“Vì sao không nhân cơ hội này hợp tác với cảnh sát bắt Tần Viễn và Paul?” Lam Diệu Dương hỏi.

“Hình cảnh quốc tế muốn bắt Paul đã lâu rồi.”

“Lần này khác.”

“Khác chỗ nào?”

“Lần này ở Trung Quốc, lần này có Tần Viễn.”

“Sau đó?” Biểu tình Bonnie nhàn nhạt, giống như kiên nhẫn tán dóc với cậu bạn nhỏ mà không phải nói chuyện sống chết truy lùng bắt tội phạm vậy.

“Âu Dương Duệ vừa rồi đã phân tích, Tần Viễn có nhược điểm.”

“Nhân cách phản xã hội khiến cho anh ta không áy náy, không có cảm tình, không có biên giới đạo đức, đây là nhược điểm?”

“Anh ta ở nước ngoài đã nhiều năm, phạm trọng tội, muốn thoả mãn ham muốn giết người của anh ta, nước ngoài không được sao? Anh ta khẳng định vì có chấp niệm gì đó mới trở về.” Lam Diệu Dương dùng hết tất cả kịch bản hình sự trinh sát trinh thám anh đã duyệt qua cố gắng bịa đặt: “Anh ta có chấp niệm, liền có nhược điểm. Quan Phàn và Nghê Lam khẳng định đã tra ra được điểm cực kỳ mấu chốt nhưng Quan Phàn bị Tần Viễn phát hiện, cho nên Tần Viễn hạ độc thủ với Quan Phàn, Nghê Lam muốn cứu cô ấy, lúc này mới gặp chuyện không may. Hiện tại lại có cảnh sát nhúng tay vào, cũng tóm được nội gián, tiến triển vô cùng lớn rồi. Lại thêm ông nữa, thêm hình cảnh quốc tế, muốn phá vụ án này, diệt trừ thế lực của Bird, là có khả năng.”

“Cậu xem không ít phim nhỉ?”

Lam Diệu Dương: “… Tôi còn đầu tư không ít a. Còn nhận được giải thưởng.”

Bonnie: “…” Phương thức tranh luận này.

Lam Diệu Dương không cam lòng yếu thế nhìn ông.

Bonnie nói: “Anh hùng trong phim và thực tế không giống nhau.”

Lam Diệu Dương còn muốn nói gì đó nhưng bị Bonnie giành trước: “Tôi làm anh hùng đã thật lâu, tôi gặp qua nhiều hiểm cảnh, lên chiến trường còn nhiều hơn so với cậu đầu tư kịch bản. Số lần tôi chết qua có lẽ còn nhiều hơn so với cậu nhận giải thưởng. Tôi muốn đổi một cuộc sống, tôi cũng có người phải quan tâm.”

Lam Diệu Dương nhất thời cứng họng.

“Đưa di động của cậu cho tôi.”

Lam Diệu Dương đưa di động cho ông, Bonnie kết nối di động của anh với máy tính của ông, nói với anh: “Tôi cài cho cậu một ứng dụng phản truy tung, như vậy lúc cậu gặp tôi không cần tắt máy lấy sim ra.”

“Tôi làm thế nào tìm được ông?”

“Nghê Lam biết chỗ tìm tôi.”

Lam Diệu Dương có chút dỗi: “Cô ấy mất trí rồi.”



Bonnie nhìn anh: “Vậy cậu thiết lập hướng dẫn GPS xe cậu tới quán trà này, tôi nhìn thấy sẽ gọi điện cho cậu.”

Bonnie giúp Lam Diệu Dương chạy thử điện thoại xong, bảo anh cài lại sim, sau khi khởi động kiểm tra không có vấn đề, ông đóng máy tính thu dọn đồ. “Lúc cậu gặp Nghê Lam cứ nói muốn mời một giám sát viên máy tính phụ trách xem xét thiết bị an ninh, cậu phỏng vấn một người tên Trần Thế Kiệt, cảm thấy ông ta rất thích hợp.”

Lam Diệu Dương hỏi: “Đây là tên tiếng Trung của ông sao?”

“Đây là ám hiệu Nghê Lam sẽ biết.” Bonnie cầm lấy túi của ông, chuẩn bị đi. “Tranh thủ thời gian bảo Âu Dương Duệ nhanh chóng sắp xếp cho cậu gặp cô ấy. Cô ấy nghe được cái tên này, nếu khôi phục trí nhớ, các cậu vẫn có thời gian dùng manh mối trong đầu cô ấy phá vụ án của các cậu. Nếu cô ấy không nhớ vậy là các cậu xui xẻo. Tóm lại phía bên tôi sau khi sắp xếp xong sẽ dẫn cô ấy đi.”

“Cô ấy không nhớ rõ ông làm sao có thể đi theo ông?”

“Tôi có biện pháp của tôi.”

Lam Diệu Dương: “…”

Bonnie không để ý tới anh, xoay người bỏ đi. Lúc ông đi đến cửa phòng, Lam Diệu Dương bỗng nhiên nói: “Không phải vụ án của tôi, là vụ án của Nghê Lam.”

Bonnie dừng bước.

Lam Diệu Dương nói: “Là Nghê Lam quyết định trở về tham gia vụ án này, cô ấy quyết định trợ giúp Quan Phàn, là ý nguyện của cô ấy. Cô ấy truy tra Bird, đến Paris muốn cứu người, cô ấy muốn bắt Paul, cô ấy rất dũng cảm. Ông hiện tại mới xuất hiện chứng minh ông cũng không có tham dự, cũng không trợ giúp cô ấy. Ông lại dựa vào cái gì trước khi cô ấy làm xong chuyện này dẫn cô ấy đi. Cô ấy sẽ không đi.”

Bonnie xoay người nhìn Lam Diệu Dương.

“Thân ông trải qua trăm trận chiến, ghét làm anh hùng, đó là chuyện của ông. Nghê Lam có suy nghĩ của riêng cô ấy. Ông muốn ẩn cư nơi núi rừng rời khỏi giang hồ thì vì sao lại huấn luyện Nghê Lam, vì sao muốn dẫn cô ấy đi đến chỗ nguy hiểm như Somalia vậy. Ông có phải muốn nói có một số chuyện thân bất do kỷ, nhưng mắc mớ gì đến Nghê Lam. Cô ấy không hưởng thụ qua cuộc sống mà một cô gái trẻ nên có, cô ấy còn trẻ như vậy, chẳng lẽ tuổi già còn phải mai danh ẩn tích thay đổi thân phận sống khổ sở qua ngày? Đó không phải cuộc sống mà cô ấy muốn.”

Bonnie lẳng lặng nhìn Lam Diệu Dương, hỏi anh: “Cậu cho rằng Nghê Lam muốn cuộc sống thế nào?”

“Cô ấy cũng mong chờ được người tôn kính, cô ấy cũng muốn có bạn bè. Cô ấy thích váy đẹp, cô ấy còn thích đội vương miện công chúa trên đầu, cô ấy muốn giống các cô gái khác vui vẻ tự do. Mấy thứ này ở đây cô ấy đều có được.” Lam Diệu Dương dừng một chút, “Cô ấy còn có tôi. Cô ấy sẽ không bỏ tôi lại mà rời đi.”

Bonnie không có biểu cảm gì, chăm chú nhìn Lam Diệu Dương một lúc, sau đó thờ ơ nói: “Vậy cậu thử xem xem.”

Bonnie xoay người bước đi, Lam Diệu Dương trừng mắt nhìn cửa phòng, kìm nén một bụng tức, giọng điệu ‘thử xem xem’ kia của Alex giống như coi thường anh vậy. Lam Diệu Dương mạnh mẽ nhảy dựng lên, vung quả đấm về phía cửa: “Thử thì thử!”

Lam Diệu Dương nổi giận một hồi, mở di động lên xem, phát hiện vậy mà nhận được không ít tin nhắn. Có công việc, có Âu Dương Duệ, còn có Lý Mộc.

Lam Diệu Dương trước gọi cho Lý Mộc.

Lý Mộc nói: “Tôi đã hỏi rồi, ngày 9 tháng 9 đó Nghê Lam tới Phong Phạm sớm hai tiếng. Cô ấy trước bị La Văn Tĩnh gọi vào văn phòng quở trách một trận, về sau ở khu công cộng nhàm chán lướt điện thoại, sau đó cô ấy đi lên khu văn phòng trên lầu.”

Lam Diệu Dương đã đến Phong Phạm, anh biết trên lầu có văn phòng gì. Phòng làm việc Khương Thành chiếm hơn nửa không gian, sau đó là văn phòng Đỗ Lợi Quần, còn có phòng khai thác điện ảnh và truyền hình.

“Người cung cấp tin kia nói, sau đó bọn họ đều đồn Nghê Lam có thể muốn ôm đùi Khương Thành, chạy lên lầu muốn nịnh bợ người đại diện Đàm Tuấn của Khương Thành. Bởi vì lúc ấy Khương Thành và Thôi Canh bọn họ đều ở đoàn làm phim, văn phòng trên lầu đều là nhân viên cấp thấp, còn có Đàm Tuấn.”

“Tình huống Đàm Tuấn thế nào?” Lam Diệu Dương hỏi.

Lý Mộc nói: “Đàm Tuấn gõ chữ bằng một ngón tay, tôi cảm thấy không phải anh ta.”

“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, tiếng Anh của Đàm Tuấn rất tệ.” Đã từng có hoạt động thảm đỏ ở nước ngoài, Đàm Tuấn quả thực nắm chặt tay phiên dịch viên không buông. Lam Diệu Dương sực nhớ: “Đỗ Lợi Quần thì sao?”

“Ngày đó Đỗ Lợi Quần không ở đó.” Lý Mộc nói: “Tóm lại tình huống tôi hỏi được chính là Nghê Lam chạy lên lầu chơi, cụ thể làm gì người cung cấp thông tin không rõ ràng lắm, sau đó tới giờ Nghê Lam đi xuống. Hồng Lôi còn dạy dỗ cô ấy nói cô ấy chạy loạn, không kịp trang điểm.”

“Được. Tôi biết rồi.” Lam Diệu Dương cúp điện thoại, lại gọi cho Âu Dương Duệ. Âu Dương Duệ bảo anh đến cục thành phố hội hợp.

Lam Diệu Dương nhanh chóng rời đi.

Âu Dương Duệ và đám người Lưu Tống đang toàn lực thẩm vấn Quách Tuấn, nhưng Quách Tuấn khăng khăng phủ nhận ông không biết gì hết. Ông nói di động không phải của ông, ông không biết mật khẩu khởi động, ông cũng phủ nhận chuyện làm nội gián. Ông nói quả thật ông có gọi điện thoại cho Liêu Đông, bởi vì ông từng thấy qua Liêu Tân có hai chiếc điện thoại, việc này phù hợp với trách nhiệm, ông tiến hành xác nhận lại với người nhà Liêu Tân, đây là vì công việc. Về sau người nhà nói không thấy điện thoại này, ông cũng không liệt kê trong danh sách vật chứng chờ điều tra.

Cạy không ra miệng ông, Âu Dương Duệ và Lưu Tống đều có chút sốt ruột. Nếu Quách Tuấn mất liên lạc trong thời gian dài, chỉ sợ người liên lạc bên kia nghi ngờ rồi.

Lúc này kỹ thuật viên phá giải mật khẩu điện thoại, cũng làm tốt công tác chuẩn bị theo dõi kết nối, sau đó đăng nhập vào.

“Tìm ứng dụng, dùng thân phận của ông ta liên lạc.”

Trong di động quả nhiên có ứng dụng kia, nhưng lúc kỹ thuật viên đăng nhập vào, ứng dụng kia trống rỗng, không có người liên lạc, không có lịch sử trò chuyện.

“Đợi chút, khoan tắt máy.” Lưu Tống nói.

Nhưng không còn kịp rồi, điện thoại đột nhiên tắt máy, sau đó màn hình đen thui.

“Mẹ kiếp.” Âu Dương Duệ đột nhiên hiểu ra Alex nói Paul sẽ không cho bọn họ cơ hội theo dõi là có ý gì, Quách Tuấn thành đồ bỏ đi. May mắn trước tóm được rồi.

Âu Dương Duệ chạy ra khỏi phòng phân tích vật chứng điện tử, hỏi Lam Diệu Dương: “Anh có gì muốn nói với tôi?”

“Khi nào thì tôi có thể gặp Nghê Lam?”

Âu Dương Duệ quả thực muốn lắc vai Lam Diệu Dương: “Anh có đầu mối mới sao?” Alex kia còn nhắn nhủ cái gì?

“À..” Lam Diệu Dương đã hiểu, nhưng Alex thực không nói gì, còn không bằng tác dụng của anh ở bên này. Lam Diệu Dương nói: “Tôi tra được ngày 9 tháng 9 trước khi dự tiệc Nghê Lam làm gì rồi.”

Lam Diệu Dương kể lại tình huống.

Âu Dương Duệ và Lưu Tống liếc nhau, Âu Dương Duệ kêu lên: “Nhanh, đi bắt La Văn Tĩnh.”

“Có chứng cứ gì?”

“Không có chứng cứ, bảo vệ cô ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play