Trong cục cảnh sát, Âu Dương Duệ ngồi ở chỗ của Quan Phàn, thẫn thờ cầm trong tay một khung ảnh cô đặt trên bàn.
Trong ảnh chụp, Quan Phàn vô cùng phấn chấn, tràn đầy tự tin, cô mặc đồ huấn luyện, tay cầm súng cùng với tám đồng đội khác màu da đến từ các quốc gia khác nhau cùng giơ ngón tay cái lên, cười vô cùng rực rỡ.
Đây là ảnh chụp cô ba năm trước khi cô còn ở đội đặc công đi Mỹ tham gia khoá huấn luyện liên hợp chống khủng bố. Trong ảnh có ba nữ, nhưng Quan Phàn lại rực rỡ lóa mắt nhất.
Âu Dương Duệ vừa mới nói chuyện điện thoại với bệnh viện xong, bác sĩ nói sức khỏe của Quan Phàn đã ổn định, hôm nay đã có thể chuyển đến phòng bệnh phổ thông nhưng trước mắt vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Âu Dương Duệ sa sầm mặt, trong lòng như đè nén một tảng đá lớn.
Ngày 9 tháng 9, anh hẹn cô ăn tối, cô nói cô muốn tăng ca, mà anh lại không kiên trì. Không nghĩ đến lúc quay đầu lại, thiếu chút nữa đã là vĩnh biệt.
Một năm này cô sống rất vất vả, anh lại không giúp được cô. Nghỉ ngơi, bầu bạn, đều không có tác dụng với cô. Huống hồ vụ án anh phụ trách cứ tăng từng cái một, anh cũng không có thời gian bầu bạn thực sự với cô.
Chỉ có sự thật mới là thuốc giải của cô. Nhưng chứng cứ cùng pháp luật quyết định chân tướng, cô lại không chấp nhận.
Ngày 29 tháng 9 năm trước, cô bạn thân thiết từ nhỏ với Quan Phàn – Tôn Tịnh nhảy lầu tự sát vì tình. Cô để lại di thư trên máy tính, chỉ đơn giản viết mấy chữ: ‘Cha mẹ, xin lỗi, là con quá ngu ngốc.’
Bạn trai Tôn Tịnh là lập trình viên, tên Trần Viêm, tình cờ gặp cô mấy lần, rất có duyên, sở thích quan điểm sống rất giống nhau, quan tâm hợp ý, tích cách tương đồng. Tôn Tịnh rất nhanh rơi sâu vào trong lưới tình. Cô cực kỳ có lòng tin với mối tình này, đã từng nói với cha mẹ và Quan Phàn đây là bạch mã hoàng tử của mình.
Thứ hai, ngày 25 tháng 9, Tôn Tịnh xin nghỉ phép, cô quyết định đến nhà bạn trai nấu cơm cho anh, tạo bất ngờ. Đâu ngờ rằng sau khi cô trở về tâm tình không ổn, vốn đã hẹn hôm sau sẽ đến nhà cha mẹ ăn cơm nhưng cũng không đi.
Ngày 27, cha mẹ gặn hỏi Tôn Tịnh mới khóc lóc nói bạn trai Trần Viêm không phải là người mà cô từng nghĩ, là cô quá ngu ngốc rồi. Từ lời nói và thái độ của Tôn Tịnh, cha mẹ nghĩ rằng Trần Viêm lừa gạt tình cảm Tôn Tịnh, gian díu bị bắt gặp tại trận. Tôn Tịnh chỉ khóc suốt không có phủ nhận.
Cha mẹ của Tôn Tịnh đều là giáo viên, tính tình trung thực, cũng làm không được chuyện tới nhà đánh người đàn ông kia một trận trút giận cho con gái, thế là chỉ kịp thời khuyên nhủ, nhanh chóng chia tay. Tôn Tịnh gật đầu nghe theo.
Hai ông bà vì muốn khuyên nhủ con gái nên bầu bạn với cô hai ngày, ngày 28 cả nhà quyết định lễ Quốc Khánh đi du lịch một chuyến, còn lên mạng mua vé xong xuôi.
Nhưng ngay ngày 29, lúc nửa đêm Tôn Tịnh nhảy từ lầu 17 xuống, tan xương nát thịt. Máy tính của cô phát bản nhạc tình ca, hiển thị ảnh chụp chung giữa cô và bạn trai, sổ nhật ký mở ra, bên trên có ghi câu nói đơn giản đó.
Rạng sáng thi thể của Tôn Tịnh được bảo vệ chung cư phát hiện.
Cảnh sát, cha Tôn mẹ Tôn, Quan Phàn, tất cả đều chạy tới.
Không có dấu hiệu người ngoài đột nhập vào phòng, không có vết tích giãy giụa đối kháng. Vì có người bạn thân làm cảnh sát là Quan Phàn ở đây, một vụ án tự sát rõ ràng như vậy, đồn công án theo tiêu chuẩn mư sát tới điều tra vô cùng nghiêm ngặt.
Từ camera của chung cư, trong phòng ngoài phòng của Tôn Tịnh, trên đất dưới đất, thậm chí dấu vân tay, dấu chân đều được điều tra một lượt, thẩm vấn bạn bè hàng xóm, vặn hỏi bạn trai Trần Viêm, v.v, cũng không tra ra vấn đề gì.
Cách nói của Trần Viêm cũng giống như suy đoán của cha mẹ Tôn Tịnh trước đó. Thì ra ngày 24 tháng 9 Trần Viêm uống rượu ở một quán bar gần chung cư, sau đó say xỉn dẫn một người phụ nữ về nhà qua đêm, hôm sau không đi làm.
Thời điểm Tôn Tịnh tới người kia đã đi rồi, nhưng trong nhà Trần Viêm không thu dọn, trên giường ghế sofa lộn xộn, còn có vỏ bao cao su ném trên nền nhà, nhìn một cái đã biết Trần Viêm vui chơi với người ta. Vì thế Tôn Tịnh và Trần Viêm cãi nhau một trận rồi chia tay, cho anh vào trong danh sách đen.
Từ hôm đó Trần Viêm đã không liên lạc với Tôn Tịnh, không gặp cô, cho đến khi cảnh sát đến nhà nói Tôn Tịnh chết rồi.
Toàn bộ chứng cứ xem qua đều là tâm lý Tôn Tịnh không cách nào chấp nhận được sự thật bạn trai phản bội cô, nhất thời nghĩ quẩn trong lòng mà nhảy lầu.
Chỉ có Quan Phàn là đưa ra ý kiến khác. Cô xem máy tính của Tôn Tịnh ở hiện trường, di thư trên file.txt mở trên màn hình, dấu gõ chữ vẫn còn nhấp nháy ở trên.
Quan Phàn nói Tôn Tịnh đánh máy theo Chú âm, còn lá thư này lại gõ theo pinyin ghép vần. Hơn nữa cô nghi ngờ bản lưu trên máy này của Tôn Tịnh bị xóa đi một ít.
Nhưng nghi vấn này không được mọi người ủng hộ, ngoại trừ cha mẹ Tôn Tịnh.
Người dùng Chú âm, thỉnh thoảng sẽ dùng pinyin ghép vần, lúc tâm tình không vui sẽ lười đổi cách đánh chữ, cho nên chỉ đánh thẳng một câu đơn giản, như vậy cũng có thể giải thích được. Hơn nữa chỉ là một cách đánh máy, chẳng lẽ lại bác bỏ mấy dấu vết giám định, chứng cứ giám sát khác sao?
Nhưng cha mẹ Tôn Tịnh vì phán đoán này của Quan Phàn, thế là cũng đưa ra quan điểm của mình, bọn họ cảm thấy con gái đã dịu lại rồi, còn muốn đi du lịch cùng họ, không thể nào đột nhiên tự sát. Bọn họ yêu cầu làm giám định pháp y.
Thế là cảnh sát làm giám định pháp y cho Tôn Tịnh.
Kết quả kiểm tra thi thể, không trúng độc, không dùng thuốc, không có dấu hiệu bị xâm phạm, chính là tự sát.
Cha mẹ Tôn Tịnh chưa từ bỏ ý định, bọn họ giao máy tính của Tôn Tịnh cho Quan Phàn phân tích, hi vọng tìm ra được manh mối.
Quan Phàn mang máy tính về cục cảnh sát, dùng thiết bị cùng phần mềm giám định phân tích trong cục, không tìm ra được dấu vết bị xóa, hơn nữa câu cô nói là gõ chữ bằng pinyin, sau khi nghiệm tra lại thì rõ ràng là dùng Chú âm.
Chiếc máy tính vật chứng này là Quan Phàn tự mình làm phân tích, kết quả như vậy giống như là tự tát vào mặt mình. Giải thích hợp lý duy nhất chính là Quan Phàn quá xúc động ở hiện trường Tôn Tịnh tự sát, lại không dùng phần mềm phân tích, chỉ dựa vào phán đoán đơn giản của bản thân, đoán sai rồi.
Cái chết của Tôn Tịnh cuối cùng bị phán định là tự sát.
Quan Phàn không chấp nhận. Cô nói sau khi lấy máy tính của Tôn Tịnh, cô có vụ án phải ra ngoài, cách chín tiếng sau mới làm phân tích chứng cứ máy tính của Tôn Tịnh. Trong chín tiếng này có người đã động vào máy tính này.
Lời này nói ra liền đả thương người.
Bởi vì cái chết của Tôn Tịnh không có chứng cứ giết người, cho nên không thể lập án, việc này cũng không phải đội hình sự bọn họ phụ trách. Quan Phàn nhận máy tính từ cha mẹ Tôn Tịnh, tự điều tra riêng.
Người ra vào phòng làm việc hôm đó đều là đồng nghiệp của cô, không có chút quan hệ nào với Tôn Tịnh. Ý kiến này của Quan Phàn là phát tiết cảm xúc cùng ngờ vực vô duyên vô cớ không có căn cứ, khiến các đồng nghiệp không vui.
Âu Dương Duệ vì thế cũng phê bình Quan Phàn, tìm cô nói chuyện riêng, khuyên nhủ cô.
Nhưng không giải được khúc mắc của Quan Phàn.
“Em không làm sai, máy tính này chắc chắn bị người động tay chân.”
“Được rồi, coi như là bị người ta động qua. Nó nằm trong tay cha mẹ Tôn Tịnh mấy ngày, cũng có khả năng …”
“Không thể nào. Hai bác biết đây là đồ có thể tìm ra điều khả nghi nên bảo quản rất kỹ. Lúc có kết quả nghiệm thi, máy tính này trở thành đầu mối duy nhất nên hai bác mới giao cho em, để em đem về phân tích.”
Kết quả lại xảy ra vấn đề trong cục cảnh sát này.
Cho tới bây giờ Âu Dương Duệ vẫn nhớ rõ ràng sắc mặt cô lúc đó, phẫn nộ cùng không cam tâm.
Không có chứng cứ gì, chỉ có thể đặt hi vọng vào phương pháp đánh chữ không chút sức thuyết phục này, cuối cùng còn bị chứng thực là bản thân sai rồi, tâm tình này, Âu Dương Duệ có thể hiểu được.
Hiện tại anh cũng có tâm tình như vậy.
Không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh Quan Phàn bị mưu hại, nhưng anh lại cực kỳ tin tưởng.
“Đội trưởng.” Liêu Tân lên tiếng gọi, ngắt ngang hồi ức của Âu Dương Duệ.
“Cục trưởng Viên tìm anh.” Liêu Tân nói.
Âu Dương Duệ đáp lời, đặt bức ảnh trở lại bàn Quan Phàn.
Trong trường quay ‘Bằng chứng im lặng’, bầu không khí sượng sùng.
Sau đó có một người bật cười, là Lam Diệu Dương.
Nghê Lam đề nghị làm lại một lần nữa, cam đoan lúc này sẽ chết thật ngoan. Nhưng vẻ mặt Phan Kính nhìn cô quái lạ, cũng không trả lời. Cô liền nhìn về phía đạo diễn, kết quả đạo diễn cũng không nói gì, cô chỉ thấy Lam Diệu Dương cười.
Cười cái gì mà cười, cười đẹp đến như vậy? Nghê Lam nhếch môi.
Lam Diệu Dương lại càng cười to hơn nữa, sau đó anh quay sang Lã Bác Văn nói gì đó, Lã Bác Văn gật đầu.
Lúc này Thiệu Gia Kỳ rốt cuộc phản ứng kịp, không đợi đạo diễn lên tiếng, cô hét lớn một tiếng: “Nghê Lam! Em xuống đây cho chị!”
Thái độ Thiệu Gia Kỳ thật hung dữ nhưng cũng là giải vây cho Nghê Lam.
Sự chú ý của mọi người đều chuyển sang Thiệu Gia Kỳ, Thiệu Gia Kỳ cũng mặc kệ, cô chống nạnh, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Nghê Lam.
Nghê Lam nhảy xuống dưới, đứng trước mặt Thiệu Gia Kỳ.
Thiệu Gia Kỳ bắt đầu lớn tiếng mắng cô: “Em nói xem em được tích sự gì? Làm gì cũng không xong. Quay một cảnh đơn giản như vậy cũng không được. Giả chết khó lắm sao? Phan Kính bắn em một phát, em té thẳng xuống đất, vậy không được sao? Trong đầu toàn nghĩ đâu đâu không! Lời bác sĩ dặn em có nhớ không vậy? Thuốc hôm nay uống chưa? Bị bệnh không phải lý do, đầu bị thương cũng không được viện cớ. Thời gian của mọi người bị em chậm trễ rồi em có biết không!”
“Kêu em làm cái gì cũng làm không xong.” Thiệu Gia Kỳ tiếp tục diễn, “Ngốc chết đi được. Đầu bị đập như vậy càng ngốc hơn, còn gặp rắc rối. Đi! Xin lỗi đạo diễn, xin lỗi Phan Kính, quay lại lần nữa, lần này quay cho tốt vào, tập trung vào. Nghe không?”
Nghê Lam nghe theo, quay đầu tìm phó đạo diễn và Phan Kính.
Phan Kính có hơi lúng túng, cô nàng này bị mắng trước mặt mọi người như vậy cũng thật đáng thương, còn muốn xin lỗi gì chứ, anh khoát tay: “Không sao, không sao. Quay phim như vậy là bình thường, không sao hết.”
Lam Diệu Dương bên kia nhìn chằm chằm Thiệu Gia Kỳ, quay đầu nói gì với đạo diễn. Lúc Nghê Lam nhìn sang anh đã nói xong rồi. Anh liếc mắt nhìn Nghê Lam, sau đó kéo chị gái lên, đạo diễn cũng đứng lên, bắt tay với bọn họ. Nhìn qua bộ dạng chị em nhà họ Lam như muốn rời đi.
Nghê Lam mừng rỡ.
Không lâu sau, chị em nhà họ Lam đi thật.
“Hí.” Lúc này Nghê Lam cao hứng, cô ghé sát người Thiệu Gia Kỳ nói nhỏ: “Chị Gia Kỳ, chị diễn hay thật, đừng làm người đại diện nữa, vào nghề đi.”
Thiệu Gia Kỳ hối hận vì làm người xấu, ánh mắt vừa rồi Lam Diệu Dương nhìn cô thật sự là không thể trêu vào, không thể trêu vào. “Em im miệng đi, chị không có diễn, nãy giờ đều là nói thật.”
Nghê Lam: “…”
Trên đường về, hai chị em nhà họ Lam đều im lặng.
Sắc mặt Lam Diệu Ninh rất khó coi. Cô là đến xem Nghê Lam bị vả vào mặt thế nào, kết quả là mình bị.
Cô nhìn thoáng qua Lam Diệu Dương, Lam Diệu Dương cảm nhận được ánh mắt của chị gái, quay đầu sang nhìn cô, ôn tồn nói: “Việc này dừng ở đây được không? Thật xấu hổ.”
Lam Diệu Ninh có thể nói gì chứ, chẳng lẽ nói không được? Nhưng thật sự là không phục.
“Em nói xem cô này bị gì vậy?”
“Có lẽ là có chút chống đối?” Lam Diệu Dương nói đùa.
Lam Diệu Ninh cau mày, “Chống đối cái gì, kỳ lạ, thật giống như bị bệnh. Chuyện lần trước chị tìm người điều tra cô ta, nói cô ta là bình hoa di động, mọi người ở Phong Phạm đều chờ xem kịch hay của cô ta.”
“Ai ở Phong Phạm xem trò cười của cô ấy?” Lam Diệu Dương hừ cười: “Ghen tỵ vì Khương Thành bằng lòng nâng đỡ cô ấy, hâm mộ cô ấy có gương mặt đẹp, sợ công ty dâng tài nguyên cho cô ấy sao? Cũng may cô ấy chỉ là bình hoa di động, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm đúng không?”
Lam Diệu Ninh đương nhiên cũng biết rõ một số nghệ sĩ sẽ có kiểu độ lượng và tâm tư như thế: “Video em vứt Nghê Lam ra kia có lẽ cũng khiến cho bọn họ mở champagne chúc mừng.”
Lam Diệu Dương không nói gì, Nghê Lam hôm nay và Nghê Lam xông vào phòng anh đêm đó… khó nói, có lẽ tình cảnh khác nhau, cách nhìn của anh với cô cũng khác, cho nên cảm giác cô không giống lắm.
Nhưng cho dù đêm đó hay hôm nay, đều không thể thật sự biết được, cảm giác cũng không thể nào chuẩn. Anh hoàn toàn không hiểu cô.
Lam Diệu Ninh lại nói: “Tóm lại, chị thấy cô ta rất kỳ quái, bản lĩnh lại còn như thế, không ai nói cho chị biết việc này. Em vẫn nên đề phòng chút, đừng để cô ta có cơ hội dính lấy.”
Nói đến bản lĩnh, tài xế Trần Châu nói: “Bản lĩnh của cô gái kia không phải chỉ cho ra dáng thôi đâu, rất chuyên nghiệp.”
“Chuyên nghiệp?” Lam Diệu Ninh vội hỏi
Trần Châu không chỉ là tài xế, còn là vệ sĩ. Anh đã từng là bộ đội đặc chủng, sau khi xuất ngũ thì vào tập đoàn bảo vệ Thụy Thuẫn. Thụy Thuẫn là công ty bảo vệ, an ninh có tiếng trên cả nước, ngoại trừ phát triển, kinh doanh các hệ thống, sản phẩm phần mềm an ninh thì cũng cung cấp dịch vụ mạng lưới liên lạc và báo động, camera giám sát, hệ thống an ninh trí tuệ nhân tạo, v.v. Công ty con còn có dịch vụ vệ sĩ bảo vệ cá nhân VIP.
Tòa nhà văn phòng, khách sạn, nhà riêng và các sản nghiệp khác của nhà họ Lam đều ký hợp đồng an ninh với Thụy Thuẫn. Trần Châu là một trong những vệ sĩ này, phần lớn thời gian đi theo Lam Diệu Dương, bình thường là đi theo trong các sự kiện công chúng.
Nghe thấy Lam Diệu Ninh hỏi, Trần Châu nói: “Động tác đoạt súng kia, cực kỳ chuyên nghiệp.”
Lúc ấy anh đứng sau Lam Diệu Ninh xem màn hình quay phim, “Cách thức, tốc độ, động tác nhỏ đều rất chuyên nghiệp. Cô ấy đoạt súng đồng thời đánh bại nhanh đối thủ, sau đó lại né một bước, tránh khoảng cách đối thủ đánh trả, phòng ngừa đối thủ đoạt lại súng. Tốc độ phản ứng như vậy, không nghi ngờ là ý thức cơ bắp. Chính là nói cô ấy đã luyện qua rất nhiều lần. Cô ấy chạy trốn, tư thế cuộn người như vậy, đều là từng luyện qua.”
Hai chị em nhà họ Lam đều sững sờ.
Lam Diệu Ninh nói: “Cô ta còn nhỏ tuổi, sao lại đi luyện mấy cái này?”
“Cô ấy từ Mỹ về, có lẽ đã tham gia câu lạc bộ gì đó ở Mỹ.” Lam Diệu Dương suy đoán.
Trần Châu nói: “Bên Mỹ thì thật có khả năng, có một số câu lạc bộ chiến thuật thực sự rất chuyên nghiệp.”
Lam Diệu Ninh nhíu mày: “Phong Phạm định vị chiến lược cho nghệ sỹ chắc có vấn đề, có kỹ năng này mà cũng không làm cho tới. Kiểu này giờ đang rất thiếu.”
“Có lẽ thấy hình tượng ‘đả nữ’ không được hay, nên muốn phát huy hết lợi thế gương mặt cô ấy.” Lam Diệu Dương nói.
Lam Diệu Ninh hừ một tiếng, nói đến vẻ đẹp của Nghê Lam, cô liền nghĩ tới việc Nghê Lam quấy rối em trai mình, “Vẫn là cẩn thận chút, đừng để cô ta quấn lấy. Cô ta rất nguy hiểm.”
Lam Diệu Dương không nói gì, anh nghĩ tới chính là lúc Nghê Lam bị mấy cô gái kia vây đánh, lại không cho mỗi người một cước, chỉ trốn sau cửa đọc pháp luật, rất thú vị.
Lam Diệu Dương lấy điện thoại ra, nhắn Wechat cho Cổ Hoắc: ‘Nghê Lam nói hợp tác điều tra vụ thẻ phòng, cậu trả lời cô ấy thế nào?’
Cổ Hoắc rất nhanh đã trả lời: ‘Anh không nói gì nên tôi không dám trả lời loạn.’
Lam Diệu Dương nói: ‘Cậu hỏi cô ấy thử, muốn hợp tác thế nào.’
Cổ Hoắc: ‘Được.’
Một lát sau, Cổ Hoắc gửi tới một ảnh chụp màn hình.
Nghê Lam viết chính là: ‘Sau khi bị sỉ nhục tổn thương gặp trở ngại tâm lý, không hợp tác được rồi.’
Lam Diệu Dương: …
Lại còn rất cá tính.
Âu Dương Duệ đi vào văn phòng Viên Bằng Hải.
Viên Bằng Hải năm nay năm mươi tám tuổi, nhìn già hơn tuổi thật, nửa đầu tóc bạc, nếp nhăn trên mặt cũng không ít, thân hình hơi mập, vẻ mặt luôn rất nghiêm túc.
Ông nhìn thấy Âu Dương Duệ bước vào, chỉ chỉ vào ghế sofa để anh ngồi, bản thân cũng tự mình đi ra từ sau bàn ngồi vào chiếc ghế sofa đơn.
Âu Dương Duệ chào hỏi, ngồi xuống.
Viên Bằng Hải đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã đọc báo cáo của cậu, tôi muốn nghe cậu nói tỉ mỉ một chút, sao vụ này lại có thể liên quan đến vụ 5768? Vụ án kia không phải đã kết án hơn một năm trước rồi sao, tòa án cũng đã phán xử xong.”
Vụ án 5768 mà Viên Bằng Hải nói là vụ án lừa đảo tập thể hai năm trước.
Ban đầu có một người phụ nữ tố cáo bạn trai trên mạng lừa mình tổng cộng hai mươi vạn nhân dân tệ. Cảnh sát căn cứ vào một loạt manh mối tra ra được một mạng xã hội gọi là ‘Vương quốc mị lực’ PUA. Trong cộng đồng này có hơn 300 hội viên, lấy lý do là đào tạo kỹ năng giao tiếp để tổ chức dạy có thu phí và giao lưu, ‘người bạn trai trên mạng’ của cô gái bị lừa tiền kia chính là một hội viên trong đó.
Cảnh sát phong bế trang mạng và mấy nhóm trong này, cũng tiến hành điều tra qua tất cả hội viên, quả nhiên có một bộ phận hội viên sau khi học cái gọi là ‘kỹ năng giao tiếp’ liền đi tìm mục tiêu để lừa tiền lừa sắc.
Cảnh sát an ninh mạng và cảnh sát hình sự phối hợp phá nhóm tội phạm tập thể ‘Vương quốc mị lực’ PUA này. Lại tiếp tục điều tra sâu hơn, tra ra được người đứng sau dàn dựng là Trần Viêm.
Trần Viêm này chính là bạn trai của Tôn Tịnh.
Khi đó, vụ án Tôn Tinh tự sát đã giải quyết xong, nhưng Quan Phàn không hề từ bỏ. Cô chú ý tới từng hành động của Trần Viêm. Vì vụ án mạng xã hội PUA nên Trần Viêm bị điều tra, Quan Phàn lập tức nhận được tin, cô đến hỏi tình tiết vụ án, muốn xác nhận liệu việc này có liên quan đến cái chết của Tôn Tịnh không.
Vật chứng trước mặt, Trần Viêm thừa nhận chính mình viết code cho trang web Vương quốc mị lực, nhưng hoạt động thường ngày do hai người bạn khác xử lý, nhiều lắm anh chỉ là cung cấp server, hỗ trợ kỹ thuật.
Công việc bình thường của Trần Viêm chính là quản trị mạng cho một công ty tin học, phụ trách vận hành phòng server của tòa nhà. Đồng nghiệp của anh nói còn không biết anh có công việc khác như vậy.
Cộng đồng ‘Vương quốc mị lực’ ngoài việc thu phí dạy học, còn bán thuốc trái phép, dạy hội viên làm sao tìm kiếm mục tiêu trên mạng. Hội viên trong nhóm khoe khoang chiến tích trên trang, truyền bá video phạm tội trái pháp luật.
Vụ án này liên quan đến số tiền cực lớn, vi phạm mấy điều luật. Trần Viêm và hai đồng bọn thoái thác lẫn nhau, ý đồ giảm bớt tội.
Nhưng những thứ này đều không thể liên hệ đến cái chết của Tôn Tịnh, hai đồng bọn của Trần Viêm không biết Tôn Tịnh, dù sao mục tiêu săn đuổi của bọn họ rất nhiều.
Quan Phàn phân tích máy tính của Trần Viêm và nền tảng ‘Vương quốc mị lực’, không phát hiện ra thông tin, hình ảnh và video liên quan tới việc Tôn Tịnh bị hại. Trên thực tế, tuy ‘Vương quốc mị lực’ có rất nhiều người tuyên bố quá trình và chiến tích ra tay của mình, nhưng Trần Viêm không có.
Quan Phàn chỉ phát hiện ra trong máy tính riêng của Trần Viêm có hình chụp chung với cô gái khác, trong đó có Tôn Tinh.
“Chúng tôi chia tay rồi. Mấy tội khác tôi nhận, nhưng cái chết của Tôn Tịnh không liên quan đến tôi.” Trần Viêm thề thốt mỗi ngày.
Trong văn phòng Viên Bằng Hải, Âu Dương Duệ tóm tắt lại tình tiết vụ án trước kia một lần, “Quan Phàn không tin Trần Viêm, người phụ nữ lúc Trần Viêm nói dẫn về nhà qua đêm kia, chúng tôi vẫn không tìm ra. Trần Viêm nói uống say quá không nhớ rõ mặt, chỉ nhớ tên là Lily.
Sau đó anh ta thu dọn lại phòng, không lưu lại bằng chứng nào. Nhân viên pha rượu xác nhận Trần Viêm có uống rượu, nhưng nhiều người quá, anh ta cũng không chú ý có phải Trần Viêm ở cùng một chỗ với phụ nữ không. Từ hẻm sau quán bar đến chung cư của Trần Viêm không có camera theo dõi.”
Không tra ra được gì từ Trần Viêm, Quan Phàn liền đi tra những người có liên quan đến vụ án ‘Vương quốc mị lực’. Cô tra ra trong những hội viên cấp cao chi nhiều tiền nhất, hoạt động sôi nổi nhất trên ‘Vương quốc mị lực’, có mấy người từng nhận thư mời bí mật. Trong thư này có virus, một khi nhấn vào, máy tính sẽ bị theo dõi.
Từ manh mối này Quan Phàn tra ra được một trang web kết bạn tên là ‘Sơn Lâm’. Hội viên được mời của Sơn Lâm phải qua bài xét duyệt, sau đó chỉ cần nộp đủ hội phí thì có thể được hưởng dịch vụ Sơn Lâm cung cấp: Căn cứ vào điều kiện đưa ra của hội viên, Sơn Lâm sẽ chỉ ra chiến lược tấn công mục tiêu, cũng đưa tất cả thông tin cá nhân của người được chọn, bao gồm sinh hoạt thường ngày, thông tin người nhà, tình hình tài chính, sở thích cá nhân, lịch sử bệnh án, v.v. Giúp hội viên đưa ra chiến lược tấn công cùng dịch vụ xử lý hậu quả tốt nhất.
Hội viên được mời trong ‘Vương quốc mị lực’ có hai người thông qua xét duyệt, cũng đã nộp hội phí, trở thành hội viên của Sơn Lâm. Một người tên là Hứa Chí, một người là Diệp Khải.
Quan Phàn lợi dụng ID thành viên của Hứa Chí, thông qua trình duyệt chỉ định của Sơn Lâm, đăng nhập vào.
Những trang web cần trình duyệt đặc thù mới vào được web gọi là web đen. Quan Phàn rất cảnh giác, cô đã báo cáo đầu mối, cũng nghiêm túc điều tra.
Cô phát hiện server Sơn Lâm ở nước ngoài, trên thực tế là một nhóm ‘đi săn’. Phần lớn lượng hội viên đều là ‘hội viên giả’ do chương trình lấy thông tin trên mạng tạo cho đủ số lượng, hội viên thực sự đoán chừng rất ít.
Cần giấu trong web đen, chỉ sợ thật sự là tội phạm rất nghiêm trọng, đang lúc Quan Phàn thu thập chứng cứ, muốn làm rõ Sơn Lâm rốt cuộc đang làm gì, thân phận của cô bị bại lộ, hệ thống đá cô ra, có virus phá IP ngụy trang của cô, ý định xâm nhập vào máy tính của cô.
Virus bị tường lửa của cục cảnh sát phát hiện, Quan Phàn kịp thời xử lý nhưng thân phận cảnh sát của cô đã bị lộ, Sơn Lâm biến mất.
Lúc này bên phía trại tạm giam gửi tin tới, trong lúc chuyển vào nhà giam thì Trần Viêm chạy trốn, hiện tại đã bị bắt lại. Nơi bắt anh ta là một tiệm web đen, Trần Viêm đã sử dụng qua máy tính.
Cảnh sát lục soát máy tính tìm chứng cứ, phát hiện Trần Viêm đăng nhập vào server từ xa, xóa đi chứng cứ của Sơn Lâm. Chứng cứ trước mặt, Trần Viêm nhận tội. Anh ta thừa nhận Sơn Lâm là do anh ta tạo ra, muốn kiếm được nhiều tiền hơn. Dụ dỗ người từ Vương quốc mị lực sang Sơn Lâm, nhằm tránh hai đồng bọn ở Vương quốc mị lực, kiếm tiền riêng.
Mấy người hội viên gì đó của Sơn Lâm cũng dùng thủ đoạn lừa tiền, cách thức cũng giống như Vương quốc mị lực. Anh ta chọn ra mấy người có tiền mà ngu ngốc từ trong Vương quốc mị lực, coi tiền như rác, tiếp tục rút mỡ trên người bọn họ mà thôi.
Cảnh sát điều tra tài khoản nhận tiền của Trần Viêm, thu nhập giống với những gì anh ta nói. Lời khai của anh ta về Sơn Lâm giống như những gì Quan Phàn tra ra được.
Nhưng từ đầu đến cuối Quan Phàn vẫn cho rằng chuyện không đơn giản như vậy. Nếu Trần Viêm có thể chạy trốn, vì sao lại dễ dàng bị bắt lại như vậy, vì sao để lại chứng cứ giữa anh ta và Sơn Lâm, lúc tra Vương quốc mị lực, anh ta cũng không liều mạng xóa đi chứng cứ như vậy.
Trần Viêm nói Vương quốc mị lực dính líu tới quá nhiều người, anh ta không xóa hết được, nhưng Sơn Lâm là do một mình anh ta làm, xử lý số liệu tương dối dễ. Anh ta nghĩ bớt bị phát hiện cái nào thì hay cái đó, không ngờ tới cảnh sát lại điều tra ra.
Đến đây, tất cả các manh mối đều sáng tỏ, việc phạm tội rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực.
Chỉ một lần đã phá được một tập đoàn tội phạm hơn mấy chục người, thuận lợi kết an, tất cả mọi người rất vui mừng, ngoại trừ Quan Phàn.
Bởi vì vụ án này vậy mà lại không liên quan gì đến cái chết của Tôn Tịnh, Quan Phàn vẫn không thể tin được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT