Có lẽ là xem trận bóng rổ quá mức hưng phấn, buổi tối Hứa Tinh Không ngủ, lại mơ về bóng rổ. Trong mộng, cô kêu cố lên, khi Hoài Kinh ném bóng, cô quá kích động mà đứng lên.

Vừa lúc đứng lên như vậy, cẳng chân cô co rút một trận đau đớn, Hứa Tinh Không "a" một tiếng, từ giường bắn lên. Trong nháy mắt, Hoài Kinh bên người cô cũng ngồi dậy, duỗi tay mở đèn ra.

Chỗ cẳng chân truyền đến đau đớn, Hứa Tinh Không nổi lên một tầng mồ hôi, đau đến nhíu mày lại.

"A... rút gân." Hứa Tinh Không duỗi duỗi chân. Nhưng chân vừa duỗi ra như vậy, cô níu tay Hoài Kinh, đau đến rên hừ hừ.

"Đừng nhúc nhích." Hoài Kinh một tay cầm tay cô, mặt khác một bàn tay đặt ở cẳng chân chỗ rút gân. Tay vừa mới đυ.ng tới, Hứa Tinh Không sợ tới mức lui lại một chút.

Dưới ánh đèn, thần sắc Hoài Kinh nghiêm túc mà khẩn trương, anh buông tay Hứa Tinh Không ra, cầm cẳng chân cô, ôn nhu trấn an: "Đừng sợ."

Bởi vì rút gân, cả người Hứa Tinh Không căng chặt, sau khi Hoài Kinh cầm cẳng chân cô lên, độ ấm trên bàn tay anh làm giảm bớt một ít đau đớn, thân thể cô cũng dần dần thả lỏng xuống.

Cùng lúc đó, Hoài Kinh cầm gót chân cô, buông cẳng chân ra, bắt đầu bóp nhẹ lên.

Vuốt v e một chút làm cảm giác đau đớn của Hứa Tinh Không dần dần biến mất, cô nằm ngửa trên gối đầu, nhìn trần nhà, cảm nhận được lực đạo Hoài Kinh xoa bóp ở chân.

Cảm giác đau đớn biến mất, chỗ cẳng chân chỉ còn lại một chút tê mỏi. Hứa Tinh Không thở phào nhẹ nhõm, trên người ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nghe được Hứa Tinh Không thở phào một hơi, Hoài Kinh ngước mắt nhìn cô, thần sắc vẫn căng chặt như cũ: "Còn đau phải không?"

Cảm thụ được tay Hoài Kinh nắm gót chân cùng đầu gối cô cử động vài cái, Hứa Tinh Không tự mình dùng một chút lực, chân vừa đau như bị dao cắt giờ đã không còn đau đớn.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ lên tiếng: "Không... không đau."

Sắc mặt Hoài Kinh dần dần hòa hoãn, khẩn trương trong ánh mắt cũng tiêu tán đi. Nhéo nhéo cẳng chân Hứa Tinh Không vài cái, anh trườn lên trước mặt Hứa Tinh Không.

Khi Hoài Kinh nằm sát người mình, Hứa Tinh Không mới phát hiện ra trên trán Hoài Kinh đầy mồ hôi.

Hoài Kinh thật khẩn trương cho cô, sợ cô có chỗ nào không thoải mái. Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Tinh Không thật ấm áp, cô ôm chặt lấy Hoài Kinh.

Hoài Kinh ôm cô vào trong ngực, cúi đầu hôn cô một cái giống như trấn an. Anh nghĩ lần trước Hứa Tinh Không kiểm tra sức khỏe, bác sĩ không nói cô thiếu canxi, vậy khẳng định là do tư thế ngủ của cô không đúng mà bị đau. Xoa xoa tóc cô, Hoài Kinh nói: "Em ngủ trước đi, anh sẽ cách quãng giúp em xoay người."

Phương pháp không bị rút gân là cách một khoảng thời gian giúp thai phụ đổi tư thế ngủ. Khi Hứa Tinh Không ngủ, cô sẽ không xoay người được.

"Không có việc gì." Hứa Tinh Không lắc đầu nói, "Em nằm mơ, quá kích động cho nên bị rút gân."

Đối diện tầm mắt cô, Hoài Kinh cười hừ một tiếng, cằm cọ cọ trán cô, hỏi: "Nằm mơ thấy gì?"

"Ưʍ..." Hứa Tinh Không cảm nhận được lực đạo ở cằm anh, hồi tưởng một chút, nói: "Mơ thấy anh và con cùng đánh bóng rổ."

Sau khi nói xong, Hứa Tinh Không mặt đỏ lên, có chút thẹn thùng mà cúi đầu, nói: "Có phải hay không có điểm thật ngốc?"

Hứa Tinh Không gần đây thường xuyên sẽ có thai mộng, trong mộng rất nhiều lần là bộ dáng thiếu niên của anh. Truyền thuyết dân gian này nọ, Hoài Kinh cũng không tin tưởng gì, nhưng khi Hứa Tinh Không nói ra, anh lại cảm thấy đặc biệt có ý tứ.

"Cuối cùng ai thắng?" Hoài Kinh hỏi.

"A?" Hoài Kinh chẳng những chưa nói cô ngốc, còn hỏi kế tiếp giấc mơ là thế nào, Hứa Tinh Không cười rộ lên, cô ngẩng đầu nhìn Hoài Kinh nói: "Con thắng......"

Hoài Kinh: "......"

Hứa Tinh Không bởi vì con mà bị rút gân, trong mộng anh cùng con đánh bóng rổ vẫn là con thắng...

Chờ thằng nhãi ranh kia sinh ra, anh thế nào cũng phải tấu nó một hồi mới được.

Thấy Hoài Kinh sau một lúc lâu không nói chuyện, hơn nữa vẻ mặt thần sắc phức tạp, Hứa Tinh Không "a" một tiếng, nói: "Anh ghen tị?"

Hoài Kinh rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không, trong ánh mắt lộ ra chút ý vị không rõ thần sắc: "Ừ."

Nghe anh thống khoái thừa nhận như vậy, Hứa Tinh Không khóe mắt cười cong lên. Cô duỗi tay nhéo nhéo mặt Hoài Kinh, ngẩng đầu hôn hôn, cười tủm tỉm mà nói: "Nhưng mà, em và anh là cùng một đội, cho nên anh cố lên nha ~"

Hứa Tinh Không an ủi anh, Hoài Kinh câu môi lên, anh cúi đầu cắn cắn môi cô, nói: "Vậy anh thua cũng thua rất cao hứng."

Hứa Tinh Không bị cắn đến khóe môi một ngứa, duỗi tay ôm cổ anh "ai nha ai nha" đến hừ nhẹ lên, Hoài Kinh ôm lấy cô, hô hấp dần dần có chút không ổn.

Hứa Tinh Không giương mắt nhìn anh, Hoài Kinh nhìn hai tròng mắt sáng ngời của cô, ổn định hô hấp nói: "Ngủ đi."

Nếu không ngủ, anh cũng không biết chính mình có thể làm ra tới cái gì.

Cho dù Hứa Tinh Không không cần Hoài Kinh xoay người cho mình, nhưng anh vẫn làm. Tối hôm đó, Hứa Tinh Không lại không bị rút gân nữa.

Công việc Hoài Kinh cường độ cực mạnh, nếu chất lượng giấc ngủ không tốt vậy anh cũng căng thẳng mà không được minh mẫn.

Hứa Tinh Không và Nhan Gia Lâm vừa ra ngoài trở về, Hứa Tinh Không liền bắt đầu tra mạng xem làm sao để tránh bị rút gân. Vừa mở ra công cụ tìm kiếm, Trần Uyển Uyển đi đến, ném văn kiện lên bàn cô, nghiêm túc hỏi: "Làm gì đó?"

Bất chợt nghe Trần Uyển Uyển nói vậy, Hứa Tinh Không hơi kinh hoảng, cô ngẩng đầu nhìn Trần Uyển Uyển: "Tra xem thai phụ làm sao để không bị rút gân."

Là người từng trải, vừa nghe đến đề tài rút gân này, Trần Uyển Uyển như trở về thời gian mang thai, cẳng chân mềm nhũn ngồi thẳng lên trên bàn Hứa Tinh Không.

"Cậu bị rút gân? Nhiều không? Bác sĩ có cho uống thêm canxi không?" Trần Uyển Uyển oanh tạc.

Hứa Tinh Không nghe hỏi, gật đầu: "Tối hôm qua lần đầu tiên bị, rất đau. Lần trước tớ kiểm tra không thiếu canxi, và hiện tại mỗi ngày cũng có bổ canxi. Hoài Kinh nói là tư thế ngủ không đúng, anh ấy tối hôm qua không ngủ được, cứ cách quãng xoay người cho tớ."

Hứa Tinh Không lải nhải mà nói chuyện bình thường, Trần Uyển Uyển bị câu cuối cùng chấn kinh, cô nheo mắt: "Xoay người cho cậu cả đêm?"

Vẫn luôn biết Hoài Kinh sủng Hứa Tinh Không, không nghĩ sủng tới như vậy.

"Ừ." Hứa Tinh Không nói, "Tiếp tục như vậy cũng không được, công việc anh ấy rất nhiều, không thể ngủ không tốt."

Trần Uyển Uyển nhấp nhấp môi, nói: "Cậu có muốn đi đến trung tâm huấn luyện thai phụ tập yoga không?"

"Sẽ tốt hơn sao?" Hứa Tinh Không nhìn Trần Uyển Uyển hỏi.

"Rút gân cũng có khả năng là do vận động quá ít tạo thành." Trần Uyển Uyển phân tích, "Cậu mang thai tới giờ còn chưa đi tập ở trung tâm huấn luyện thai phụ đi? Việc này cũng khá cần thiết, mỗi tuần đi hai lần, rất có ích cho thai phụ."

Đây là kinh nghiệm Trần Uyển Uyển từng trải, Hứa Tinh Không toàn bộ nghe theo, cô gật gật đầu, "Được."

Buổi chiều trước khi tan tầm, Hứa Tinh Không đi đến văn phòng Hoài Kinh, nói chuyện này với anh. Lập tức Hoài Kinh liền bảo Leo an bài một trung tâm huấn luyện.

Leo tìm được một trung tâm tên Di Tâm, địa điểm ở vùng duyên hải phía nam, cách nhà Hoài Kinh không xa.

Đây gọi là trung tâm huấn luyện, nhưng thực chất nên nói là hội sở huấn luyện cho thai phụ. Không riêng có khu vực dành cho huấn luyện, còn có khu bệnh viện cùng đình viện, hoàn cảnh thanh nhã, không khí ấm áp.

Khu nam là khu vực quý nhất ở Hạ Thành, có thể mở trung tâm ở chỗ này, giá cả dĩ nhiên không thấp. Nhưng tương xứng với chi phí, phục vụ cũng là hạng nhất.

Hứa Tinh Không cùng Hoài Kinh vừa đến, liền có chuyên gia dẫn bọn họ trực tiếp đi lầu hai tham gia khóa học hôm nay.

Nơi này huấn luyện kỳ thật cũng có một kèm một, nhưng Hứa Tinh Không nghĩ tới khi tập dượt, thuận tiện còn có thể quen biết vài người mẹ mang thai khác, giao lưu, thảo luận, cũng có thể rút ra kinh nghiệm gì đó.

Hoài Kinh đối với lựa chọn của cô tự nhiên là đồng ý vô điều kiện, nhưng thật ra tới khóa học mới thấy, chương trình nhiều người học, vẫn là có chút phiền phức.

Hai người mới vừa vào cửa đã được an bài một vị trí ưu tiên, ở giữa phía trước.

Trung tâm này sang quý, tới đây đều là nhân vật nổi tiếng Hạ Thành. Trừ bỏ các thai phụ còn có một số ít giống như Hoài Kinh đi tới cùng với vợ mình. Vài người nhìn thấy Hoài Kinh liền sôi nổi đến bắt chuyện với anh.

Thương trường không thể thiếu xã giao như vậy. Nhưng hôm nay Hoài Kinh đến đây là đi cùng Hứa Tinh Không tới tham gia huấn luyện, có người chào hỏi, anh cũng chỉ lễ phép gật gật đầu.

Anh kéo tay Hứa Tinh Không, thân thể hơi hơi ngửa ra sau nhìn chằm chằm lên màn hình trên bục giảng. Cằm căng chặt mang theo chút thanh lãnh cự người ngàn dặm, chỉ có khi nói chuyện cùng Hứa Tinh Không mới có thể mang chút cười.

Bọn họ hai người là lần đầu tiên đi học, Hứa Tinh Không cố tập trung tinh thần, nhưng làm thai phụ, tinh thần cô thỉnh thoảng cũng sẽ có chút thất thần. Chờ cô tỉnh táo trở lại, trên sách vở không ghi cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Hoài Kinh, trên vở đã tràn ngập bút ký.

Thấy cô ngẩng đầu nhìn qua, Hoài Kinh lật sang trang mới, Hứa Tinh Không liền nhìn không được.

Hứa Tinh Không cười, duỗi tay qua cầm lấy vở của anh, nói: "Anh làm gì?"

Lấy bút và vở trong tay cô lại chỗ mình, Hoài Kinh đem bút đặt ở một bên, nói: "Những việc cần chú ý anh đều ghi rõ, em ngủ một lát đi, chút nữa còn phải tập yoga."

Nhìn sách vở Hoài Kinh, chữ viết gọn gàng sạch sẽ. Hứa Tinh Không an tâm, đồng thời lại có chút bất mãn.

Cô nói: "Em không phải heo, làm sao mà cứ ngủ mãi."

"Ai nói em là heo?" Hoài Kinh duỗi tay xoa bóp nàng vành tai, cười nói: "Nào có heo con đáng yêu như vậy."

Đôi mắt Hứa Tinh Không nheo nheo lại, khóe môi không ngăn được nụ cười.

Lên lớp xong, Hoài Kinh theo Hứa Tinh Không đi phòng yoga.

Yoga chỉ có thai phụ làm, đàn ông ngồi ngoài phòng yoga chờ. Phòng yoga cùng phòng nghỉ cách nhau một bức tường. Giữa vách tường có một cái cửa sổ nhìn giữa hai phòng.

Nhìn Hứa Tinh Không vào phòng yoga, Hoài Kinh ngồi ở sô pha phòng nghỉ, khi ngẩng đầu lên vừa vặn có thể từ cửa sổ kia nhìn thấy được Hứa Tinh Không.

Hứa Tinh Không tựa hồ thích ứng không tồi, đã bắt đầu nói chuyện với vài thai phụ. Thời điểm cô nói chuyện cũng là ôn nhu an tĩnh, Hoài Kinh cảm thấy ở phiên diện này, vợ anh là đẹp nhất.

Theo âm nhạc thư giãn, thai phụ trong phòng cùng giáo viên cùng nhau bắt đầu tập. Thấy Hứa Tinh Không nhắm mắt lại, bộ dáng nghiêm túc, Hoài Kinh cong cong khóe môi, đem ghi chép hôm nay và sách hướng dẫn ra xem.

Loại sách này, sau khi Hứa Tinh Không mang thai, Hoài Kinh đọc rất nhiều. Đối với việc Hứa Tinh Không mang thai, mặc dù anh chú ý rất nhiều đến Hứa Tinh Không nhưng anh vẫn không phải không để ý đến thai nhi. Rốt cuộc thai nhi khỏe mạnh, Hứa Tinh Không mới có thể cao hứng.

Lúc anh đọc sách, thỉnh thoảng sẽ nhìn vào phòng yoga. Từ chỗ anh ngồi chính là hướng tới chỗ Hứa Tinh Không, giương mắt lên là có thể thấy cô ngay.

Ngay từ đầu tập, Hứa Tinh Không còn làm thật tốt, nhưng chốc lát sau khi Hoài Kinh ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt Hứa Tinh Không khẽ run lên, nước mắt đã bắt đầu chảy xuống mặt.

Hoài Kinh đứng lên.

Anh khép sách lại đặt trên sô pha, đứng dậy đi tới trước cửa kính. Hoài Kinh quá cao, đến trước cửa kính phải hơi hơi cúi xuống, đối diện với tầm mắt Hứa Tinh Không.

Hứa Tinh Không nhìn thấy anh đi tới, thấy được anh cúi xuống trước cửa sổ nhìn mình, cô hơi hơi khụt khịt một chút, nước mắt lại rơi xuống.

Tim như bị thứ gì nắm lấy, khóe mắt Hoài Kinh nhảy lên, khóe môi mím lại, ngón tay khẽ gõ cửa kiếng. Bên kia giáo viên yoga nhìn Hoài Kinh một cái, Hoài Kinh khẽ gật đầu, giáo viên cũng gật đầu một cái.

Hoài Kinh thu hồi tầm mắt trở về trên người Hứa Tinh Không, khóe môi anh cong lên, trong mắt toàn ý cười ôn nhu, hướng tới Hứa Tinh Không ngoéo tay một cái.

Trong phòng yoga có thai phụ khác, anh không tiện đi vào.

Hứa Tinh Không giương mắt nhìn giáo viên, giáo viên cười gật đầu nói gì đó, Hứa Tinh Không lúc này mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Mới vừa bước ra khỏi cửa, Hoài Kinh đã đứng trước cửa chờ.

Hứa Tinh Không khóc đến hốc mắt đỏ hồng, lông mi còn dính nước mắt, giương mắt nhìn Hoài Kinh, mày nhăn lại. Ánh mắt đen láy, ướt dầm dề, tựa hồ ẩn ẩn có chút ủy khuất.

"Làm sao vậy?" Duỗi tay lau nước mắt trên mặt cô, Hoài Kinh nhíu mày hỏi.

Hứa Tinh Không cũng không biết làm sao, đang lúc thả lỏng theo âm nhạc, trong đầu trống rỗng, âm nhạc thư hoãn, cảm xúc của cô cũng trào lên.

Thai phụ có đôi khi cảm xúc không ổn định, đột nhiên chợt khóc.

"Không biết." Hứa Tinh Không cúi đầu, dựa vào bàn tay Hoài Kinh, nước mắt lại rơi.

Kỳ thật Hứa Tinh Không biết chính mình vì sao lại khóc.

Lúc cô vừa tiến vào phòng yoga, nhóm sản phụ đến nói chuyện với cô đều khen chồng cô đối với cô thật tốt. Lúc cô tập yoga, giương mắt lên là có thể nhìn thấy Hoài Kinh. Nhìn Hoài Kinh ngồi ở sô pha, rũ mắt mà đọc sách cho sản phụ, trái tim cô trở nên mềm mại đến rối tinh rối mù, không khống chế được liền rơi nước mắt.

Nhưng cô không muốn nói, bởi vì cô cảm thấy như vậy có chút làm ra vẻ. Hứa Tinh Không cắn c ắn môi dưới, cố nén nước mắt. Hoài Kinh chớp chớp mắt, nhìn Hứa Tinh Không khóc lóc. Cô khóc cũng an an tĩnh tĩnh, càng như vậy càng làm cho trong lòng anh quặn đau.

Hoài Kinh rút tay về, đút tay vào trong túi. Chỉ chốc lát sau, Hứa Tinh Không nghe được thanh âm giấy bóng kính sột soạt. Nước mắt trên mặt còn chưa khô, ngẩng đầu mờ mịt nhìn tay Hoài Kinh. Ngón tay anh trắng nõn thon dài, hiện tại đang lột một cây kẹo que.

Khớp xương ngón tay cân xứng, lúc lột giấy gói kẹo, động tác không nhanh không chậm. Mở giấy gói ra xong, vị cam ngọt hỗn hợp với mùi sữa bay ra.

Hứa Tinh Không hơi hơi mở to hai mắt.

Hoài Kinh bỏ giấy gói kẹo vào túi, nhét kẹo que vào miệng Hứa Tinh Không. Vị ngọt cùng vị sữa tản ra, đem cảm xúc Hứa Tinh Không ổn định xuống.

Hoài Kinh lau nước mắt cho cô, ngón tay nho nhỏ chọc chọc chỗ má cô đang ngậm kẹo phình phình ra, Hứa Tinh Không giương mắt nhìn anh, Hoài Kinh ôn nhu cười, thanh âm trầm thấp, như vị kẹo que, ngọt ngào sủng nịch.

"Đừng khóc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play