Trong đầu Đại Hoa toàn là Hoắc Tinh, Hoắc Tinh lạnh nhạt, nhiều mưu mẹo, cho đến khi y giùng giằng tỉnh lại, dường như y vẫn chìm trong hơi thở âm lãnh của Hoắc Tinh, trong thoáng chốc chưa phục hồi tinh thần.
Hoắc Tinh mờ mịt nhìn chằm chằm trần nhà, bên cạnh truyền đến giọng nói quen thuộc: “Anh?”
Hoắc Tinh liếc mắt nhìn sang, mặt không thay đổi, dáng vẻ lạnh lùng, điều này khiến cho Hoắc Dự vui vẻ: “Anh?!”
Ký ức thuộc về Hoắc Tinh hiện ra rõ ràng trong đầu, trong phút chốc y không nhớ ra ‘Đại Hoa’ là ai.
Y được người đỡ ngồi dậy, cuối cùng cũng nhớ tới toàn bộ sự việc xảy ra vào ngày trước khi bị thương.
“Người của Ngũ Trí đâu?”
Hoắc Dự thấy tư duy y rõ ràng, nhớ ra chuyện trước khi bị thương, Hoắc Dự lập tức mừng rỡ, kích động nói: “Người của Ngũ Trí đều bị Côn Yến dẫn người tiêu diệt, chỉ còn sót một số tên không ra hồn. Ngũ Trí đã chết trong vụ nổ, Côn Yến dẫn người đi xác nhận rồi. Lần này Tưởng Chính có ân với chúng ta, dựa theo ý của anh hai, đã đưa tất cả mối làm ăn của Ngũ Trí cho họ Tưởng phụ trách.”
Hoắc Tinh nhíu mày: “Dựa theo kế hoạch ‘Thôn tính’ của anh, nếu như lần này họ Tưởng không ra tay hẳn sẽ có vấn đề, gã ra tay thì dễ dàng cho chúng ta hơn, miếng mồi đã được thả ra, chỉ chờ gã cắn câu mà thôi.”
“Anh hai tính toán như thần.” Hoắc Dự nói: “Sớm biết Ngũ Trí mang tâm bất chính, Tưởng Chính muốn mở rộng địa bàn đương nhiên sẽ giúp một tay, tất cả đều tiến hành giống như trong kế hoạch của anh hai, một chút sai lầm cũng không có, vấn đề duy nhất là…”
Hoắc Dự tức giận đấm tay lên giường: “Nếu như anh hai không bị thương…”
Hoắc Dự lại nghĩ tới cái gì đó, nói tiếp: “Anh hai, anh khỏe thật sao? Nhớ được gì không? Anh còn nhớ rõ chuyện mấy ngày trước không?”
Hai bên thái dương còn chút đau đớn, khi y suy nghĩ đầu sẽ hơi đau, ký ức của ‘Đại Hoa’ lúc nhớ lúc quên, thậm chí y còn không phân rõ khi nào là mơ, khi nào là thật.
Có thể là mọi chuyện y thấy lúc này đều là nằm đi?
Y tỉnh lại khi nào? Và ngủ khi nào?
Hoắc Dự thấy Hoắc Tinh không nói lời nào, hắn tiếp tục nói: “Ngày hôm qua em hỏi Cố Phong, cậu ta không nhớ rõ bản thân đã cứu anh khi nào?”
Cố Phong…
Hoắc Tinh chớp mắt mấy cái, cái tên này khiến y tuôn ra một trận xung động khó hiểu, giống như bóng tối trong lòng chợt được ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu qua, làm cho đáy lòng mềm mại hơn.
Muốn gặp anh, rất muốn gặp anh.
“Anh ấy ở đâu?” Hoắc Tinh hỏi.
Hoắc Dự nói: “Đương nhiên là quay về làm việc rồi, mấy ngày nay cậu ta có nhiệm vụ.”
“Nhiệm vụ gì?”
“Đàm phán với ‘Liên Hoa Giáo’ của Balta.” Hoắc Dự nói: “Từ khi cậu ta được điều đến cạnh em, em lập tức dựa theo phân phó của anh, để Hà Úy dẫn dắt cậu ta, cậu ta thúc đẩy được vài lần hợp tác, Hà Úy rất hài lòng.”
Balta… Liên Hoa Giáo?
Hoắc Tinh suy nghĩ cực nhanh, nhưng lúc này ký ức y nhớ tới không phải ký ức thuộc về Hoắc Tinh, mà là ký ức thuộc về Đại Hoa.
“Liên Hoa Giáo không phải giáo phái, là tổ chức tội phạm khét tiếng của Balta, bọ họ cũng có trong danh sách của Interpol, biệt hiệu điều tra là ‘SMR’, nếu như có thể, tốt nhất là tìm cách lấy được danh sách thành viên.”
Đây là lúc Cố Phong ở nhà, nói chuyện qua điện thoại với một người nào đó. Khi còn là Đại Hoa y vô tình nghe được mọi chuyện, nhưng lúc đó y không hiểu, còn hiện tại đã rõ như lòng bàn tay.
Trong thoáng chốc Hoắc Tinh rất hỗn loạn, ký ức của Đại Hoa và Hoắc Tinh thường ảnh hưởng lẫn nhau, khiến thần trí y hơi mơ hồ. Hoắc Dự thấy vẻ mặt của anh trai khác trường, hắn lập tức đưa tay sờ trán Hoắc Tinh, phát hiện y lại sốt cao, hắn lập tức ấn chuông đầu giường, gọi bác sĩ riêng đến.
Hoắc Tinh nhắm mắt lại, ký ức thuộc về Hoắc Tinh quá áp lực và nặng nề, khiến y suýt chút nữa không thở nổi, chỉ khi nhớ tới Cố Phong… nhớ tới từng khoảnh khắc Cố Phong và Đại Hoa ở chung với nhau, mới làm y bình tĩnh lại.
Dáng vẻ Cố Phong cười nhu hòa, ôm Đại Hoa đứng trước cửa sổ tắm nắng, dáng vẻ giả vờ tức giận khi bị cắn tay, dáng vẻ xoa bụng Đại Hoa, nhìn điện thoại đến ngẩn người…
Tất cả đều từ góc nhìn của Đại Hoa, cằm cong đẹp mắt, xương quai xanh tinh tế, râu quai nón hơi đen đen, còn có những khi anh cúi đầu, sóng mũi cao, ánh mắt sâu thẳm.
Cố Phong lớn lên không giống người tốt, cười rộ lên càng không giống, dáng vẻ của anh vô cùng có tính công kích, mặt có góc cạnh rõ ràng, thân thể cường tráng, tóc cứng như gai nhím luôn được cắt rất ngắn, đôi khi có thể thấy da đầu màu trắng.
Dưới ánh mặt trời, đồng tử của anh có màu hơi xám, màu rất nhạt —— nhưng cũng có thể là vì mèo vốn bị bệnh mù màu, nhìn không thấy rõ.
Hoắc Tinh bị tiêm thuốc an thần, lại truyền thuốc hạ sốt, mệt mỏi từ trong xương lan tràn, giọng của Hoắc Dự ở bên giường vang lên: “Lúc nãy anh ấy còn khỏe, nhưng bây giờ là như thế nào?”
“Cái này…” Bác sĩ khó xử nói: “Ngày Hoắc tiên sinh gặp nạn, chúng tôi đã làm kiểm tra toàn thân cho ngài ấy, đại não không có vấn đề gì, nhưng cái này… Bởi vì chảy máu khá nhiều, hơn nữa vì áp lực của vụ nổ, nên có lẽ là có chút ảnh hưởng xung kích. Ý của tôi là loại hỗn loạn này chỉ biểu hiện tạm thời, qua một thời gian nữa sẽ tốt lên.”
“Có lẽ? Có thể?” Hoắc Dự phát cáu đạp bay cái ghế: “Đây là thái độ làm bác sĩ của ông đó hả?!”
“Không phải… Ngài Hoắc bớt giận.” Bác sĩ riêng cố gắng giải thích: “Số liệu khoa học biểu thị anh ngài thật sự không có vấn đề gì, bây giờ chỉ có thể suy nghĩ từ phương diện tinh thần…”
“Ý của ông là, anh tôi…” Hoắc Dự nói đến phân nửa, lại đổi giọng: “Được rồi, ông ra ngoài đi.”
Bác sĩ vội vàng bỏ chạy.
Hoắc Dự ngồi xuống bên giường, Hoắc Tinh mơ mơ màng màng nói: “Không liên quan đến ông ta.”
Hoắc Dự nắm tay anh trai: “Anh, chỉ cần anh có thể khỏe, muốn em làm cái gì cũng được.”
Hoắc Tinh cười cười, chốc lát sau lại mơ màng nói: “Như vậy cũng tốt, coi như là phản ứng xung kích đi, anh vốn là bác sĩ tay trói gà không chặt.”
“Vâng.” Mặc dù Hoắc Dự rất bất mãn những người khác coi thường anh hắn không thể chịu nổi chút chuyện nhỏ này, còn bị phản ứng xung kích gì gì đó, nhưng Hoắc Tinh không thể bại lộ thân phận, Hoắc Dự đành phải gật đầu đáp ứng.
Hoắc Tinh ngủ ngủ tỉnh tỉnh, mỗi lần tỉnh lại tính cách đều biến hóa, khi thì ngây thơ mê man, hoạt bát hiếu động không thích nói chuyện; khi thì đa mưu túc trí, rõ ràng rành mạch, làm việc đâu ra đó.
Dưới sự lo lắng của Hoắc Dự và Côn Yến, nửa tháng trôi qua rất nhanh, cuối cùng Hoắc Tinh đã có thể xuống giường đi lại xung quanh, Cố Phong cũng chấp hành nhiệm vụ xong và quay về.
Khi Hoắc Tinh biết tin, y lập tức bảo Hoắc Dự gọi Cố Phong tới, từ đó đến giờ anh trai nói gì Hoắc Dự đều nghe theo, dù trong lòng không vui nhưng hắn vẫn gọi người tới biệt thự.
Hoắc Tinh hưng phấn đợi tới trưa, đến buổi trưa thấy xe Cố Phong tới, y mang dép lao từ trên lầu xuống —— ở trong nhà y luôn đi chân trần nhưng bị Hoắc Dự, Côn Yến và quản gia Trương đuổi theo dặn dò vô số lần, rốt cuộc y cũng nhớ rõ phải mang dép.
Hoắc Tinh đẩy cửa xông thẳng ra ngoài, suýt chút nữa té từ trên cầu thang xuống, trong thời khắc mấu chốt Cố Phong vọt nhanh tới đỡ y.
Cố Phong luôn có thể giải cứu y ở thời khắc nguy hiểm nhất, dù là trước kia hay là bây giờ!
Hoắc Tinh cực kỳ thỏa mãn, thuận thế ôm chầm lấy cổ Cố Phong, bày vẻ mặt ‘muốn ôm một cái’.
Thế nhưng Cố Phong không lập tức ôm y lên mà nhìn sang Hoắc Dự đang bước ra.
Hoắc Tinh lập tức bất mãn, xoay mặt Cố Phong lại đối diện mặt y: “Ôm.”
Cố Phong: “…”
Hoắc Dự lạnh lùng ra lệnh: “Anh hai nói cái gì thì chính là cái đó.”
Cố Phong gật đầu, bế Hoắc Tinh lên.
Hoắc Tinh hết sức phấn khởi chui vào lòng Cố Phong, nhưng chui kiểu gì cũng không được, thân cao một mét tám có vẻ to con hơn xưa một chút, hoàn toàn không giống trước đây, có thể thoải mái vùi vào ngực người này.
Hoắc Tinh nhíu mày, Hoắc Dư lập tức phát hiện, quát Cố Phong: “Ôm người cũng không biết à?!”
Cố Phong: “…”
Tuy rằng Hoắc Tinh nhẹ, nhưng vóc dáng cao như thế, nên dù Cố Phong cao tận1m87 nhưng ôm một người đàn ông trưởng thành cũng không tránh khỏi gượng gạo, lúc này anh còn bị Hoắc Dự mắng một tràng, trong một giây vẻ mặt anh hơi lạ.
Hoắc Tinh nhích tới nhích lui nhưng vẫn không thoải mái, vì thế y đành phải nhảy xuống: “Bỏ đi.”
Cố Phong: “…”
Hoắc Dự chắp tay sau mông, đứng cạnh bàn ăn nói: “Ăn cơm trước đi.”
Nhà ăn sát cửa sổ, trên bàn tròn lớn, Hoắc Tinh ngồi một đầu, Cố Phong ngồi ở một đầu khác, còn Hoắc Dự ngồi bên cạnh Hoắc Tinh.
Hoắc Tinh nhìn Cố Phong ở đầu bên kia, cách một bàn đầy đồ ăn và bình hoa ở giữa, y nhíu mày nói: “Anh, ngồi vào bên này.”
Cố Phong khựng lại, cung kính nói: “Tạ ơn anh Tinh nâng đỡ, nhưng chỗ này không phải chỗ em nên ngồi.”
Hoắc Dự giúp Hoắc Tinh trải khăn ăn lên đầu gối, cười như không cười với Cố Phong: “Anh hai bảo cậu ngồi thì cậu phải ngồi, không tới lượt cậu ở đây khoe mẽ thông minh đâu.”
Cố Phong đứng lên nói xin lỗi, sau khi chỉnh sửa vạt áo thì bước đến cái ghế bên cạnh Hoắc Tinh, trước tiên nói ‘thất lễ’, sau đó mới lịch sự ngồi xuống.
Hoắc Dự cầm dao nĩa lên, nhìn Cố Phong: “Gia giáo không tệ, Vương Bất Nghĩa nói cậu là cô nhi, trước đây chưa từng học qua mới đúng?”
Cố Phong thản nhiên đáp: “Đều do anh Vương dạy.”
Hoắc Dự không nói gì, quay đầu nhìn Hoắc Tinh: “Anh, ăn cơm đi.”
Hoắc Tinh nhìn chằm chằm Cố Phong, đây là ‘Cố Phong’ mà y chưa từng thấy, nói chuyện làm việc cẩn thận, mỉm cười dối trá, trong mắt hàm chứa biểu cảm không nói rõ được, tâm trạng cũng rất căng thẳng.
Dường như Cố Phong không quá vui vẻ khi đến nơi này, Hoắc Tinh lặng lẽ suy nghĩ.
Một bữa ăn đầy tâm tư, lúc ăn cơm Hoắc Tinh rất yên tĩnh, về cơ bản không kén chọn đồ ăn, chỉ cần ở trước mặt đều có thể ăn sạch sẽ. Mấy ngày nay Hoắc Dự cũng phát hiện ra chuyện này, vì vậy hắn giảm khẩu phần thức ăn xuống rất nhiều, nhưng dù như vậy Hoắc Tinh ăn một bữa cơm cũng có thể no đến bụng nhỏ căng tròn, còn chưa mở miệng mà đã ợ một cái.
Hoắc Dự cau mày nói: “Anh, ăn ít thôi.”
Hoắc Tinh trợn mắt: “Vậy lần sau cũng đừng cho nhiều như vậy.”
Hoắc Dự: “…”
Hoắc Tinh không để dao nĩa xuống, Cố Phong cũng chỉ có thể thong thả ăn. Cũng may anh ăn khỏe, bữa tiệc này hiếm khi được ăn thoải mái, Hoắc Tinh quan sát vẻ mặt của anh, cười tranh công: “Anh thích ăn chứ?”
Tâm trạng Cố Phong vừa thả lỏng, nghe Hoắc Tinh hỏi thế thì lại dâng đến cổ họng.
Hoắc Tinh thấy anh khẩn trương, y an ủi nói: “Không thích ăn thì cứ nói, không sao cả. Những món này đều là tôi đoán, đoán trúng không?”
Hoắc Tinh thấy anh tự xưng em, lập tức muốn cười lăn lộn, dựa theo ký ức của Hoắc Tinh, Cố Phong còn lớn hơn Hoắc Tinh hai tuổi.
Quan xúc quân biến thành tiểu đệ chân chính, Hoắc Tinh cảm thấy rất thú vị.
Y lau lau tay, dùng nước súc miệng quản gia đưa đến xong rồi cười híp mắt hỏi: “Chúng ta tâm sự được không?”
Cố Phong gật đầu: “Đều nghe phân phó của anh.”
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nói rõ: Hoắc Tinh trước kia đã chết trong vụ nổ, Đại Hoa trùng sinh thành Hoắc Tinh, kế thừa ký ức Hoắc Tinh, cho nên bây giờ rời vào hỗn loạn. Không có chuyện linh hồn Hoắc Tinh chiếm đoạt Đại Hoa, từ đầu tới cuối đều là Đại Hoa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT