Lúc chú Trương vào phòng khách thì “ôi” một tiếng, Cố Phong vội vàng đẩy Hoắc Tinh ra một chút, hai người quay đầu lại, nhìn thấy chú Trương cười tủm tỉm, trong mi mắt nhăn lại có thể thấy được ý cười thiện ý.
Chú Trương vui tươi hớn hở đi tới, đặt đĩa trái cây đã gọt xong ở trong tay xuống: “Tình cảm của Tiểu Cố và đại thiếu gia thật tốt, tôi cũng yên lòng.”
Cố Phong ngượng ngùng gãi gãi cổ: “Chú Trương nhìn đại thiếu gia và lão đại lớn lên, xem như là người lớn trong nhà của hai anh ấy, nếu con làm chuyện không tốt, chú cứ nói với con, con nhất định sẽ sửa.”
“Ừ.” Chú Trương chắp tay sau lưng nhìn hai người: “Sau khi đại thiếu gia bị thương, dù tính cách của ngài ấy kỳ lạ hơn so với trước kia, nhưng lại sáng sủa hơn nhiều, còn thích ăn, tôi cảm thấy rất tốt. Đại thiếu gia trước kia… tâm sự quá nặng, thoạt nhìn không hề sôi nổi, tôi vẫn luôn lo lắng về chuyện này.”
Chú Trương nói tiếp: “Cho nên ngài ấy tìm nam hay nữ cũng không quan trọng, chỉ cần người đó hợp với đại thiếu gia, cả hai cùng trải qua quãng thời gian vui vẻ, ông già tôi đây đã thoả mãn lắm rồi.”
Hoắc Tinh nghe thế, trong lòng y mềm mại, y chạy ôm đến chú Trương một lát, không hề già mồm phản bác. Chú Trương cũng vui vẻ vỗ vỗ vai Hoắc Tinh, nụ cười trên mặt ông càng tươi hơn.
Hoắc Tinh biết, dù là nguyên bản hay ‘Đại Hoa’ đều không biết cách bày tỏ tình cảm của bản thân, nhiều năm như vậy chú Trương đã sớm quen, ôm một cái… chắc là tốt hơn thiên ngôn vạn ngữ rồi.
Hoắc Tinh ôm ông lão thấp hơn y rất nhiều, trong lòng hơi xúc động.
Tình cảm của loài người rất phức tạp, thậm chí đôi lúc y còn không kịp phân biệt những tia cảm xúc nhỏ chợt loé lên, y vẫn đang trong quá trình học tập, thích nghi và trưởng thành, mà những người nguyện ý quan tâm và cho y thiện ý vào lúc này, trong mắt y, họ đều là những người vô cùng tốt.
Dù là chú Trương, Côn Yến hay Hoắc Dự, đều là những người vô cùng tốt.
Chú Trương vui tươi hớn hở ra ngoài mua đồ —— thật ra có thể thuê người đưa nguyên liệu và nhu yếu phẩm định kỳ mỗi ngày, nhưng chú Trương thích tự đi bộ mua nguyên liệu nấu ăn hơn, vừa tắm nắng vừa nhìn cá trong hồ, khiến cho người ta cảm thấy bản thân đang “sinh hoạt” chứ không phải đơn giản là “vẫn sống”.
Đôi khi chú Trương quá bận không kịp mua nguyên liệu, Côn Yến sẽ giúp chú đi mua.
Hiện tại công việc này cũng ngẫu nhiên rơi xuống đầu Cố Phong.
Nhưng lúc này chú Trương chắc chắn không muốn quấy rầy thời gian ngọt ngào của hai người Hoắc Tinh, sau khi ông đi rồi, hiếm khi Cố Phong cảm thấy ngượng nói: “Xin lỗi đại thiếu gia, do em không chú ý đúng mực…”
Hoắc Tinh sờ môi, không để ý cười rộ lên: “Không sao, điều đó nói rõ rằng anh rất yêu tôi.”
Cố Phong sững sờ, Hoắc Tinh lại không cảm thấy y vừa nói gì quá ghê gớm, y đeo vòng tay nhanh nhẹn đi một mạch lên lầu.
Hoắc Tinh đi vào phòng sách, tiếp tục lật qua lật lại nghiên cứu vòng tay nửa ngày, y đoán chắc chỉ có máy định vị, nếu có máy nghe trộm thì y không tiện làm việc.
Nhưng y cảm thấy trong thời gian mấu chốt này, có lẽ Cố Phong sẽ không để một cái máy nghe trộm làm anh bị bại lộ.
Ở trong nhà thì không sao, nhưng dưới tầng hầm có thiết bị chống nghe trộm, rất dễ bị phát hiện ra.
Hoắc Tinh ngồi trên ghế suy nghĩ, loài người luôn nói “đến mà không trả lễ thì không tốt.”
Cố Phong đã tặng “quà” cho y, hình như y cũng phải đáp lễ lại mới đủ tấm lòng. Tặng đồ quá quý giá thì không được, Cố Phong có thể dựa vào lý do đó để không mang theo bên người, tặng quá tuỳ tiện cũng không ổn, không phù hợp với tính cách của y.
Hoắc Tinh lại nghĩ, vẫn nên tặng đồ ăn là tốt nhất, vừa có dinh dưỡng vừa no bụng, cũng không tốn bao nhiêu tiền. Ai mà không cần ăn uống ngủ nghỉ chứ?
Một giây sau Hoắc Tinh nhớ tới đùi gà kho, đùi gà chiên… qua một lúc lâu y mới thoát khỏi thế giới đùi gà rồi lắc đầu, y đang nghĩ gì thế, sao “quà tặng” lại bị ăn vào bụng được chứ? Thật sự lãng phí mà!
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Hoắc Tinh chợt nhớ ra một thứ.
Bức tranh treo trên tường trong phòng ngủ của y.
Bức tranh kia không quá mắc không quá quý, nhưng cũng không phải món quà hời hợt —— ngôi nhà này được trùng kiến và mô phỏng từ ngôi nhà bị cháy năm đó của Hoắc Tinh và Hoắc Dự, phòng ngủ của y chính là phòng của hai anh em Hoắc Tinh và Hoắc Dự khi còn nhỏ, hiện tại hai người đã trưởng thành, đương nhiên là bố cục căn phòng đã được thay đổi, nhưng trang trí xung quanh vẫn tận lực giữ như cũ.
Bức tranh hiện được treo trong phòng là hai anh em dựa vào trí nhớ chọn lại, thoạt nhìn không khác bức tranh cũ cho lắm, nhưng muốn tìm một bức hoàn toàn giống hệt thì không thể làm được —— vì nguyên tác là do bà ngoại của hai người tự tay vẽ.
Nên bức tranh đó có ý nghĩa khá lớn đối với Hoắc Tinh, nhưng vì nó chỉ là một bức tranh na ná bức cũ mà không phải nguyên tác, cho nên cũng không quý đến mức vô giá, tâm ý lại đủ lớn.
Hoắc Tinh chợt cười như một tên trộm, nói là làm, y chỉnh sửa mấy văn kiện liên quan đến Hoắc gia và Tưởng gia rồi sao chép vào một cái USB nhỏ, sau đó cẩn thẩn giấu USB trong khung kính của bức tranh.
Lại khéo léo để lộ một ít dấu vết, cuối cùng y mới kêu Cố Phong đi lên.
“Đại thiếu gia, đây…” Cố Phong giật mình nhìn bức tranh: “Đây chẳng phải bức tranh của anh sao?”
“Không phải tranh của tôi.” Hoắc Tinh liếc Cố Phong một cái, sau đó kể lai lịch của bức tranh một lần, ánh mắt Cố Phong lập tức hơi chìm xuống.
“Em không thể nhận món quà này.” Cố Phong lắc đầu: “Nó có ý nghĩa đặc biệt đối với anh mà.”
“Vì thế tôi mới tặng cho anh.” Hoắc Tinh thuận miệng nói: “Hiện tại anh có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi, tặng cái này cho anh rất thích hợp.”
Cố Phong lập tức không nói nên lời.
Hoắc Tinh sờ bức tranh rồi nói tiếp: “Nếu đây là tranh gốc thì tôi không tặng cho anh đâu, đưa bao nhiêu tiền tôi cũng không tặng.”
Cố Phong nhìn vẻ mặt hơi trẻ con của Hoắc Tinh, anh vui sướng đi vòng ra sau lưng y rồi dịu dàng ôm người vào lòng, giọng nói anh rất ôn nhu: “Em nhất định sẽ quý trọng món quà này.”
Cố Phong hơi ngập ngừng rồi dò hỏi: “Thiếu gia, anh và… lão đại đã từng gặp chuyện gì trong quá khứ vậy?”
Hoắc Tinh liếc anh một cái: “Anh không biết à?”
“Sao em biết được chứ.” Cố Phong cười cười: “Em từng nghe sơ qua, nhưng đó chỉ là mấy cái tin vịt, không thể tin tưởng được. Đây chính là bí mật của Hoắc gia, em không có tư cách biết được.”
Cố Phong hơi ảo não rủ mắt xuống: “Đáng lẽ em không nên hỏi nhỉ? Thiếu gia, anh xem như em chưa từng hỏi qua đi.”
Trong lòng Hoắc Tinh bĩu môi, tên này giả vờ vô tội thật chuẩn.
Hoắc Tinh không biết chắc rằng có thể nói chuyện này cho Cố Phong biết hay không, dù sao cũng có vài chuyện dính tới Hoắc gia trước kia, lỡ như lộ ra sơ hở gì, bị Cố Phong truy ra manh mối, đây chẳng phải là tự đào hố chôn bản thân sao?
Vì thế y lắc đầu nói: “Có cơ hội sẽ nói cho anh biết.”
Cố Phong nhìn y rồi gật đầu chấp nhận, sau đó anh lại xin lỗi một lần nữa, nói rằng lần sau sẽ không hỏi loạn.
Cố Phong mang tranh vào phòng ngủ của anh, cẩn thận treo lên, xong xuôi rồi hai người đứng một chỗ thưởng thức hồi lâu.
Cố Phong thình lình lên tiếng: “Sau này đại thiếu gia phải cẩn thận một tí.”
“Hửm?”
“Em và anh Uý nghe ngóng tin của tên Tưởng Chính kia… Gã không phải người dễ đối phó, ngày đó gã mang theo vali đến tìm anh nhưng lại không hợp tác thành công, em sợ gã sẽ trả thù.”
Hoắc Tinh tự nhủ trong lòng, tới thì tới thôi, tại sao phải sợ gã chứ? Chỉ cần gã không hướng về phía Cố Phong mà tới thì thế nào cũng được.
Có lẽ là vẻ mặt của Hoắc Tinh quá thờ ơ không để ý nên Cố Phong không nhịn được nói tiếp: “Tưởng Chính tâm ngoan thủ lạt, sau khi gã nuốt Vân Thành xong lại tiếp tục mở rộng địa bàn, mấy thành phố nhỏ gần đó đều bị gã thu vào tay. Gần đây lão đại bận rộn không thể xử lý gã, cũng vì lý do này mà gã quyết tâm muốn nuốt Hoắc gia, còn thả lời với bên ngoài là…”
Cố Phong cau mày, hiển nhiên là anh nghe được tin đồn không quá tốt.
Ngược lại Hoắc Tinh hơi kinh ngạc, y nhìn Cố Phong lâu như vậy nên có thể phân biệt được lúc nào anh thật tâm, lúc nào anh giả vờ. Mãi cho đến hiện tại, chỉ có lần này là Cố Phong để lộ cảm xúc chân thực.
Hoắc Tinh lập tức tò mò hỏi: “Gã nói gì?”
Lông mày Cố Phong vẫn luôn không thả lỏng, anh thấp giọng nói: “Gã nói gã muốn người đẹp của Hoắc gia.”
Hoắc Tinh chớp mắt mấy cái: “Chỉ vậy thôi?”
Cố Phong lắc đầu: “Những lời khác quá khó nghe, em không muốn làm bẩn tai đại thiếu gia.”
Hoắc Tinh thấy Cố Phong không chịu nói, y cũng lười hỏi: “Hoắc gia có người đẹp nào chứ? Hoắc Dự à?”
Hoắc Tinh chợt khựng lại, bỗng nhớ tới lúc trước Hoắc Dự từng nhắc y, nói rằng Tưởng Chính thấy hình của y, nói dáng vẻ y rất đẹp.
Hoắc Tinh hậu tri hậu giác nổi da gà cả người.
Cố Phong giải thích: “Gã đang nói tới anh đó thiếu gia, vậy mà gã có thể vô thanh vô tức thình lình xuất hiện ở đây, chúng ta nên đề phòng nhiều hơn mới được.”
Từ khi Tưởng Chính tới, Hoắc Dự vẫn chưa lộ mặt ở nhà, ngược lại Côn Yến có qua truyền tin, nói rằng Hoắc Dự tức đến không nhịn được, đã sớm tăng cường thủ vệ trong trong ngoài ngoài biệt thự, còn phái người đi chú ý xe của Tưởng Chính, nhưng rất nhanh đã bị đối phương bỏ rơi.
Xem ra Tưởng Chính không phải không có chút chuẩn bị nào mà đột ngột xuất hiện, rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, cực kỳ tự tin.
“Tưởng Chính bày bao nhiêu tai mắt ở đây, chúng ta không hề biết rõ.” Cố Phong nói: “Chỗ này vốn là địa bàn của lão đại, đúng ra là chắc chắn không có vấn đề này tồn tại, trừ phi trong số chúng ta có người phản bội.”
Hoắc Tinh hiểu rõ, một khi trong nội bộ Hoắc gia có người phản bội, muốn tra ra thì rất khó.
Cố Phong nói tiếp: “Trong Hoắc gia chỉ có em là người mới, dù em đã tới hơn ba năm, nhưng đối với những người khác mà nói em vẫn là người ngoài. Lão đại có thể điều em đi bất cứ lúc nào, cho nên em lo là…”
Cố Phong vừa nói vừa nhìn Hoắc Tinh, vòng tay đang ôm y vô thức siết chặt hơn một chút, anh thấp giọng nói: “Em hi vọng anh có thể phòng bị hơn một chút, lỡ như em không thể hầu bên cạnh anh…”
Hoắc Tinh nghe Cố Phong nói câu đầu tiên đã hiểu mọi chuyện —— máy định vị là để đề phòng vạn nhất, là phòng tuyến cuối cùng Cố Phong dùng để bảo vệ y.
Lúc trước tâm trạng Hoắc Tinh hơi phiền muộn, bây giờ bỗng như được gió lớn thổi tan, trong thoáng chốc y vừa cảm động vừa vui sướng.
Xem như máy định vị này là “một tiễn hai chim”, nhưng lý do Cố Phong nói cũng là thật.
Hoắc Tinh thình lình bổ nhào lên người anh, dùng sức cọ cọ.
“Cám ơn.” Y cảm động nói: “Tối nay mời anh ăn gà!”
Cố Phong: “…”
Vẻ khẩn trương trên mặt Cố Phong lập tức thay bởi buồn cười, anh nhịn cười nói: “Dù em hiểu lời anh nói có ý gì, nhưng mấy câu này… vẫn đừng nên tuỳ tiện nói thì tốt hơn.”
(*) Gà là “kê”, mà “kê” cũng có nghĩa là dương v*t (đọc H văn qt chắc thấy cụm “đại kê ba” rồi ha).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT