Đại Hoa ở trên giường rảnh rỗi nằm thêm một hồi, ánh mắt nhìn lên trần nhà đối diện đầu giường, một vật nhỏ đen thui lóe lên ánh đỏ. Nếu như là Đại Hoa trước kia, y sẽ không biết đó là cái gì, nhưng bây giờ không đầu y lại lóe lên ba chữ: Camera.
Theo camera giám sát, ống kính cũng lập tức quay qua, thu hình rất rõ ràng.
Y giơ tay huơ huơ trước mặt camera, một lát sau, cửa phòng bệnh được mở ra.
Gương mặt em trai trong giấc mộng xuất hiện đầu tiên, đối phương mặc âu phục rất vừa vặn, tinh thần vô cùng sa sút, thoạt nhìn uể oải mà tiều tụy. Đối phương bưng khay thức ăn vào cửa, cười cười dò hỏi: “Anh? Anh đã tỉnh?”
Đại Hoa yên lặng nhìn hắn, sau đó bụng vang lên tiếng ùng ục.
Người này vội vàng đặt khay đồ ăn ở đầu giường, đỡ y ngồi dậy, cẩn thận quan sát y: “Anh đói không? Đã hai ngày không ăn thứ gì, anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không, không được thì em đổi cái khác.”
Giọng người đàn ông rất cưng chiều nhưng lại có chút căng thẳng —— Đại Hoa rất nhạy bén, đây là bản năng của y, nhưng sau khi trải qua cảnh mơ nửa thật nửa giả, đối với người đàn ông xa lạ lại quen thuộc này, y lại có một chút cảm giác thân thiết.
Ít nhất đây cũng là gương mặt ‘quen thuộc’ duy nhất hiện nay của y.
Vì vậy y cười cười, vươn tay cầm lấy cái muỗng.
Đối với phản ứng của y, người đàn ông này khá giật mình, sau khi bình tĩnh một chút mới hỏi: “Anh hai? Anh… Còn nhận ra em không?”
Đại Hoa ăn hai muỗng cháo, lại dùng đũa chọn một ít thức ăn chay, thong thả nhai nhai.
Lúc trong giấc mơ y đã học được dụng cụ của con người, nhưng cái động tác này như đã sớm luyện tập từ lâu, dù đối với y là ‘Lần đầu tiên’ sử dụng cũng cực kỳ thành thạo.
Đại Hoa tò mò nhìn chằm chằm tay bản thân, cầm đũa mở rồi khép, rồi lại mở, rồi lại khép.
Động tác này trong mắt người bình thường tất nhiên là không bình thường.
Vẻ mặt người ngồi bên mép giường ảm đạm, bất đắc dĩ mỉm cười: “Anh, anh yên tâm, mặc kệ sau này anh biến thành cái dạng gì, anh đều là anh của em, em đã thề sẽ bảo vệ anh thật tốt… Em đã thề…”
Hai mắt người này đột nhiên đỏ hoe, nước mắt rơi tí tách, Đại Hoa ngớ người nhìn hắn, cuối cùng người đó không nhịn được ôm lấy Đại Hoa, vùi vào cổ y khóc đến dữ dội.
“Anh! Đều là lỗi của em! Em không nên cho anh đi theo, em không nên… Em đã thề phải bảo vệ anh! Em lại không làm được!”
Đại Hoa bị siết không thở nổi, một tay y còn cầm đũa nên đành phải dùng tay kia khó khăn vỗ vỗ lưng người đang ôm y.
Chờ tiếng khóc yếu xuống, Đại Hoa mới mở miệng nói: “Hoắc Dự…”
Cả người Hoắc Dự cứng đờ, sau đó hưng phấn ngẩng mặt nhìn y: “Anh? Anh nhận ra em?!”
Sau khi Đại Hoa nói ra hai chữ này xong liền im lặng, đối với y mà nói, loại chuyện mở miệng nói tiếng người này thực sự làm hắn vô cùng sợ hãi, y vẫn không thể thích ứng.
May là Hoắc Dự cũng không ép y nữa, hưng phấn nói: “Nhận ra em là tốt rồi, nhận ra em là tốt rồi! Từ từ sẽ đến, chúng ta không vội, từ từ sẽ đến!”
Đại Hoa cũng không biết phải từ từ đến cái gì, bây giờ y còn chưa rõ ràng y có phải là đầu thai chuyển thế hay không. Chỉ là lần đầu thai này tự dưng có thêm một đứa em trai lớn như vậy là sao đây?
Hoắc Dự ở cạnh Đại Hoa một hồi, nói rất nhiều chuyện của hai người lúc còn bé, những chuyện khi ba mẹ còn sống, nhìn ra được, Hoắc Dự rất hoài niệm đoạn thời gian không buồn không lo.
Đại Hoa cảm nhận được đau thương trong lòng hắn, không khỏi nhớ tới đứa trẻ yếu đuối tò tò theo sau mông y trong giấc mộng, giống như trong mộng y vươn tay, xoa xoa đầu Hoắc Dự.
Hoắc Dự lập tức vui vẻ lên nhiều, cầm tay y dụi dụi, cho đến khi loa trong phòng phát ra âm thanh: “Hoắc tiên sinh, anh ngài cần phải tĩnh dưỡng.”
Ám chỉ uyển chuyển làm tâm tình Hoắc Dự biến xấu, hắn nhìn bệnh nhân trên giường một hồi, cẩn thận đỡ đối phương nằm xuống, đắp kín chăn, cẩn thận bước ra ngoài.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, cũng chỉ còn lại mình Đại Hoa. Y ăn no căng, quanh thân cũng ấm áp theo, buồn chán nằm một hồi dần dần sinh ra buồn ngủ.
Khi đang mơ màng y còn nghĩ: Cố Phong ở đâu? Cũng đầu thai chuyển thế sao? Mình còn có cơ hội gặp anh không?
Y rất nhớ anh.
Ở trong phòng bệnh một tuần, bởi vì Đại Hoa chủ động phối hợp, cuối cùng bệnh viện cũng đồng ý cho Hoắc Dự đưa người về nhà dưỡng bệnh.
Đại Hoa ngồi trên xe lăn, trên người đắp chăn nhỏ, dùng ánh mắt mới lạ nhìn xung quanh.
Ánh mắt hồn nhiên không hề che giấu làm Hoắc Dự và Côn Yến đến đón y đều có chút đau lòng. Côn Yến là tên đầu trọc, trên đầu còn có vết thương, hắn mặc áo da, đi một đôi giày lính, khi đối diện với ánh mắt của Đại Hoa lập tức điều chỉnh tâm tình, cười tươi nói: “Anh Tinh, em tới đón anh!”
Người này cũng từng xuất hiện trong giấc mơ của Đại Hoa, khi y giúp Hoắc Dự bày mưu tính kế, thành lập ‘Vương quốc’, người này đã dần dần trở thành thân tín của y —— trong ‘Vương quốc’ này, ngoại trừ Hoắc Dự và Côn Yến, không có ai khác biết thân phận thật của y. Mọi người chỉ biết y là anh trai của Hoắc Dự ‘Lão đại Vương quốc’, không hơn.
Hoắc Dự đẩy xe lăn ra cửa bệnh viện, Côn Yến hỗ trợ bế Đại Hoa lên, chờ Hoắc Dự cất xe lăn vào cốp sau, Côn Yến mới cẩn thận đưa người vào trong xe.
Lần đầu tiên làm con người bị ôm lấy, Đại Hoa mở to mắt, miệng hơi mở ra, nhìn qua như bị hoảng sợ không nhẹ.
Côn Yến dỗ dành: “Không sợ, em sẽ không làm anh té.”
Đại Hoa nhìn hắn một cái, không có bất kỳ phản ứng gì, Côn Yến có chút uể oải.
Trên đường trở về, trong xe vẫn rất yên tĩnh. Đại Hoa dựa vào cửa sổ xe nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, một lúc sau mới nghe Côn Yến nói: “Chuyện lão đại… Phải làm sao đây?”
Đại Hoa nhạy cảm quay đầu nhìn hắn.
Côn Yến thấy y nhìn qua, cười nói: “Mặc kệ anh biến thành cái dạng gì, anh vĩnh viễn là lão đại của em.”
“Về dưỡng bệnh, kế hoạch không thay đổi.” Hoắc Dự ở phía trước lái xe, nói: “Đây là bố cục anh hai đã bố trí tỉ mỉ, không thể thất bại trong gang tấc.”
“Nhưng không có lão đại…” Côn Yến thấp giọng nói: “Chúng ta đi đường này có thể thuận lợi như vậy, ít nhiều gì đều dựa vào lão đại.”
Hoắc Dự cũng im lặng theo, một lúc lâu sau mới khàn khàn mở miệng: “Không có anh hai, chúng ta không làm được gì sao? Chúng ta đã không phải mấy thằng nhóc ranh năm đó, anh hai cũng không thể lúc nào cũng che chở chúng ta.”
Côn Yến siết chặt nắm tay: “Nếu như không phải đám chó chết kia…”
“Được rồi, người cậu cũng xử lý rồi, bây giờ nói mấy thứ này có ích lợi gì?” Hoắc Dự nhìn thoáng qua người đàn ông ở ghế sau qua gương: “Chúng ta cứ làm theo kế hoạch, chờ anh hai khỏe lại mới không chê cười chúng ta.”
Côn Yến gật đầu: “Được! Nghe lời cậu!”
Hoắc Dự hít sâu một hơi, không biết là đang an ủi ai: “Anh hai nhất định sẽ khá lên.”
Nhà của Hoắc Tinh và Hoắc Dự ở biệt thự ven sông ở ngoại ô thành phố, sau khi xe tiến vào, lập tức có quản gia chạy đến cẩn thận nghênh đón.
Tuy rằng Đại Hoa cũng nhận ra quản gia, nhưng vô thức có cảm giác rất tin cậy Hoắc Dự, vì vậy y quay đầu nhìn Hoắc Dự.
Hoắc Dự bị ánh mắt vô tội của anh hai nhà hắn nhìn đến trong lòng run lên, lập tức tiến tới ôm y, để Côn Yến thu dọn hành lý theo sau.
Quản gia không thể làm gì khác hơn là đẩy xe lăn đuổi theo, cẩn thận hỏi: “Đại thiếu gia, ngài ấy… Có khỏe không?”
Hoắc Dự không nói chuyện, sau khi vào cửa đặt người trên giường rồi mới nói: “Anh ấy sẽ khỏe thôi, bây giờ đã khỏe hơn rất nhiều rồi.”
Đại Hoa biết Hoắc Dự lại muốn hỏi ‘Nhận ra XXX không?” – loại câu hỏi nghe muốn nát tai, cho nên không đợi Hoắc Dự, y liền mở miệng trước: “Quản gia Trương.”
Quản gia Trương lập tức đứng thẳng, trả lời theo bản năng: “Thiếu gia có gì sai bảo?”
Chỉ là Đại Hoa gọi tên xong cũng không nói gì nữa, y lại quay đầu nhìn những thứ khác. Mấy ngày nay Hoắc Dự đã quen với thái độ của y, nên chỉ dịu dàng giúp y đắp kín chăn, sắp xếp xong quần áo rồi dẫn quản gia ra cửa.
Đại Hoa ngồi trên giường một hồi liền không chịu nổi, tai y giật giật, xác định mọi người đã xuống lầu, y mới leo xuống giường, đi chân trần giẫm lên thảm, dạo một vòng trong phòng.
Đây là phòng của Hoắc Tinh, cửa sổ rất lớn, sân thượng đủ loại thực vật xanh biếc, trong góc phòng đặt một cái bàn tròn, bên trên đặt một bộ trà cụ tinh xảo, tủ quần áo gỗ rất lớn tản ra mùi đàn hương thoang thoảng, bầu không khí cả căn phòng giản dị, lịch sự mà tao nhã.
Đại Hoa đi tới trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đây là một cái biệt thự nhỏ hai tầng, bố cục không phải quá rộng, nhưng thắng ở chỗ hoàn cảnh không tệ.
Hướng mắt về sông lớn cuồn cuộn ở xa xa, bờ sông xanh biếc đầy sức sống, rời xa phố thị ồn ào, biệt thự cũng cách xa đường lớn, sẽ không dễ bị quấy rầy.
Đại Hoa nhìn một hồi, lại quay đầu mở tủ quần áo nhìn một chút, trên cơ bản là Hoắc Tinh đều mặc sơmi trắng, đen hoặc xám, áo vest xanh thẫm, quần jean và áo lót dệt kim màu sắc đơn giản, ngoài ra không có gì khác.
Chỉ có bốn bộ âu phục khác nhau, nhưng cà vạt lại rất nhiều…
Đại Hoa cầm lấy một cái cà vạt màu lam, tìm cái gương so sánh một chút.
Lúc này y mới ý thức được, đây là lần đầu tiên y soi gương sau khi ‘đầu thai chuyển thế’.
Thân làm ‘Đại Hoa’ y cũng không biết bản thân là cái dạng gì, tình cờ thấy bản thân trong gương, y còn tưởng rằng có con mèo khác chạy vào, sợ đến mức lông trên lưng xù cả lên.
Y còn nhớ rõ lúc đó trùng hợp gặp Cố Phong mở cửa về nhà, thấy y đang đánh nhau với cái gương, anh liền cười lăn lộn trên đất, ôm lấy y chọt chọt cái gương: “Đây là mày đó Đại Hoa ngốc.”
Lúc đó y ngây thơ chẳng biết gì, hiện tại đã có thể hiểu, người trong gương là chính y.
Hoắc Tinh trong gương có tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, tóc mái xéo che phủ phía trên lông mày, màu tóc đen nhánh, dưới ánh mặt trời mang theo ánh sáng nhàn nhạt; gương mặt của y rất thanh tú, so với Cố Phong, Hoắc Dự và Côn Yến mà nói thì thanh tú thiên về điềm đạm yếu ớt, dáng vẻ không nói lời nào nhìn qua cực kỳ ôn hòa vô hại.
Y đi chân trần giẫm lên thảm, mặc áo ngủ tơ lựa màu xanh, vóc người hơi thanh mảnh, sắc mặt tái nhợt, trong tay còn cầm một cái cà vạt màu lam, đang đặt trên cổ so sánh chẳng ra thể thống gì.
Đại Hoa đến gần một chút, nhìn kỹ gương mặt con người này.
Hoắc Tinh… y suy nghĩ chậm chạp: Sau này y sẽ là Hoắc Tinh, nhưng tại sao là Hắc Tinh? Không phải ai khác mà là người đó? Y là Hoắc Tinh… Vậy Đại Hoa là ai?
Loại suy nghĩ này của Đại Hoa rất nguy hiểm, bởi vì càng nghĩ, càng không tìm được đáp án, thì lại càng lo nghĩ.
Y vứt những suy nghĩ rối bời này ra sau đầu, ngón tay sờ sờ mặt, lại sờ sóng mũi cao cùng với làn môi rất mỏng.
Không có ria mép thật dài, không có lỗ tai xù lông, lông trên người nhân loại quá ít, chỉ có trên đầu là hơi nhiều một chút.
Không hiểu sao Đại Hoa lại cảm thấy xấu hổ cùng bất an, cảm giác không có lông trên người như bị ai đó lột sạch.
Y kéo áo ngủ xuống, vứt trên mặt đất, vèo một cái như một làn khói nhảy lên giường, bao chính mình lại.
Trong chăn rất ấm áp, chỉ một chốc lát sau y lập tức buồn ngủ. Ngủ một giấc đến chạng vạng, khi tỉnh lại y nghe được dưới lầu có người nói chuyện.
Đại Hoa cũng không phát hiện bản thân có đặc tính không giống con người, ví dụ như thính giác, khứu giác và thị giác đều cao hơn người bình thường gấp bội lần.
Đối với thói quen làm mèo lúc trước của y mà nói, nếu không nghe được động tĩnh này mới là kỳ quái.
Đại Hoa vểnh tai nghe ngóng một hồi, đột nhiên cả người giật mình, y không dám tin tưởng, mũi cũng giật giật theo, quả nhiên ngửi được một mùi vị quen thuộc trong không khí.
Y nhảy dựng lên, chạy chân trần xuống lầu, ở cầu thang nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia.
Cố Phong! Là Cố Phong!
Người lầu dưới nghe động tĩnh bên trên nên đều rối rít nhìn sang, Hoắc Dự vô cùng kinh ngạc, muốn bước đến đỡ người thì bị đẩy ra.
Dưới ánh đèn phòng khách, cái người mặc áo sơmi màu lam, đeo cà vạt, vừa nhìn đã biết không phải dạng tốt lành gì… Không phải Cố Phong thì còn có thể là ai?
Hoắc Tinh hưng phấn xông về phía trước, nhào thẳng vào trong ngực đối phương, chóp mũi liên tục khịt khịt bên cổ đối phương, mùi vị quen thuộc của Cố Phong xông vào mũi, làm y hưng phấn đến mức muốn lăn lộn phát ra tiếng kêu mềm mại.
“Ưm…” Y không khống chế được mà rên rỉ, làm tất cả mọi người cứng đờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT