Lúc Cố Phong quay về, trùng hợp về kịp cơm tối, trước khi dọn cơm Côn Yến đã đi, nói là phải đi hẹn hò. Hoắc Dự hiếm khi cười cợt hắn vài câu, nói hắn nhìn không giống người tốt, phải để chút tóc, miễn cho bị người yêu ghét bỏ.
Côn Yến sờ đầu trọc của hắn, cười nói: “Tôi đã cạo biết bao nhiêu năm, để tóc luôn cảm thấy là lạ, thấy không vừa mắt, thôi bỏ đi.”
Côn Yến chào Hoắc Tinh một tiếng, đội mũ rời đi. Cố Phong tay chân lanh lẹ, lại biết nhìn ánh mắt người khác, không đến trước mặt hai anh em Hoắc gia mà giúp đỡ quản gia Trương làm việc trong phòng bếp.
Hoắc Tinh nhìn chằm chằm hướng nhà bếp, phòng bếp lắp cửa sổ kính, mặt trời chạng vạng phản chiếu ánh cam trên cửa sổ, như đắp lên một tấm kính lọc, ngay cả người trong phòng bếp cũng cực kỳ ấm áp.
Cố Phong đổi một cái áo T-shirt, bắp tay gồ lên, thoạt nhìn rắn chắc hữu lực; anh đưa lưng về phía nhà ăn, tạp dề màu nhạt, vai rộng eo thon, mông căng chặt trong chiếc quần jean, hai chân thẳng tắp, đường cong rất đẹp. Hoắc Tinh quan sát từ trên xuống dưới, trước đây vì tầm nhìn bị cản trở, y không nhìn được toàn bộ người này, cuối cùng bây giờ cũng có thể nhìn kỹ, ánh mắt nóng rực như muốn khắc sâu dáng vẻ đối phương vào trong mắt.
Hoắc Dự không nhìn nổi, nghiêng người chặn tầm mắt anh hai, quả nhiên đổi lấy một cái trừng mắt bất mãn của đối phương.
Kỳ thực dáng vẻ Hoắc Tinh trợn mắt rất đẹp, trước đây trầm mặc ít nói, tính tình nhìn qua ôn hòa nhưng thật ra không dễ gần gũi; hiện nay phòng bị giảm xuống không ít, đặc biệt là khi ở nhà, thích cười lại thích ăn, lười biếng phơi nắng như một con mèo no bụng, nghiêng người lại càng thấy một loại phong tình khác.
Hoắc Dự nói: “Anh, dù anh muốn theo đuổi người ta, cũng không thể làm như thế.”
Hoắc Tinh ‘hả’ một tiếng.
Hoắc Dự kiên trì nói: “Dầu gì anh cũng là anh hai em, ai cũng biết trong nhà này, chỉ cần không liên quan đến chuyện kinh doanh, lời của anh chính là thánh chỉ. Ở nhà này, anh tự xưng ‘trẫm’ cũng không thành vấn đề, anh thấy ‘thiên tử’ nhà ai phải theo đuổi không?”
Hoắc Dự ho khan một tiếng, đặt tay bên môi, nhỏ giọng nói: “Phải rụt rè.”
Hoắc Tinh chớp mắt một cái, ù ù cạc cạc, nhưng y không thích nói nhiều cùng Hoắc Dự, vì vậy ngồi cạnh bàn ăn vọc khăn ăn.
Y xếp khăn thành hình con bướm, đắc ý mỉm cười. Hoắc Dự cũng ngồi xuống theo, nhỏ giọng nói: “Anh, cậu ta có gì tốt? Còn lớn hơn anh bốn tuổi, anh muốn chơi đùa với cậu ta một chút cũng không sao, nhưng em thấy ngoại hình của cậu ta…”
Hoắc Dự là một động vật ăn tạp không kiêng nam nữ, hắn xoay cái ly trong tay, lo lắng nói: “Em cảm thấy cậu ta không giống người nằm dưới.”
Lúc này đầu óc Hoắc Tinh càng mơ hồ hơn.
Hoắc Tinh suy nghĩ một chút, trong trí nhớ của Hoắc Tinh nguyên bản, chuyện nam nữ cũng không quá nhiều, đừng nhắc tới nam nam, tính tình nguyên bản lãnh đạm, bên người chưa từng có bạn, chỉ toàn tâm toàn ý báo thù và lót đường cho em trai, căn bản không nghĩ tới tính phúc của bản thân, cứ như vậy, y lại càng không hiểu Hoắc Dự đang nói gì.
Chỉ là y còn chưa kịp hỏi, quản gia Trương đã bưng cơm tối lên, Cố Phong cũng hỗ trợ bưng mấy món ăn. Chờ thức ăn đã đầy đủ, Hoắc Dự mở miệng bảo Cố Phong ngồi xuống, Cố Phong mới ngồi.
Hoắc Tinh liếc Hoắc Dự rồi nghĩ thầm, cậu bảo anh ấy ngồi thì anh ấy mới có thể ngồi sao? Buồn cười!
Hoắc Tinh gắp đồ ăn cho Cố Phong, Cố Phong vội vàng đứng lên, vẻ mặt vừa mừng vừa lo: “Cảm ơn anh Tinh, tự em gắp là được rồi.”
Hoắc Tinh nói: “Đừng gọi anh Tinh anh Tinh, khó nghe.”
Cố Phong gật đầu: “Vậy gọi là ngài Hoắc?”
Hoắc Tinh bất mãn: “Chẳng phải sẽ đụng hàng với Hoắc Dự sao?”
Hoắc Dự: “…”
Cố Phong suy nghĩ một chút: “Hay là em gọi theo chú Trương, đại thiếu gia?”
Hoắc Tinh thấy xưng hô này cũng tạm được, dù sao suýt chút nữa y đã thốt ra ‘chủ nhân’.
Cố Phong thấy Hoắc Tinh gật đầu, nhân tiện nói thêm: “Sau này đại thiếu gia có việc gì xin cứ sai bảo, cái gì em cũng làm được.”
Hoắc Dự nhướng mày, ý tứ sâu xa nhìn anh một cái: “À… Cái gì cũng có thể làm?”
Cuối câu còn lên giọng, bầu không khí trong nhà ăn có chút mập mờ.
Hoắc Tinh hoàn toàn không nghe, khoát tay một cái: “Anh chỉ cần nghe lời, đừng nuôi mấy con mèo khác là được.”
Hoắc Dự: “…”
Hoắc Dự cười nói: “Đừng nuôi những con mèo khác? Sao vậy, Cố Phong còn nuôi mèo?”
Hoắc Tinh phát hiện bản thân nói sai, sửa lời: “Không nuôi mèo.”
Cố Phong nhìn Hoắc Tinh, không biết suy nghĩ cái gì, thái độ trở nên có chút vi diệu, ánh mắt nhìn Hoắc Tinh cũng mang theo chút tăm tối.
Hoắc Tinh đã nhận ra, nhưng cũng không có ý gì, chỉ hơi nghi ngờ nhìn đối phương.
Hoắc Dự vội ho một tiếng, chuyển đề tài: “Chuyện ‘Liên Hoa Giáo’, hai ngày này tiến hành đi, mau chóng đàm phán.”
Nói đến chính sự, Cố Phong cũng nghiêm túc hẳn lên, anh để dao nĩa xuống, gật đầu: “Vâng.”
“Lại nói tiếp, cậu quay về cũng không cần theo Hà Úy.” Hoắc Dự nói: “Sau khi cậu từ chỗ Vương Bất Nghĩa sang đây cũng đã ba năm, việc này cậu phải làm cho tốt, kinh doanh Phụng Tiêu Thành, cậu và Vương Bất Nghĩa mỗi người một nửa, thế nào?”
Cố Phong kích động, thậm chí đụng ngã ghế, cung kính cúi người chín mươi độ: “Tạ ơn lão đại! Em, em nhất định không phụ sứ mệnh!”
Hoắc Dự cười cười: “Được rồi, ăn cơm trước.”
Cố Phong khó khăn kiềm nén kích động và hưng phấn, dựng lại ghế rồi rót rượu cho Hoắc Dự và Hoắc Tinh, ân cần nói: “Hôm nay em hỏi chú Trương, lão đại thích ăn cay, đại thiếu gia ăn ngọt, em đều nhớ kỹ, tay nghề nấu ăn của em cũng không tệ, nếu hai anh không chê, sau này em có thể nấu ăn cho hai anh.”
Hoắc Dự cười như không cười nhìn anh, bỏ miệng thịt bò vào miệng chậm rãi nhai rồi nói: “Tôi mời cậu tới không phải để cậu làm đầu bếp, chuyện chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp làm, chuyện cậu không nên làm cũng đừng nhớ tới.”
Hoắc Dự nói mang theo chút cảnh cáo, nụ cười của Cố Phong lập tức thu liễm không ít, đang hưng phấn tự dưng bị tạt một gáo nước lạnh, gật đầu đáp lại: “Lão đại dạy rất phải.”
Một bữa cơm mọi người ăn với nhiều tâm tư riêng, sau khi ăn xong, Hoắc Dự nhìn thời gian, dự định rời đi.
Hoắc Dự cũng không thường ở biệt thự này, hắn có nhà ở thành phố, thường ngày làm việc cũng tiện. Biệt thự này chủ yếu là Hoắc Tinh ở, chỉ khi đến lễ tết, hoặc Hoắc Tinh không bận mới trở về bồi anh trai.
Nhưng ở bên ngoài nói là về nhà bồi anh trai, kỳ thực hắn và Hoắc Tinh đều biết, hai người đang mật đàm phía sau cánh cửa đóng kín.
Từ ban đầu an ninh của biệt thự đã được xây dựng rất tốt, chống nghe lén chống theo dõi, dưới hầm rượu có mật đạo chỉ có hai anh em mới biết, có thể nói là chỗ an toàn nhất.
Hoắc Dự đi rồi, bác sĩ đúng giờ đến nhà khám bệnh cho Hoắc Tinh, lại nhìn chân Cố Phong, lấy một chút thuốc Đông y cần ngâm nước tắm.
Hoắc Tinh cầm túi thảo dược thật đầy ngửi ngửi, khứu giác nhạy bén bị mùi hương khó ngửi kích thích hắt hơi một cái.
Cố Phong cười bước đến, thu dọn túi thảo dược, ôn hòa nói: “May mà có đại thiếu gia, cuối cùng chân em cũng có hy vọng.”
“Tự anh cũng có thể xem.” Hoắc Tinh bất mãn nói: “Phải quý trọng bản thân.”
Cố Phong nhìn Hoắc Tinh, rũ mắt: “Sau khi đại thiếu gia bị thương có chút không giống trước kia, càng lúc càng quan tâm người khác.”
Hoắc Tinh nhớ tới, ba năm trước chân Cố Phong được Hoắc Tinh nguyên bản cứu, nói theo Cố Phong, y là ân nhân cứu mạng cũng không quá đáng. Ba năm nay, thỉnh thoảng Cố Phong chạy việc thay Hoắc Dự hoặc Hà Úy, thường tặng quà cho Hoắc Tinh, mặc dù không giao lưu quá nhiều, nhưng cũng coi như là ở chung hòa hợp.
Cái này khó trách lần đầu tiên thấy Cố Phong, y xông lên ôm anh thì người bên ngoài lại làm lơ, thậm chí còn nói quan hệ hai người không tệ.
Chỉ là quan hệ thật sự có phải không tệ như vậy hay không, trong lòng Hoắc Tinh nguyên bản và Cố Phong đều biết —— cùng lắm chỉ là thân thiết hơn người xa lạ một chút, dù cho Cố Phong muốn báo ơn, Hoắc Tinh cũng không để trong lòng.
Cho nên bây giờ Hoắc Tinh thay đổi, đương nhiên Cố Phong cũng nhận thấy rất rõ ràng.
Hoắc Tinh nói cho có lệ: “Trải qua một lần sinh tử, tự nhiên sẽ nghĩ thông suốt một vài chuyện.”
Ý này ám chỉ trước đó y trúng đạn, sốt cao hôn mê, giãy giụa trở về từ quỷ môn quan. Cố Phong suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy có lý, gật đầu bội phục: “Không hổ là đại thiếu gia, suy nghĩ không giống người quê mùa như em.”
Hoắc Tinh lạnh lùng nhìn anh nịnh nọt, bĩu môi rồi đi về phòng ngủ.
Cố Phong đi theo sau anh, nhỏ giọng hỏi: “Đại thiếu gia còn muốn mát xa không?”
Hoắc Tinh sửng sốt, lẩm bẩm trong lòng, trước đây không tình nguyện, còn dùng đồ chơi gạt tôi, bây giờ lại tình nguyện, lẽ nào không có lông sờ thoải mái hơn có lông? Con người nông cạn!
Nhưng dù trong lòng bất mãn, ngoài miệng Hoắc Tinh vẫn nói: “Được!”
Cố Phong cười cười, ngón tay khẽ mơn trớn lưng áo Hoắc Tinh, mang theo nhiệt độ nóng của rượu: “Buổi chiều em ra ngoài học được một chút thủ pháp, bảo đảm làm sẽ đại thiếu gia hài lòng.”
…
Nếu nói hài lòng, là chỉ như vậy?
Hoắc Tinh bị cởi sạch sẽ, nằm ngửa trên giường, trên người đầy mùi tinh dầu, y cảm thấy bản thân sắp bị đút lò nướng, vì vậy mặt y ngơ ngác nhìn người đàn ông cũng bóng loáng kia.
Làn da Cố Phong có màu đồng, sau khi bôi tinh dầu hiện lên màu sáng bóng khỏe mạnh mê người, như là đồ đồng thượng hạng, ánh đèn mờ ảo chiếu các góc độ khác nhau, mang theo mỹ cảm tinh tế hữu lực; dấu hiệu nam tính dần dần phình lên, không hiểu vì sao Hoắc Tinh hơi mặt đỏ tim đập, vội vàng muốn xuống giường, lại bị Cố Phong giữ chặt thắt lưng từ phía sau.
“Như vậy thoải mái không?” Giọng nói trầm thấp của Cố Phong ở bên tai Hoắc Tinh mang theo cảm giác tê dại: “Hay là đại thiếu gia thích như vậy hơn?”
Anh vừa nói, vừa lướt ngón tay trượt dọc sống lưng, vuốt đến mông Hoắc Tinh thì trượt lên lại, càng mơ hồ mang theo ám chỉ.
Trong đầu Hoắc Tinh nổ ầm ầm, xù lông đạp người xuống giường, bọc chăn quanh thân, mặt đỏ bừng nói: “Không không không không thích!”
Cố Phong kinh ngạc: “Không thích?”
Hoắc Tinh mím môi hét: “Anh, anh ra ngoài!”
Cố Phong nhíu mày, ngồi xổm trên thảm suy nghĩ, nhìn Hoắc Tinh: “Nếu như em có chỗ nào làm không tốt, chọc đại thiếu gia mất hứng thì xin nói thẳng, bằng không ngày hôm nay em sẽ không ngủ được.”
Cố Phong tự cho là thông minh hỏi: “Hay là đại thiếu gia muốn ở phía trên?”
Hoắc Tinh: “???” Phía trên phía dưới cái gì, anh cũng vậy, Hoắc Dự cũng vậy, đang nói meo meo chít chít gì thế?!
Hoắc Tinh nói: “Tôi chỉ muốn anh mát xa, không phải mát xa như vậy, tôi không thích khắp người… toàn dầu.”
Còn có ngón tay kỳ quái, sờ ở chỗ nào đấy? Thật sự không giống trước đây chút nào!
Cố Phong hiểu ra: “Anh không thích mát xa tinh dầu à? Vậy để em đổi loại khác…”