Quà giáng sinh đâyyy, đáng lẽ là quà thất tịch nhưng thôi… Vì là quà nên sẽ không để pass PN này ~ PN này là tự text ra từ ảnh, nên độ chính xác sẽ hạn chế hơn PN trước nhiều. Thôi, Merry Christmas everybody!!! Ps: ai chưa đọc thì hãy vào mục lục ấn link để đọc chính văn nhé.
Editor: LuciferVadden
Chỉ đảm bảo 80% nội dung.
|
PN: Thất tịch
Đình viện xanh ươm đâm chồi một bụi hoa mới, nụ hoa pha lên màu tím nhạt, nguy nga tựa vào bên trong lá cây xanh biếc, hoàn toàn bất đồng với cỏ cây xanh mướt xung quanh mình, khác biệt dễ thấy nhưng lại khiến người ta sinh lòng xót thương.
Sau khi dùng bữa, Phương Tố tựa vào giường nhỏ nghỉ ngơi một lát, mơ mơ màng màng rơi vào giấc mộng, trong mộng Đường Kiều Uyên vẫn ôn nhu như cũ, kề thân vào nỉ non gọi y, gọi mấy tiếng đã đánh thức y dậy.
Phương Tố mở mắt ra, nhưng lại thấy trong phòng vắng vẻ yên tĩnh, người ấy trong mộng không ở bên cạnh.
Mùa hè khá nóng bức, ngủ một phen thì trán đã ra một tầng mồ hôi mỏng, y vươn tay mở cửa sổ, cho gió mát thổi vào nhiều hơn, rồi lại nghiêng đầu qua cửa sổ mà trông, hướng về trong viện tìm hình bóng Đường Kiều Uyên. Nhưng người tìm chẳng thấy, đột nhiên lại thấy một bụi hoa tử sắc chưa từng thấy bao giờ, bỗng chốc kinh hỉ.
Phương Tố xoay người xuống giường, bước vào trong viện tỉ mỉ nhìn phía trên một chút, đứng bên cạnh nghiêng đầu thưởng thức, cẩn thận vuốt ve.
Nụ hoa kia như nở như không, tựa như ngượng ngùng sợ hãi, đón lấy lòng ngón tay của y, xúc cảm mềm mại vạn phần. Phương Tố nhìn hồi lâu, quay lại nghĩ tới Đường Kiều Uyên, muốn tìm hắn cùng nhau thưởng thức, nhưng chẳng ngờ ngồi hơi lâu, vừa đứng lên đã cảm thấy choáng váng, nhắm mắt ngã về phía sau nửa bước.
Lúc mở mắt lần nữa, sau lưng đã có người vững vàng đỡ y, Đường Kiều Uyên không biết khi nào đã quay về bên cạnh y, đứng sau lưng y vừa hôn tai, vừa ngậm cười: “Chú ý một chút.”
Phương Tố xoay đầu nhìn hắn, lại bị hôn trộm khóe mắt một cái, bất giác cười hỏi: “Kiều Uyên đi đâu vậy?”
“Vừa nãy có chuyện ra phủ một chuyến” Đường Kiều Uyên qua loa một lời, thì thôi không nói gì thêm, nhìn trái nhìn phải rồi hỏi y “Tố Tố ngồi ở đây nhìn gì thế?”
Phương Tố không nghĩ sâu, kéo kéo tay áo tỏ ý hắn nhìn xuống dưới, vui vẻ đáp: “Kiều Uyên ngươi nhìn xem, ở đây lại nẩy mầm một cây hoa mới, trước đây chưa từng phát hiện ra.”
“Ừ, đẹp lắm, trong một mảng cỏ xanh lại nẩy mầm một đóa hoa tử sắc, phong vị khác biệt. Nếu ngươi thích, thì bảo người ta chăm sóc kỹ lưỡng.”
Phương Tố nghe vậy gật đầu, nghĩ thời tiết lúc này thỉnh thoảng gặp mưa, chỉ sợ sẽ làm gãy cành lá, quả thật nên bảo người ta chăm sóc nhiều hơn, tốt nhất là trồng vào trong chậu, chăm sóc bảo vệ dưới mái hiên, đợi lúc nào hoàn toàn đầy đủ hoa lá, mới lại dời về trong viện.
Đến đây, đã quên mất chuyện không biết Đường Kiều Uyên đi đâu.
Lần nữa nhớ lại, đã là giờ Ngọ [1] hôm sau.
Phương Tố tỉnh dậy, hệt như hôm qua, Đường Kiều Uyên không thấy hành tung, duy chỉ còn dư lại đóa hoa hiu quạnh lặng yên trong chậu. Y đứng một bên ngắm nhìn, đáy lòng khó hiểu nổi lên mấy phần bất an, kiên nhẫn chờ giây lát, thì thấy người quay về trong sân.
Phương Tố đi ra đón, vốn muốn hỏi một chút hắn đi đâu, nhất thời lại khó mà mở miệng, chỉ cảm thấy vừa nhìn thấy hắn thì đã đầy sự yên lòng, ngập ngừng hồi lâu vẫn không nói ra được nửa chữ, đành cười một cái.
Đường Kiều Uyên nhìn ra thầm nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn không nói, như không có chuyện gì xảy ra dỗ một hồi, nắm tay y về phòng.
Ba ngày, bốn ngày, liên tiếp như thế.
Phương Tố cuối cùng vẫn khó mà chịu được, ngày hôm ấy nghỉ trưa giả vờ ngủ, lặng lẽ đi theo sau lưng Đường Kiều Uyên ra cửa phủ.
Đường Kiều Uyên không đi xa lắm, không ngồi xe, có điều đi bộ hơn nửa con phố, vừa quay người liền đi vào một gian tiệm tao nhã.
Phương Tố đứng trên đường nhìn vào bên trong, mơ hồ thấy một nữ tử trẻ tuổi đứng bên cạnh hắn, đang nói với hắn cái gì đấy, nói đến Đường Kiều Uyên tràn ngập ý cười.
Ôn nhu trong mắt kia, là thứ mà Phương Tố quen thuộc nhất, trong đầu nhất thời trống trơn như dã, tiến thối lưỡng nan.
Người lui tới trên đường không nhiều, bấy giờ là lúc nóng nhất trong ngày, đứng dưới mái hiên mà lưng vẫn ra một tầng mồ hôi mỏng. Phương Tố không nhúc nhích, dưới chân như có nghìn vạn cân, giống như khảm vào trong đất, đôi mắt vẫn luôn nhìn vào bên trong cửa tiệm, hồi lâu, cho đến khi Đường Kiều Uyên từ bên trong đi ra, rốt cuộc ngẩng đầu lên thấy y.
Trên mặt Đường Kiều Uyên xuất hiện vẻ kinh ngạc, chợt mấy rõ ràng, cau mày tiến tới, mở miệng muốn giải thích.
Phương Tố lắc đầu, từ người trước giờ nội liễm ít nói, lại giành nói trước: “Nếu ngươi thích nàng, ta…….liền……”
Liền đón nàng vào phủ, ta không trách ngươi.
Câu này vòng vo trong đầu một lúc lâu, kết quả lại chẳng thể nào nói ra được.
Phương Tố bây giờ mới biết, mình nào có lòng bao dung lớn như vậy.
Ghen tị, kinh hoàng, y muốn đáy lòng Đường Kiều Uyên chỉ có một người là y.
Đường Kiều Uyên thở dài một hơi, nhìn hơi nước đè nén dưới đáy mắt kia, xòe lòng bàn tay về phía y, một đôi đồng tâm kết tinh xảo lả lướt hiện ra.
“Tố Tố đã quên, hôm nay thế lại là ngày bảy tháng bảy.” Đường Kiều Uyên yêu thương không ngớt, quả thực có hơi hối hận vì lừa gạt y, lúc này không còn nhớ tới kinh hỉ hay gì nữa, chỉ để ý dỗ dành cho tốt “Lâm cô nương khéo tay, ta chẳng qua chỉ tìm nàng ta để làm ra một đôi ngân kết với ngươi, ngươi liền suy nghĩ lung tung.”
Phương Tố ngây ngẩn nhìn một đôi xinh xắn kia, giương mắt về phía hắn, ủy khuất trong mắt chưa tan hết, không biết làm thế nào.
Đường Kiều Uyên lôi tay áo lau mồ hôi trên trán y, nghĩ y đứng đây hồi lâu, thương ơi là thương, nắm tay kéo y về phủ.
Phương Tố một đường im lặng không lên tiếng, đợi quay về trong phủ thì được Đường Kiều Uyên ôm vào trong lòng cẩn thận dỗ hồi lâu, cả trái tim mới an ổn xuống, trong lòng chứa đầy vạn hạnh [2], ngẩng đầu lên hôn hắn, xong rồi vuốt ve một hồi.
Chỉ chốc lát sau, Đường Kiều Uyên đã đeo ngân kết vào bên hông y.
“Vốn muốn tối nay mới đưa cho ngươi xem, ai ngờ lại làm ngươi lo lắng, oán trách ta.”
“Là ta không…” Phương Tố nhận sai với hắn, lời còn chưa dứt, đã bị Đường Kiều Uyên hôn trả.
“Tố Tố nhà ta làm gì cũng đúng.”
Phương Tố bật cười, mấy ngày không vui tất cả tan thành mây khói, ngân sức bên hông, tạo thành một đôi với hắn.
Ngoài ra, không cần nói thêm nửa chữ.
Bởi vì y nhớ, trong sách đã từng viết:
Đồng tâm kết, kết trăm năm, sinh bất hối, tử bất du.[3]
Chú thích:
[1] Giờ Ngọ: từ 11h đến 13h
[2] Vạn hạnh: vạn phần may mắn
[3] Đồng tâm kết, kết trăm năm, sống không hối hận, chết không đổi thay.
Hoàn phiên ngoại
25/10/2019